09
Sau phẫu thuật, theo quy trình, tôi cần ở lại phòng quan sát một giờ.
Thấy các chỉ số sinh tồn của tôi đều tốt.
Bùi Đông Luật mới khôi phục vẻ trấn tĩnh như thường.
Cả không gian chỉ còn lại tôi và anh ta.
Ngoại trừ lần nói chuyện ngắn ngủi ở bệnh viện sau vụ tai nạn.
Đã rất lâu rồi chúng tôi không ở cùng nhau hơn một giờ.
Anh ta ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Không ngờ, đôi tay này còn có một ngày làm phẫu thuật cho Thanh Thanh.”
Thuốc mê của tôi tan rất nhanh.
Đó là nhờ vào thiết lập của hệ thống.
Tôi mở mắt, trêu chọc anh ta.
“Tôi cũng không ngờ, đôi tay này còn có một ngày bóc tôm cho người khác.”
Trong thế giới này, tôi và anh ta đều là trẻ mồ côi.
Học phí đều tự mình làm lụng kiếm từng chút một.
Nhớ lại hồi chúng tôi mới tốt nghiệp.
Nghèo đến mức không dám mua cả máy giặt.
Mùa đông ở phía Nam lạnh buốt đến thấu xương.
Mỗi lần giặt quần áo, ngón tay bị đông cứng đỏ lên, tôi cũng không nỡ để anh ta động tay vào.
“Chỗ này không cần anh, tay anh là để cầm dao mổ, cứu sống nhiều mạng người và gia đình hơn.”
“Thanh Thanh, em có phải là đang có bộ lọc màu hồng với bác sĩ không?”
“Có.”
Ở thế giới trước, mạng tôi cũng nhờ bác sĩ cứu lại.
“Được, anh nhất định sẽ không phụ lòng yêu thích của Thanh Thanh.”
Trong phòng im ắng như tờ.
Bùi Đông Luật dường như bị nghẹn lời bởi câu nói đó của tôi.
Hồi lâu anh ta mới thở dài một hơi.
“Thanh Thanh, Nhiễm Hân sắp chết rồi, em có thể… đừng tính toán với cô ấy không?”
Tôi cười khẩy: “Tôi cũng sắp chết rồi, tại sao lại không thể tính toán với cô ta?”
Đôi mắt của Bùi Đông Luật thoáng chốc tối lại.
“Em sẽ không chết, không tin vào kỹ thuật của anh sao?”
Có lẽ anh ta nhận ra tôi giờ cũng là một bệnh nhân.
Giọng anh ta trở nên dịu dàng hơn vài phần.
“Em bị bệnh này từ khi nào?”
“Từ hôm anh nói muốn ly hôn, không tin tôi sẽ biến mất ngày hôm đó.”
Anh ta lại bị tôi chặn họng lần nữa, đành tìm đề tài khác.
“Anh biết em yêu cái đẹp, vết cắt anh khâu rất đẹp, sẹo sẽ rất nhẹ.”
Tôi không đáp.
Trong không khí yên tĩnh đến mức khiến anh ta có chút không thoải mái.
Anh ta vẫn muốn nói gì đó.
Y tá bước vào, “Bác sĩ Bùi, điện thoại của anh cứ reo mãi.”
“Thanh Thanh, anh nghe điện thoại chút.”
Một lát sau, khi Bùi Đông Luật quay lại, sắc mặt anh ta có chút không tự nhiên.
“Thanh Thanh, anh có việc gấp phải ra ngoài một chút, anh sẽ nhờ y tá chăm sóc em.”
Tôi dĩ nhiên biết rõ anh ta đi làm gì.
Kế hoạch ban đầu của anh ta là sáng nay ly hôn với tôi.
Chiều tổ chức lễ cưới ngoài trời với Lý Nhiễm Hân.
Bác sĩ Bùi, đúng là bậc thầy quản lý thời gian, bận rộn thật.
“Bùi Đông Luật, tôi ở thế giới này chỉ còn chưa đến hai giờ.”
“Anh chắc chắn không muốn nói lời tạm biệt cuối cùng với tôi sao?”
Thực ra, tôi cũng không định ở lâu với anh ta.
Nếu anh ta ở lại.
Coi như là chút thành ý cuối cùng đối với tình cảm và hôn nhân nhiều năm của chúng tôi.
Thì tôi cũng sẽ đáp lại đôi chút.
Khiến sự áy náy của anh ta ít đi một chút.
Nhưng anh ta không muốn.
Bùi Đông Luật đứng dậy, dù đã trải qua ba giờ căng thẳng trong ca phẫu thuật, anh ta vẫn trông đầy sức sống, phong độ ngời ngời.
Cảm xúc mất kiểm soát khi phát hiện bệnh nhân là tôi trong phòng phẩu thuật đã hoàn toàn biến mất.
“Thanh Thanh, sau khi em hồi phục, anh sẽ đích thân đưa em đi khám tâm lý.”
Giọng điệu bình thản, không thể thương lượng.
Thực sự mà nói, tôi không thích kiểu đó chút nào.
Tôi cười lạnh một tiếng, “Bác sĩ Bùi, hy vọng anh không hối hận.”
Bùi Đông Luật tỏ vẻ thản nhiên, nghĩ rằng tôi đang làm mình làm mẩy.
Anh ta liếc nhìn tôi, cong môi cười nhẹ, “Sẽ không.”
“Thanh Thanh bây giờ điều em cần là nghỉ ngơi thật tốt.”
Nói xong, anh ta biến mất ở cửa.
Bởi điện thoại trong túi anh ta đã thúc giục anh ta nhiều lần.
Giờ này, hẳn đám cưới của anh ta đã khách khứa đông đủ.
Có lẽ Lý Nhiễm Hân cũng không đợi được nữa.
Tôi đã buông xuôi rồi.
Bùi Đông Luật, đây là lựa chọn của anh.
10
Sau khi Bùi Đông Luật rời đi, hệ thống trong đầu tôi lại thở dài.
“Hầy, anh ta bỏ lỡ cơ hội cuối cùng rồi.”
Tôi ngạc nhiên, hệ thống cũng có cảm xúc tiếc nuối sao?
“Ký chủ, cô là một cô gái tốt bụng, tôi đã âm thầm tranh thủ cho cô một cơ hội, muốn để cô sống tốt ở thế giới này.”
“Nếu hôm nay anh ta chọn cô, ca phẫu thuật sẽ thành hiện thực.”
Tôi cười, “Hệ thống, mày quên rồi à? Dù hôm nay anh ta ở lại, tao cũng không sống nổi.”
“Bởi vì Lý Nhiễm Hân đã đâm tao chết rồi.”
Hệ thống im lặng một lúc, “Đúng vậy, tôi biết.”
“Ký chủ, cô có muốn biết tại sao Lý Nhiễm Hân hôm đó lại chạy quá tốc độ không?”
“Bởi vì cô ta vội đến sân bay đón Bùi Đông Luật.”
Đúng rồi, hôm đó là ngày Bùi Đông Luật đi công tác về.
Cô ta vội đón anh ta.
Là vì Bùi Đông Luật cần nhanh chóng về làm thủ tục ly hôn với tôi.
Thật đúng là nhân quả xoay vần.
Tôi thở dài một tiếng.
“Dù tao không gặp tai nạn, phẫu thuật có thành công, tao cũng sẽ không bao giờ cần anh ta nữa.”
“Cô không còn yêu anh ta sao?”
Hệ thống đã chứng kiến mười năm của chúng tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Đúng vậy.”
“Tại sao?” Hệ thống hỏi.
“Mày không phải hệ thống sao? Sao lại không biết?”
“Khụ khụ, hệ thống không phải toàn năng, thỉnh thoảng cũng có chút sai sót mà.”
Tôi cười, “Nhà Lý Nhiễm Hân không có nuôi chó.”
Đó là do Bùi Đông Luật nói với tôi từ trước.
Cô và đàn em của anh ta đều bị dị ứng với lông động vật.
“Người dị ứng với lông động vật, sao lại nuôi chó?”
Hệ thống sững sờ hồi lâu.
“Vậy nên đêm đó, họ không thể nào tắm cho chó?”
Câu nói trong điện thoại, quần áo đã cởi ra rồi, mau đến đi.”
Đã đủ để nói lên tất cả.
Anh ta đã xa rời tôi cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Còn bình tĩnh lừa dối tôi.
“Hệ thống, anh ta đã dơ bẩn, tao không cần nữa.”
Hệ thống hiếm khi buột miệng chửi thề.
“Chết tiệt, đồ cặn bã, để anh ta chết trong áy náy đi.”
11
“Không ổn, bệnh nhân bị xuất huyết nghiêm trọng và nhiễm trùng.”
“Ca phẫu thuật của bác sĩ Bùi có biến chứng nghiêm trọng.”
“Tim ngừng đập, chuẩn bị ECMO, đặt máy tim phổi nhân tạo.”
“Tại sao tim, gan, lá lách, phổi của bệnh nhân lại vỡ nát?”
Thực ra tôi đã tách ra rồi.
Linh hồn lơ lửng trên cao nhìn sinh mệnh mình dần tắt lịm.
“Tại sao không thể gọi được cho bác sĩ Bùi?”
“Nghe máy rồi nhưng bị cúp ngay.”
Tôi hỏi hệ thống: “Mày biết ai là người cúp máy không?”
“Ôi, đặc sắc rồi, là Lý Nhiễm Hân.”
Hệ thống có vẻ thích thú xem kịch.
“Đi nào, ký chủ, hệ thống này dẫn cô đi dự đám cưới.”
Hệ thống ngày càng đáng yêu nhỉ.
Trước khi đi, tôi nhìn lại mình trên bàn mổ.
Vết thương do tai nạn xe đã lộ ra hết.
Thì ra nghiêm trọng đến vậy sao?
Toàn thân vỡ vụn, cánh tay và chân trái xoắn lại kỳ dị.
Có lẽ là bị đâm gãy.
Tội nghiệp thật.
May mà tôi đã đẩy cậu bé ra.
Cậu bé ấy thật đáng yêu, thật dễ thương, may là không sao.
12
Thì ra xem đám cưới của người khác cũng khá thú vị.
Hoa tươi chất thành núi, bóng bay đủ màu sắc bay lượn.
Cảnh tượng thật hạnh phúc.
Chỉ có điều, đó là hạnh phúc họ đánh cắp được.
“Hệ thống, cái bánh trên bàn dài kia trông ngon nhỉ.”
“Ký chủ, hình như cô có vẻ vui?”
“Có cần tôi nhắc nhở cô đây là… đám cưới của chồng cô không?”
Tôi khẽ nhăn mũi, “Bởi vì tao sắp có thể về nhà rồi mà, tất nhiên là vui rồi.”
Còn Bùi Đông Luật, giờ anh ta chẳng thể ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi nữa.
Lúc mới phát hiện ra anh ta rời bỏ tôi.
Tôi đã buồn bã, không cam lòng.
Thậm chí còn nghi ngờ bản thân.
Tôi đã thức trắng nhiều đêm, tóc rụng đầy.
Nhắm mắt lại, trong đầu tôi hiện lên đi hiện lại hình ảnh anh ta nắm chặt tay cô ta, họ cười hôn nhau, thậm chí ôm nhau lên giường.
Thế giới mà tôi từng bảo vệ, từ đó sụp đổ.
Sau này tôi nhận ra, những hành động như vậy là ngu ngốc.
Không thể lấy một người đàn ông đã thay lòng để trừng phạt một người tốt như bản thân.
Việc cần làm là cố gắng tìm kiếm cơ hội, để bản thân sống dưới ánh mặt trời.
“Ký chủ, nhìn kìa, tra nam.”
Bùi Đông Luật mặc bộ vest đen, xuất hiện ở đầu bãi cỏ.
Phong thái lịch lãm, khí chất phi phàm.
Cô dâu à, cũng đẹp, trang điểm rất tinh tế và thanh nhã.
Ít nhất, trên gương mặt không thể nhìn ra chút sợ hãi nào vì đã đâm chết người ba ngày trước.
Tôi từ từ bay đến bên cạnh Bùi Đông Luật.
Nghe anh ta khẽ hỏi Lý Nhiễm Hân, “Điện thoại của anh đâu?”
Ánh mắt Lý Nhiễm Hân thoáng tránh né, “Ở phòng trang điểm, em cất cho anh rồi.”
Bộ lễ phục chú rể cắt may tinh tế, nhét điện thoại vào quả thực không đẹp.
“Có cuộc gọi nào cho anh không?”
“Hình như có một cuộc.”
Lý Nhiễm Hân khẽ ngẩn ra, “Anh có cần lấy không? Nhưng… lễ cưới sắp bắt đầu rồi.”
Bùi Đông Luật ngập ngừng một chút, “Không cần.”
Ánh mắt anh ta bình thản nhìn về phía trước.
Không biết anh ta có nhớ đến lúc chúng tôi kết hôn không.
Khi ấy nghèo đến mức chỉ mua được chiếc nhẫn bạc, nhưng vẫn rất vui.
“Thanh Thanh, em có hối hận vì đã lấy một gã nghèo như anh không?”
“Không, bác sĩ Bùi là một cổ phiếu tiềm năng.”
Quả thực, sau này anh ta hoàn toàn có khả năng mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương lớn.
Nhưng tôi lại chẳng còn niềm vui như ban đầu.
“Thanh Thanh, đàn em bị bệnh sắp chết rồi, anh có thể thực hiện một ước nguyện cho cô ấy không?”
“Cô ấy mới 26 tuổi, tội nghiệp quá, A Luật anh đi nhanh đi.”
“Thanh Thanh, ước nguyện của cô ấy là kết hôn với anh.”
Tôi lập tức cứng đờ, “Bùi Đông Luật, ước nguyện này không hợp lý.”
“Nhưng cô ấy sắp chết rồi.”
“Dù sắp chết cũng không thể chiếm đoạt chồng và tình cảm của người khác.”
“A Luật, đây là một ước nguyện vô đạo đức.”
Hôm đó anh ta đứng ở ban công hút thuốc rất lâu.
Cuối cùng anh ta gảy tàn thuốc, giọng lạnh lùng vô cùng:
“Thanh Thanh, em thay đổi rồi, không còn tốt bụng như trước nữa.”
Cuối cùng để lại cho tôi là căn phòng tĩnh lặng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.