Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

12:07 sáng – 14/11/2024

Ngay sau đó, nàng “Bịch.” một tiếng quỳ xuống đất, trong mắt lại bùng lên ánh sáng chói lọi, ta muốn đưa tay kéo nàng nhưng bị nàng tránh đi.

“Tạ trưởng tỷ!”

Chỉ một câu này, ta biết đã thành, không nhịn được thở dài nhẹ nhõm.

Nàng là nữ chính trong truyện ngược không sai, ta không biết mình có thể thay đổi số phận của nàng hay không, nhưng nếu nàng tự mình cố gắng thì sẽ khiến ta nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng có nhiều cơ hội thay đổi cuộc đời bi thảm của nàng hơn.

4.

Trường Lạc không ngoài mong đợi của ta, thậm chí còn phấn đấu hơn cả ta nghĩ.

Nàng ham học hỏi, ban đầu hoàn toàn không theo kịp tiến độ của phu tử, ta liền bảo nàng không hiểu thì ra viện tìm ta.

Nửa tháng sau đã hoàn toàn có thể theo kịp nhịp độ của phu tử.

Thành tích như vậy đã được coi là xuất sắc, nhưng muốn nàng thoát khỏi số phận trước đây thì vẫn chưa đủ.

Ta giao chìa khóa thư khố của ta cho nàng, nhìn thấy đầy tường sách lật đến ố vàng, Tống Trường Lạc kinh ngạc.

Nhưng vừa mở một quyển ra, phát hiện bên trong là về kinh thương, nàng sợ hãi ném phịch quyển sách xuống đất, vẫn chưa tỉnh hồn.

“Trưởng tỷ, những quyển sách này là nam tử học.”

Lúc đó ta đang nằm trên giường, nghe vậy khẽ thở dài.

Không biết từ bao giờ, ta cũng từng nghĩ như vậy.

Ta ngồi thẳng dậy khỏi giường, cúi người nhặt quyển sách trên đất lên.

“Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ dạy muội bài học đầu tiên, muội có nguyện học không?”

So với bầu không khí nghiêm túc khi phu tử lên lớp, ta chỉ bảo nha hoàn chuẩn bị một ít hoa quả và điểm tâm, nắm tay mềm mại của Tống Trường Lạc ra viện.

Khi thấy ta tìm được một cây cung tên từ chỗ hàng rào, miệng Trường Lạc há hốc có thể nhét vừa một quả táo.

Lại đợi đến khi thấy ta bắn trúng con chim nhỏ đang bay trên trời cách xa trăm mét, mắt nàng mở to như sắp rơi ra ngoài.

Ta hiểu rõ rằng nói vạn lần không bằng tận mắt chứng kiến một lần.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nàng dõi theo ta, ta không nhịn được cong môi, đưa con chim trắng như tuyết đó cho nàng: “Tặng muội.”

5.

Trường Lạc há miệng nhưng không biết nói gì.

Chỉ ngơ ngác nhận lấy con chim.

Không đợi được nàng nói, ta đành chủ động mở lời:

“Giá bán chim trên phố thường là bốn văn một con, nếu phủ mua chín con, nhưng lại mất hai con, muội biết đã tiêu bao nhiêu văn, lại lỗ bao nhiêu văn không?”

Tất cả nữ tử đều phải học toán, bất kể đích hay thứ đều là để nắm quyền quản lý tiền bạc trong nhà, từ trước khi xuất giá, phủ đệ đều sẽ sắp xếp người dạy học, để tránh khi gả đi mất mặt.

Trường Lạc trả lời nhanh hơn ta tưởng.

“Tiêu ba mươi sáu văn, lỗ tám văn.”

“Tốt lắm, tính nhanh thật.”

Ta không nhịn được xoa đầu nàng, không tiếc lời khen ngợi.

“Vậy nếu người hầu muội sắp xếp đi mua chim đút túi tiền riêng, nói với muội rằng con chim này thực ra mua mười văn, vậy hắn hẳn phải kiếm được bao nhiêu?”

Câu hỏi này khó hơn câu vừa rồi một chút, nhưng Tống Trường Lạc vẫn trả lời rất nhanh.

“Mặc dù mất hai con, nhưng hắn đã mua chim về, cho nên phủ đệ vẫn tính là chín con, tức là hắn đã lén kiếm được chín văn tiền.”

Nói đến đây, Trường Lạc dường như cảm thấy tên hầu này đáng ghét, tức giận đến nỗi nhíu mày.

Ta cười cười, từ trong túi tiền ở thắt lưng lấy ra chín văn tiền đưa cho Tống Trường Lạc, sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của nàng mở lời:

“Nếu người làm như vậy là muội, vậy bây giờ, muội không tốn một đồng nào, chỉ cần chạy chân sai vặt đã kiếm được chín văn tiền.”

Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, khiến nàng không thể không nhìn thẳng vào ta.

“Nếu để muội mua không phải chín con mà là chín trăm con thậm chí là chín vạn con, không chỉ là chim mà còn có lợn vịt ngỗng thì sao?”

Trường Lạc trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, thậm chí còn nuốt nước bọt.

Ta mỉm cười, giọng nói ôn tồn dụ dỗ: “Kinh thương khó lắm sao? Có gì khác so với chúng ta là nữ tử xem sổ sách trong hậu trạch? Bắn cung khó lắm sao? Nhưng ta chỉ mất một tháng đã làm được.”

Ta dựa vào ghế, mở một mắt trêu chọc nhìn nàng.

“Nếu nói những thứ này đều là nam tử mới có thể làm được, vậy ta là cái gì? Cũng là nam tử sao?”

“Ta thân thể không tốt, còn có thể làm được, bây giờ, muội còn thấy mình không thể, không làm được sao?”

6.

Cuối cùng Trường Lạc cũng bị ta thuyết phục.

Nàng cẩn thận cất kỹ chìa khóa thư khố, cũng băng bó con chim nhỏ bị thương rồi nuôi dưỡng.

Trước kia nàng đối với ta phần nhiều là sự tôn trọng đối với trưởng tỷ, nhưng sau ngày đó, ta thấy rõ trong mắt nàng có ánh sáng khác hẳn.

Cho dù trước kia ta chủ động nói, nếu không hiểu thì đến tìm ta, nàng cũng ít khi chủ động.

Nhưng từ sau đó nàng hầu như ngày nào cũng chạy đến viện ta, ngay cả viện ta vốn yên tĩnh cũng thêm vài phần náo nhiệt.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Nàng so với trước kia càng chăm chỉ hơn, đồng thời cũng càng khiến ta thấy được thiên phú của nàng.

Lúc đầu Trường Lạc vẫn có chút do dự, nàng hỏi ta:

“Trưởng tỷ, sao tỷ lại đối xử với ta tốt như vậy?”

Ta nhớ hôm đó ta đang ăn một miếng bánh đào, nuốt xuống cơn ợ chua trong dạ dày.

Ngón tay còn lại của ta chỉ vào con chim bị nhốt trong lồng, vết thương của nó đã gần lành.

Giọng ta rất nhẹ, vừa nói cho Tống Trường Lạc, cũng vừa nói cho chính mình.

“Ta đọc sách thánh hiền không kém gì nam nhi, nhưng ta lại có gì khác so với con chim trong lồng kia? Ta tuy không ra khỏi cửa, nhưng lại nghe ngóng khắp nơi, chuyện bên ngoài đều biết rõ ràng, ta đầy bụng kinh luân, nhưng lại không có đất dụng võ, thậm chí ngay cả cửa hàng cách mười dặm cũng không thể đặt chân đến.”

Sau khi tỉnh lại ta vẫn luôn cho rằng mình bình tĩnh chấp nhận số phận của mình.

Nhưng mãi đến bây giờ ta mới biết được sự oán hận của mình.

Ta từ nhỏ đã mắc bệnh, nhưng mọi người xung quanh đều nói với ta nhất định sẽ khỏi, ngay cả ta cũng cho là như vậy.

Mười lăm năm qua, không có một ngày nào ta không chuẩn bị để rời khỏi viện này.

Ta từng nghĩ đọc sách ngàn lần, xuất khẩu thành thơ, nhất định có thể làm kinh ngạc những công tử tiểu thư kia.

Ta từng nghĩ học đạo kinh thương trở thành một người giàu có, nhất định có thể để cha mẹ nửa đời sau không lo.

Ta từng nghĩ cường thân kiện thể bắn tên dứt khoát, đợi đến khi thân thể khỏe mạnh nhất định có thể trở thành nữ tướng đền đáp triều đình.

Nhưng ta sẽ chết.

Thật sự sẽ chết.

Những tài hoa hoài bão kia đều giống như một giấc mộng, chỉ than thở tạo hóa trêu ngươi.

Còn một năm nữa ta sẽ bệnh mất, nếu ta mặc kệ không quan tâm, kết cục cuối cùng chính là Trường Lạc u uất tự vẫn, cha mẹ ngược đãi con cái bị người ta tham tấu rồi bị bắt vào ngục, thanh mai trúc mã cũng hồn bay phách lạc tử trận sa trường.

Ta không có thời gian bi ai than thở cuộc đời mình thất ý, chỉ có thể nghĩ cách thay đổi kết cục bi thảm của họ, nhưng ta có lỗi gì?

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn, xanh thẳm trong vắt, trong sách du ngoạn từng viết giống như biển cả không gì sánh được.

Chỉ tiếc là ta không thể đi xem được.

“Ta hy vọng sau này muội có thể có thêm một con đường, chứ không phải là con đường cùng không thấy lối thoát.”

Một bàn tay nhỏ ấm áp che lên mắt ta.

Ta biết nàng nhất định có thể phát hiện ra chút ẩm ướt trên lòng bàn tay, nhưng ta không kịp né tránh, lời nói của Tống Trường Lạc khiến ta ngây người tại chỗ.

“Trưởng tỷ, từ nay về sau ta là mắt của tỷ, thế giới bên ngoài ta sẽ thay tỷ đi xem, rồi kể lại cho tỷ nghe.”

Giọng nàng rất nhẹ, nhưng lại khiến tiếng tim đập yếu ớt thường ngày của ta đột nhiên đập mạnh.

7

Trước kia ta không tiếp xúc nhiều với Trường Lạc, nhưng hiện giờ lại thực sự tình như tỷ muội.

Trường Lạc trên người luôn có sự nhiệt huyết không bao giờ cạn, khiến tâm trạng của ta cũng tốt hơn rất nhiều.

Nàng sẽ mang kẹo hồ lô bên ngoài về cho ta, kể cho ta nghe những chuyện thú vị trên phố, còn dùng số tiền đầu tiên mình kiếm được mua trâm cài cho ta.

Thấy nụ cười trên mặt ta nhiều hơn, thêm vào đó hiện giờ Tống Trường Lạc đều sẽ cùng ta ăn cơm, cha mẹ cũng đối xử tốt hơn với nàng.

Mặc dù đối xử không được bằng ta, nhưng ít nhất cũng giống như cha mẹ bình thường, quan tâm nhiều hơn một chút.

Sau đó mỗi lần ta uống thuốc có mùi máu tươi, đều giả vờ buồn nôn muốn ói, nhiều lần như vậy, cha mẹ cũng không dám lấy máu Trường Lạc nữa.

Khuôn mặt tái nhợt của Trường Lạc cũng bắt đầu hồng hào trở lại.

Nàng lại làm thêm một số việc buôn bán, có lời có lỗ, trưởng thành nhanh chóng, khiến người ta kinh ngạc.

Lúc đầu nàng không tự tin, cho dù có ta truyền đạt tư tưởng cho nàng, nhưng quan niệm bấy lâu nay là nữ tử không được ra ngoài lộ diện, không được kinh doanh vẫn ăn sâu vào nàng.

Hiện giờ, hiệu thuốc đầu tiên nàng mở đã thành hình, liên hệ với không ít thương gia thuốc.

Ta cũng từ việc chỉ bảo đôi chút lúc đầu chuyển sang lui về hậu trường.

Cho dù nàng bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, vẫn sẽ dành thời gian nấu cơm cho ta.

Ta cũng cố gắng ăn nhiều thứ để bồi bổ cơ thể, mặc dù trong sách đã định ta sẽ chết, nhưng ta vẫn không cam lòng.

Cuốn sách Trường Lạc đọc nhiều nhất là về thật dưỡng sinh, thường xuyên sẽ nấu riêng cho ta để bồi bổ.

Gần đây thời gian ta ngủ ngày càng nhiều, tỉnh lại đều có thể nhìn thấy Tống Trường Lạc ngồi bên giường, còn có áo choàng đắp trên người mình.

Tối hôm đó xương cốt ta đau dữ dội hơn, ngay cả cơm cũng không ăn được mấy miếng, vốn tưởng rằng ngủ rồi sẽ đỡ hơn, nhưng tứ chi đau đến mức ta không ngủ được.

Tứ chi ta không cử động được nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo, cảm nhận rõ ràng từng cơn đau.

Ta đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng vẫn không nhịn được mà tự cười khổ, sớm biết vậy đã không đuổi đám nha hoàn đi, chắc các nàng đều nghĩ ta đang nghỉ ngơi.

Trong cơn mơ màng, ta thấy một bóng hình yểu điệu đi vào, nàng chạy đến quỳ bên cạnh ta, giây tiếp theo không chút do dự rút một con dao găm từ thắt lưng ra cắt cổ tay mình.

Máu ấm chảy vào cổ họng ta, trong mùi tanh ta nghe thấy một tiếng vỡ vụn.

“Trưởng tỷ, tỷ đừng dọa muội, mau uống đi!”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận