Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

4:11 chiều – 16/11/2024

5.
Lúc nghe giọng nói này, tôi lập tức giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, trước mắt toàn là một mảng sương mù trắng xóa, chỉ thấy mỗi bóng dáng của Lôi Cương ở cách đó không xa.

Chỉ là lúc này đây, hắn ta đang đứng trong một mảng sương mù, bóng dáng lúc ẩn lúc hiện, còn đang liên tục vẫy tay ra hiệu cho tôi đi sang đó.

Nhớ đến những lời cậu bạn tôi nói lúc sớm, mồ hôi lạnh túa ra trên lưng tôi, đi cũng không được, không đi cũng không xong, tuy rằng không biết mảng sương trắng này là cái quái gì, nhưng lý trí của tôi lại nói với tôi rằng tuyệt đối không thể bước vào chỗ sương trắng phía bên kia.

Nhớ đến những lần gặp ác mộng trước đây, tôi luôn hít thở sâu một hơi, sau đó như diều hâu trở mình một cái đứng dậy ngay, như thế sẽ có thể tỉnh táo lại.
Đúng, chỉ cần tôi tỉnh lại rồi rời khỏi giấc mơ chết tiệt này thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Đã nghĩ thì phải làm, tôi vội vàng hít lấy hít để, muốn khống chế thân thể của mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ này.

Nhưng sau khi hít sâu mấy lần, lại cảm thấy bất thường một cách rõ ràng, mọi thủ thuật sử dụng ở đâu cũng đều có hiệu lực lại cứ thế mất đi hiệu lực ở nơi này.

Thậm chí giờ đang ở trong mơ, đầu óc tôi cũng hiện ra một cảnh tượng thế này: Tôi nằm trên giường trong ký túc xá, hàm răng nghiến chặt, hai tay nắm chặt lại thành đấm, hơn nữa cánh tay còn lắc lư nhè nhẹ.

Theo lý mà nói, động tĩnh cỡ này cũng đã đủ để khiến tôi tỉnh lại, thế mà lúc này tôi lại giống như một người đứng xem, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình, nhưng lại chẳng cách nào khống chế được.

“Thẩm Thiên, sao mày không để ý đến tao?”

Lời nói vừa dứt, đầu óc tôi như ngừng hoạt động ngay lập tức, cứng nhắc ngẩng đầu lên, lúc này Lôi Cương đã đi đến rất gần tôi rồi.

Thậm chí lúc hắn ta đến gần, làn sương trắng kia cũng có vẻ nồng đậm hơn rất nhiều.

6.
Thấy tôi cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn, khoé miệng Lôi Cương nhếch lên thành một đường cong quái lạ: “Thẩm Thiên, mau cho tao mượn ít tiền đi!”
Tôi định nói là mình không có tiền, xong lại cảm thấy túi áo mình căng phồng, mở ra xem thử mới thấy là cả đống bạc lẻ.

Nhìn thấy tiền trong túi áo của tôi, đôi mắt Lôi Cương sáng rực lên.

“Đúng đó Thẩm Thiên ơi! Mày có nhiều tiền như vậy thì cho tao mượn đi!”

Tôi sờ xấp tiền trong túi áo, chợt nhận ra có điểm bất thường, tiền ít đi rồi.

Tuy chẳng biết thiếu mất bao nhiêu nhưng tôi chắc chắn nó đã ít hơn trước nhiều.

Lúc mới đầu trong giấc mơ tôi cũng có tiền, là dạng tiền nhiều đến mức nhét căng phồng túi áo, còn giờ nó chỉ hơi phình chút mà thôi.

Chả nhẽ chỗ tiền này thật sự đại diện cho tuổi thọ của tôi, mượn càng nhiều tuổi thọ càng giảm?

Không được, không thể cho mượn nữa, thà tin là có còn hơn không tin.

“Xin lỗi Cương Tử, giờ tao cần dùng số tiền này, đợi mấy ngày nữa tao cho mày mượn nha?”

Tôi mới nói xong, sắc mặt Lôi Cương sầm xuống, làn sương trắng sau lưng hắn ta cũng bắt đầu cuồn cuộn lên.

“Tại sao. chỉ mấy đồng bạc lẻ mà mày cũng không muốn cho tao mượn?”

“Mày có xem tao là bạn bè không đó?”

“Tao có chuyện cần dùng gấp, mày mau đưa cho tao mượn!”

Nói xong, Lôi Cương lập tức nhào tới cướp tiền của tôi.

Tôi nhanh chóng ôm chặt túi tiền của mình, tôi cũng thường xuyên tập luyện, nhưng chả hiểu nổi Lê Cương trông ốm tong ốm teo mà lại mạnh như trâu, tôi vậy mà không đánh lại hắn ta.

Đánh đấm một trận, cuối cùng tôi vẫn bị hắn ta cướp đi một ít tiền.

7.
Ngay sau khi bị cướp tiền, tôi lập tức ngồi bật dậy, sờ sờ đầu mới nhận ra mồ hôi đã đổ như mưa từ đời nào, cảm giác sợ hãi lan tràn khắp tâm hồn tôi.

Kéo rèm giường ra nhìn mới thấy trời đã tờ mờ sáng rồi, định xuống giường tìm nước uống nhưng không ngờ bản thân lại ngã uỵch xuống đất.

Trước lúc mất đi ý thức, dường như tôi nhìn thấy rèm giường bên Lôi Cương cũng bị kéo ra.

Buổi trưa, tôi tỉnh lại trong bệnh viện ở trường, muốn ngồi dậy nhưng phát hiện bản thân chẳng còn tí sức nào nữa, theo bản năng đưa tay sờ trán, quả nhiên lại sốt rồi.

Không nghĩ nhiều, tôi lập tức gọi điện thoại của cậu bạn:

“Này, đêm qua tớ lại nằm mơ rồi, trong mơ cậu ta lại lấy tiền của tớ rồi, tớ phải làm sao đây?”

Tôi mới nói xong, giọng của cậu bạn ở đầu bên kia điện thoại như đấm thẳng vào tai tôi:

“Gì chứ? Chẳng phải tớ đã dặn cậu nhất định không được cho cậu ta mượn tiền nữa rồi à? Có phải cậu chê mình chết chưa đủ nhanh không?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi nén cơn bực mình xuống:

“Tớ có tính cho cậu ta mượn đâu, tại cậu ta trực tiếp nhào tới cướp tiền của tớ chứ bộ! Tớ cũng chả hiểu nổi sao lại thành thế nữa, nhưng trong mơ tớ hoàn toàn không phải đối thủ của cậu ta.”

Tôi nói một hơi, bỗng đầu bên kia điện thoại im bặt, đến lúc tôi nhịn không được hỏi cậu bạn đâu rồi thì cậu ta mới trả lời tôi:
“Rắc rối lớn rồi.”
“Ban đầu tớ chỉ nghĩ bạn cùng phòng của cậu chỉ tìm cách để cậu thiếu nợ cậu ta, sau đó cậu ta dùng cách mượn tiền trong mơ để cướp lấy tuổi thọ của cậu. Tớ còn cho rằng nếu chỉ là mượn thọ bình thường, cậu từ chối rồi thì cậu ta ở trong mơ cũng không làm gì được cậu.”

“Nhưng chả nghĩ tới cậu ta lại dám làm liều cướp đoạt tuổi thọ của cậu ở trong mơ, đây không còn là mượn thọ bình thường nữa mà là đoạt thọ!”

“Cậu nghĩ rằng bản thân mình nằm mơ, thực chất là lúc cậu ngủ thì cậu ta đã dẫn dắt cậu vào trong giấc mơ của cậu ta, trong giấc mơ của cậu ta, cậu ta sẽ có quyền khống chế tuyệt đối. Khó trách cậu không muốn ngủ nhưng vẫn ngủ, bạn cùng phòng của cậu đúng là độc ác quá mà!”

Nghe cậu bạn nói xong, lòng tôi không rét cũng run, mượn không được thì bắt đầu cướp, hơn nữa tôi còn chẳng thể phản kháng, đây chẳng phải là hóa thành cá nằm trên thớt mặc người chém giết sao?

8.
Nhận thấy tâm trạng của tôi dường như không tốt lắm, cậu bạn tôi lại cất giọng nói từ phía đầu dây bên kia:
“Tớ vẫn còn một cách, hôm qua tớ từng nói với cậu, dùng sợi dây có thấm máu của cậu cột vào ngón áp út trên tay trái của cậu, ngoài ra cậu tìm thêm mấy tấm giấy vàng, viết ngày sinh tháng đẻ của hai người chúng ta lên đó, xong lại tìm thêm một chút đất âm trộn lẫn với tóc của cậu gói vào đấy, đêm đến đặt dưới cái gối đầu lúc ngủ.”

Giấy vàng, cái này không khó, tìm cửa hàng buôn bán vật dụng mai táng mua vài tờ là được, dây đỏ, máu của tôi với tóc cũng đều đơn giản, nhưng đất âm là thứ gì cơ chứ?

“Đất âm chính là đất mộ!”

“Tại sao phải viết ngày sinh tháng đẻ của tụi mình?”

“Viết ngày sinh tháng đẻ của tụi mình, tương đương với việc tụi mình hoán đổi thân phận cho nhau. Ở phương diện khác thì cậu chính là tớ, như vậy có thể đánh lừa được tầm mắt của cậu ta.”

Sau khi trở lại phòng ký túc xá, tôi phát hiện Lôi Cương đã biến đâu mất, tôi run bần bật giấu kỹ những món đồ mà cậu bạn của mình đã dặn, cũng cột dây đỏ lên tay, yên lặng chờ đợi màn đêm buông xuống.

Đợi mãi đợi mãi, cảm giác mê man kia lại ập đến lần nữa, trong lúc tôi đang buồn ngủ, bỗng có một cơn chấn động đưa ý thức của tôi quay trở lại thế giới hiện thực.

Mơ mơ màng màng ngẩng đầu, liền đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của Lôi Cương.

Thuận theo ánh mắt của hắn ta, tôi thầm nói không ổn rồi, hắn ta đã trông thấy sợi dây đỏ cột vào ngón áp út trên tay trái của tôi rồi, thậm chí mùi máu tươi còn thoang thoảng trong không khí.

Tôi lẹ làng nhét tay vào trong túi, cúi đầu định quay lại giường, nhưng không ngờ Lôi Cương lại kéo tay tôi lại.

“Thẩm Thiên, đang yên đang lành tại sao mày lại buộc sợi dây đỏ lên ngón áp út tay trái thế?”

Nghe vậy, thân thể tôi bỗng trở nên căng cứng, rốt cuộc cũng bị hắn ta phát hiện rồi?

“Ha ha ha, có gì đâu, buộc cho vui thôi ấy mà.”

Dứt lời, tôi vốn định tránh đi để lên giường, nhưng không ngờ tay Lôi Cương lại giống hệt như gọng kìm vậy, tôi muốn thoát cũng không thoát được.

“Thẩm Thiên, mày nghe tao nói này, mặc dù tao không biết tại sao mày lại phải làm vậy, nhưng mày nên tháo sợi dây đỏ xuống đi, cột thứ này lên tay sẽ mang lại điềm xấu đó.”

Nghe vậy sắc mặt tôi sầm đi, điềm xấu, ha ha, là điềm xấu đối với mày nhỉ, tao buộc sợi dây đỏ vào rồi, như thế sẽ không dễ dàng bị dẫn vào giấc mơ của mày nữa, không cướp được tuổi thọ của tao, đương nhiên mày phải sốt ruột rồi.

Muốn bảo tao tháo sợi dây đỏ ra để tiếp tục bị mày cướp đoạt tuổi thọ, nằm mơ đi con!

Tôi không hề để ý đến hắn ta mà hất luôn tay hắn ra rồi định leo lên giường, nhưng sau đó lại nghe thấy mấy lời của Lôi Cương, xém chút nữa tôi đã ngã khỏi giường.

“Nam tả nữ hữu, linh hồn nằm trên ngón áp út, buộc dây đỏ lên tay, hồn phách không rời thể, dây đỏ dính máu, đi đến hoàng tuyền!”

“Thẩm Thiên, có người muốn hại mày!”

Nghe xong lời Lôi Cương nói, tôi rơi vào tình trạng bối rối toàn tập, cái quái gì vậy?

Cậu bạn đó của tôi muốn hại tôi? Sao có thể được?

Cho dù cậu ta muốn hại tôi đi chăng nữa, chi ít cũng không phải vào lúc này.

Còn mày, Lôi Cương, thằng bạn của tao ơi. Giờ mày tối nào cũng kéo tao vào giấc mơ của mày để cướp đoạt tuổi thọ của tao.

Mày thật sự mới là người muốn hại tao!

Nghĩ như vậy, trong lòng tôi thầm nảy ra một ý tưởng, xoay người lên giường, chẳng để ý đến hắn ta nữa.

Thấy tôi thế này, Lôi Cương hiểu rằng tôi không tin hắn ta, hắn thở dài rồi đi đến trước bàn, ngồi xuống, nhìn bóng dáng của tôi rồi nói:

“Lại đây tâm sự đi!”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận