Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

1:01 chiều – 25/10/2024

01

Tôi trọng sinh về đúng vào ngày cưới. Hôn lễ vô cùng long trọng.

Tôi mặc chiếc váy cưới, đứng trước đông đảo khách mời, nghe MC hỏi: “Cô dâu, cô có đồng ý kết thành vợ chồng với chú rể, dù là lúc bệnh tật hay khỏe mạnh, nghèo khó hay giàu sang, vẫn nắm tay nhau đi suốt cuộc đời không?”

Tôi gật đầu: “Tôi đồng ý.”

Tất nhiên là đồng ý rồi, mặc dù mười năm đó không dễ chịu gì, suốt thời gian ấy Phó Thanh Hứa luôn lạnh nhạt và bạo lực tinh thần với tôi.

Nhưng khi tôi thừa kế khối tài sản kếch xù sau mười năm đó, cảm giác vẫn thật là sướng!

Tôi nhìn Phó Thanh Hứa, lúc này anh ta mặc một bộ vest chỉn chu, vẻ ngoài tuấn tú, hoàn toàn không có dấu hiệu gầy yếu do bị ung thư dạ dày hành hạ như mười năm sau.

Có lẽ điều hòa trong hội trường hơi nóng, vành tai anh ta còn ửng đỏ.

Kiếp trước, tôi là cô gái trẻ đầy mộng mơ, chuẩn bị kết hôn với Phó Thanh Hứa, nhưng ngay trước ngày cưới lại phát hiện ra anh ta có một “bạch nguyệt quang” trong lòng.

Anh ta cưới tôi, thứ nhất là vì mục đích thương mại, thứ hai là vì tôi có vài nét giống với “bạch nguyện quang” của anh ta.

Sau khi hôn lễ kết thúc, tôi còn nghe được tin tức rằng Phó Thanh Hứa không những không rót vốn vào công ty nhà tôi như đã hứa, mà còn mua lại công ty của chúng tôi.

Kiêu ngạo như tôi, sau một trận cãi vã ầm ĩ, liền quyết định phong bế trái tim, đi du lịch giải sầu.

Giờ đây, nghĩ đến mười năm sau anh ta cũng sẽ chết, những chuyện nhỏ nhặt này không còn quan trọng nữa.

Tài sản mới là điều đáng lưu tâm.

Nghĩ đến khối tài sản thừa kế, việc đối xử tốt với anh ta một chút cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.

Khi Phó Thanh Hứa quỳ một gối xuống để đeo nhẫn cho tôi, tôi tinh mắt phát hiện bó hoa cưới trên tay tôi chính là linh lan – loại hoa tôi yêu thích.

Những bông hoa hồng trang trí tại hiện trường cũng là hoa hồng Juliet đắt đỏ mà tôi thích.

Chậc chậc, kiếp trước tôi thật sự không để ý đến những điều này.

Giờ chỉ biết thầm thán phục: Phó Thanh Hứa đúng là giàu có, hôn lễ này thật sự sang trọng!

Tôi cúi đầu, vừa khéo chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Phó Thanh Hứa.

Anh ta nhìn tôi rất nghiêm túc, ánh mắt đầy kiên định và thâm tình.

02

Sao đời này Phó Thanh Hứa lại không lạnh lùng vô tình như kiếp trước nhỉ? Thậm chí trong lúc kính rượu, anh ấy còn luôn đứng bên cạnh tôi, giới thiệu từng bàn với họ hàng của mình: “Đây là vợ tôi, Hứa Nhạc.”

Anh ấy rót cho tôi nước ấm, còn mình thì uống rượu trắng.

Tối đến, tôi nhìn anh ấy say khướt, mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày, trông càng không thực chút nào.

Tôi nằm bên cạnh, cảm thấy khó ngủ.

Nghĩ đến việc phải chịu đựng thêm mười năm nữa mới có thể thừa kế tài sản, tôi lại càng trằn trọc hơn.

Mãi đến khi trời hửng sáng, tôi mới chợp mắt được.

Vừa ngủ được một lát thì điện thoại reo.

Đầu dây bên kia vang lên giọng của người anh hàng xóm lớn lên cùng tôi: “Nhạc Nhạc, anh nghe chuyện của nhà em rồi, em có muốn đi đâu đó thư giãn không? Anh có thể đi cùng em.”

Vừa mới ngủ dậy, tôi bực bội: “Đại ca à, anh bị sao thế? Em vừa mới kết hôn, không đi nghỉ ngơi với chồng mà đi với anh à? Anh bị bệnh hả?”

Nói xong, tôi mới nhớ ra kiếp trước tôi đã không đi nghỉ cùng anh ta.

Tôi đã đóng chặt trái tim mình, đi du lịch một mình.

Nhưng tôi cũng nhớ rằng cuộc điện thoại này, kiếp trước tôi đã nghe rất lâu. Rõ ràng biết Phó Thanh Hứa đứng ở cửa, nhưng tôi vẫn tức giận mà nói xấu anh ấy rất nhiều.

Kiếp trước, có lẽ Phó Thanh Hứa đã hiểu lầm.

Vừa cúp điện thoại, tôi đã thấy Phó Thanh Hứa – người vốn ít khi cười – đang đứng ở cửa, khóe môi hơi nhếch lên 2°.

Anh ấy vốn luôn là người lạnh lùng, nên dù chỉ là nụ cười nhẹ 2° cũng trở nên cực kỳ nổi bật.

“Khi nào dậy thì xuống ăn sáng.” Phó Thanh Hứa vào phòng, nụ cười trên mặt biến mất, giọng nói lạnh nhạt.

Tôi không muốn nhúc nhích nữa.

“Ăn sáng với gia đình năm trăm nghìn, ăn xong nếu cô không thích căn nhà cũ, tôi sẽ đưa cô đến biệt thự mà tôi đã chuẩn bị cho đám cưới.”

Lúc đó, tôi lại muốn nhúc nhích.

Sau bữa sáng với nhà họ Phó, anh ấy đưa tôi đến biệt thự của mình.

Trong vườn, hoa tường vi đang nở rộ.

Tôi không kiềm được mà hỏi một câu đã khiến tôi băn khoăn nhiều năm: “Có phải anh trồng hoa tường vi này vì Lý Tường Vy không?”

Lý Tường Vy là “bạch nguyệt quang” của anh ấy.

Vì tên cô ta có chữ “Tường Vy”, nên tôi luôn nghĩ anh ấy trồng cả vườn hoa này là vì cô ta. Mỗi năm, anh ấy đều tự tay cắt tỉa cành hoa, chạm vào những nụ hoa với sự dịu dàng như đang nâng niu báu vật.

Bước chân Phó Thanh Hứa khựng lại, giọng nói của anh ấy pha chút lạnh lẽo: “Không phải.”

“Ồ.”

Những bông hoa tường vi xinh đẹp luôn khiến người ta cảm thấy vui vẻ, huống chi là khi chúng đã phủ kín cả một bức tường hoa.

Gió chiều lay động, bước vào khu vườn giống như bước vào thế giới cổ tích, đẹp đẽ và huyền ảo.

Vừa bước vào sân, một chú chó Golden Retriever bất ngờ lao về phía tôi, liếm lấy liếm để khiến tôi sợ hãi mà lùi lại vài bước.

Phó Thanh Hứa kéo chú chó ra, nét mặt có chút không tự nhiên.

“Tôi bôi một ít thức ăn yêu thích của nó lên bức ảnh của cô để nó ghi nhớ. Nên khi thấy cô, nó có hơi kích động.”

Tôi từng thấy ảnh của Lý Tường Vy chụp cùng chú chó này, còn tưởng rằng nó là do cô ta và Phó Thanh Hứa nuôi cùng nhau.

Có vẻ như không phải vậy.

Nhưng chuyện anh ấy lấy ảnh của tôi để bôi thức ăn cho chó vẫn khiến tôi không nhịn được mà giật giật khóe miệng.

03

Khi Phó Thanh Hứa đưa ra vài kế hoạch du lịch trăng mật, tôi thật sự có chút ngơ ngác.

“Chúng ta còn cần đi tuần trăng mật sao?”

“Đúng vậy, đây cũng là một phần của thủ tục kết hôn.” Phó Thanh Hứa gật đầu.

Tôi miễn cưỡng chọn gói đắt nhất.

Sau chuyến du lịch cùng Phó Thanh Hứa, tôi nhận ra khi anh ấy cười, độ cong khóe miệng đã tăng từ 2° lên 5°.

Tôi chợt nhận ra, từ bỏ những cái gọi là thù hận, sống với nhau hòa thuận, thật ra cũng chẳng tệ.

Vừa trở về từ chuyến đi, tôi lại nhận được cuộc gọi từ anh hàng xóm Ngô Đồng: “Dạo này em sao rồi? Anh nghe nói Phó Thanh Hứa còn ép buộc em phải đi du lịch cùng.”

“Em mà không chịu nổi nữa, cứ đến tìm anh. Chúng ta là bạn bè lâu năm, anh chắc chắn sẽ…”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi hơi cau mày: “Anh nói chuyện thật kỳ lạ!”

“Em đi hưởng tuần trăng mật với chồng, thì có gì mà không chịu nổi?”

Chẳng nói đến tuần trăng mật, chỉ nghĩ đến số tài sản thừa kế thôi, tôi thậm chí còn cảm thấy việc sinh cho Phó Thanh Hứa một đứa con để nối dõi cũng chẳng sao cả.

Ngô Đồng: “Em… em không quan tâm đến công ty của em nữa à?”

Tôi: “Giao công ty cho Phó Thanh Hứa quản lý còn đáng tin hơn nhiều so với ba em.”

Dù sao, cuối cùng thì họ đều chết, tài sản cũng là của tôi.

Coi như là trong những năm qua, tôi thuê Phó Thanh Hứa để giúp tôi quản lý công ty.

Ngô Đồng: “Em thích Phó Thanh Hứa đến thế à? Anh ta đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với em, em…”

Tôi đã sống thêm mười năm và trong suốt thời gian đó, tôi chưa từng thấy Phó Thanh Hứa có quá nhiều liên hệ với “bạch nguyệt quang” của anh ấy.

Ngoại trừ việc anh ấy quá lạnh nhạt với tôi và giữ lòng trong sạch vì “bạch nguyệt quang”, thì thật ra tôi thấy anh ấy chẳng có lỗi gì với tôi cả.

Dù sao, sau khi anh ấy chết, toàn bộ tài sản đều để lại cho tôi.

“Em đã kết hôn rồi, từ giờ anh đừng gọi cho em nữa, em sợ nếu cứ gọi cho con trai thế này, chồng em sẽ ghen.”

Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.

Trong lòng nghĩ, sau này nên ít giao du với những người như Ngô Đồng, không phân biết biệt rõ ràng.

Vừa cúp điện thoại, tôi lại thấy Phó Thanh Hứa.

Khóe miệng anh ấy đã nhếch lên 10°.

Tôi không hiểu anh ấy vui vì điều gì.

04

Mùa hè thật oi bức khiến tôi chẳng muốn ra ngoài.

Nhưng Phó Thanh Hứa lại sắp xếp lịch trình cho tôi kín mít mỗi ngày.

Ví dụ như mời nghệ nhân cắm hoa mà tôi yêu thích đến để cắm hoa cho tôi, mời đầu bếp năm sao đến làm bánh ngọt.

Thậm chí, chỉ cần tôi thích thứ gì trên video, ngày hôm sau đã thấy nó được đưa đến tận tay.

Những thương hiệu quần áo, phụ kiện tôi thường dùng, chỉ cần ra mẫu mới, họ sẽ đem đến nhà để tôi chọn lựa.

Tôi cứ thế sống cuộc đời “giản dị và khiêm tốn” của một bà vợ nhà giàu, không cần phải ra khỏi nhà.

Mặc dù Phó Thanh Hứa cũng chẳng mấy thân thiện với tôi, mỗi ngày chỉ nói với nhau dăm ba câu.

Anh ấy vẫn giữ gìn “trinh tiết” vì bạch nguyệt quang của mình, chưa bao giờ đụng chạm đến tôi.

Nhưng cuộc sống như vậy, chẳng phải là giấc mơ của tôi sao?

Tôi thở dài. Thật sự không hiểu kiếp trước vì lý do gì mà tôi lại gây sự với Phó Thanh Hứa, vì chút tình cảm vụn vặt mà bỏ qua một cuộc sống tươi đẹp như thế này.

Ngày 20 tháng 7.

Tôi cứ nghĩ hôm nay cũng sẽ giống như mọi ngày.

Nhưng Phó Thanh Hứa lại không đi làm.

Anh ấy đưa ra hai vé buổi hòa nhạc của Từ Luân.

“Tôi tình cờ có hai vé buổi hòa nhạc.”

Nhìn hai tấm vé đó, tôi chợt nhớ kiếp trước mình hình như đã cùng Ngô Đồng đi xem buổi diễn này.

Phó Thanh Hứa không nói nhiều, nhưng khi nhìn vào ánh mắt anh ấy, tôi nhận ra anh ấy cũng muốn đi.

Tôi cúi đầu suy nghĩ, tiếc là kiếp trước tôi chẳng hề để ý đến điều đó.

“Đi ngay bây giờ à?”

“Ừ.”

Phó Thanh Hứa gật đầu.

Đây là thời điểm Từ Luân đang rất nổi, buổi hòa nhạc vô cùng sôi động.

Chúng tôi đến từ rất sớm nhưng chỗ ngồi đã đông nghịt.

Không ngờ tôi lại gặp Ngô Đồng ở đây.

Ngô Đồng tỏ ra vô cùng mừng rỡ: “Nhạc Nhạc, anh biết em sẽ đến xem buổi diễn này mà! Không ngờ chúng ta lại có thể tình cờ gặp nhau ở đây, thật là có duyên!”

Vừa nhìn thấy Ngô Đồng, thân mình Phó Thanh Hứa khẽ sững lại một chút, rồi lập tức xoay người sang phía khác.

Tôi chẳng muốn nói chuyện với Ngô Đồng, liền kéo kéo tay áo Phó Thanh Hứa.

Tôi cười với Phó Thanh Hứa: “Cũng không có duyên lắm đâu, thật ra tôi không định đến, chỉ là chồng tôi mua vé thôi.”

Phó Thanh Hứa lại đứng trước mặt tôi: “Tôi cứ nghĩ cô không muốn tôi xuất hiện trước mặt anh ta.”

Âm thanh trong buổi hòa nhạc khá ồn ào, tôi nghe không rõ lời của Phó Thanh Hứa.

Ngô Đồng thấy chúng tôi không quan tâm, đành ngượng ngùng rời đi.

Tôi nhớ lại, kiếp trước tôi đi xem một mình và tình cờ gặp Ngô Đồng. Anh ta nói muốn có vé ở hàng đầu nhưng không mua được nên tôi đã đưa tấm vé thứ hai của mình cho anh ta.

Nghĩ lại mà cau mày, kiếp này tôi càng ngày càng thấy Ngô Đồng thật khó chịu.

Buổi hòa nhạc bắt đầu.

Chỗ ngồi của chúng tôi rất gần phía trước, khi thấy Từ Luân bước về phía này, rất nhiều khán giả đã đồng loạt vươn tay ra để mong được bắt tay với thần tượng.

Tôi không giơ tay, tỏ ra rất bình tĩnh.

Dù sao tôi cũng đã sống lại một đời, qua rồi cái thời còn cuồng thần tượng.

Giờ đây, tôi chỉ muốn nhận tài sản thừa kế.

Tôi liếc nhìn Phó Thanh Hứa.

Anh ấy có vẻ hơi căng thẳng, nhìn Từ Luân, sau đó lại nhìn tôi, rồi lại ngó quanh quất.

Tôi hiểu rồi.

Anh ấy muốn bắt tay với thần tượng nhưng lại sợ mất hình tượng của một tổng tài bá đạo.

“Chúng ta cũng đưa tay ra đi, biết đâu anh ấy sẽ bắt tay với chúng ta thì sao?”

Tôi nghiêng đầu, không biết Phó Thanh Hứa có nghe thấy trong tiếng nhạc ầm ĩ hay không.

Vừa khi tôi giơ tay lên, lập tức cảm nhận được một bàn tay ấm áp nắm chặt tay mình với tốc độ nhanh đến bất ngờ.

Là Phó Thanh Hứa.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận