Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

5:59 sáng – 15/11/2024

15

Có vẻ như tôi chưa bao giờ bình tĩnh ngồi lại với anh ta để xem xét lại cuộc sống năm năm của chúng tôi.

“Mỗi lần anh đi vệ sinh xong, tôi đều phải hạ bệ ngồi bồn cầu đầy nước tiểu xuống.”

“Dù tôi giặt vỏ bọc ghế sofa bao nhiêu lần, anh vẫn nằm lên đó với thân người đầy mồ hôi hôi.”

“Anh chưa bao giờ làm việc nhà nhưng lại chê tôi ngoài đi làm thì chỉ biết làm việc nhà.”

Tôi từ một người hiểu chuyện trở nên tầm thường, chưa kết hôn đã trở nên nội trợ.

An Hạo Dương nghe tôi nói xong, ngược lại sắc mặt lại thoải mái hơn nhiều.

“Những chuyện này đều là chuyện nhỏ, không sao, anh sửa là được.”

Tôi cười: “Không cần, anh cứ là chính mình là được.”

Tôi định đóng cửa, anh ta chết sống giữ chặt không buông.

Một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Anh bị sa thải rồi, Trần Gia, anh không còn nơi nào để đi nữa.”

Tôi không hề ngạc nhiên.

Anh ta luôn nói suông là sẽ cố gắng nhưng ngày nào đi làm cũng chỉ biết lêu lổng.

Anh ta chê bai lãnh đạo, chê bai đồng nghiệp, chê bai mọi người xung quanh chăm chỉ hơn anh ta.

Ngay cả tôi cũng không thoát, trong mắt anh ta, tình người đều có mục đích.

Bây giờ, anh ta lại đứng trước mặt tôi với vẻ chán nản.

“Nhiệm vụ của phòng ban phân chia chưa xong một nửa nên anh trở thành vật tế thần.”

Tôi cười lạnh, trong lòng không hề có một chút thương cảm nào.

Nhưng vẫn có chút ngạc nhiên: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì Bạch Gia Huệ có thâm niên kém anh nhiều.”

Quy định sa thải của công ty là sa thải những người có thâm niên ít và trình độ thấp trước, vì tiền đền bù ít.

Khi tôi nhắc đến tên cô ta, sắc mặt An Hạo Dương lập tức tái nhợt.

Anh ta càng thêm lắp bắp.

“Thực ra… thực ra người nên bị sa thải là cô ta nhưng lãnh đạo đã bảo vệ cô ta.”

Ồ, điều này tôi không ngờ.

Nhưng suy nghĩ một chút, nhớ lại những hành động trước đây của cô ta mà Thẩm Mộng kể lại thì có vẻ như cũng nằm trong dự đoán.

Thấy tôi không nói gì, An Hạo Dương càng thêm ấm ức.

“Anh bị sa thải chắc chắn không thể không liên quan đến cô ta.”

Tôi suýt bật cười.

“Có phải cô ta đã mách lẻo những lời anh chê bai lãnh đạo không?”

Anh ta đột nhiên trợn tròn mắt, như người câm ăn phải hoàng liên, càng khó chịu hơn.

Nhìn anh ta sa sầm mặt, nhân lúc này tôi đóng sầm cửa lại.

16

Sáng hôm sau khi tôi ra khỏi cửa, An Hạo Dương gối đầu lên chiếc túi ni lông màu đỏ xanh ngủ ở cầu thang.

Tiếng mở cửa đánh thức anh ta.

Anh ta dụi mắt nhìn tôi.

“Trần Gia, anh có thể vào ngủ một lát không?”

Tôi không trả lời, đi thẳng đến thang máy.

Tất nhiên tôi biết anh ta không phải không có nơi để đi.

Anh ta có thể về nhà bố mẹ ở tỉnh bên, có thể ở khách sạn.

Nhưng không cách nào hiệu quả bằng việc đến đây diễn trò khổ nhục kế.

Trước đây khi chúng tôi cãi nhau, anh ta luôn dùng chiêu này.

Cái gọi là bỏ nhà đi, chính là xuống dưới cho muỗi đốt.

Sau đó nhân lúc tôi mềm lòng, chỉ vào những vết muỗi đốt trên người mà làm nũng.

Anh ta ngủ liền ba ngày, cuối cùng có chút không chịu nổi.

Khi tôi một lần nữa đóng cửa trước mặt anh ta, anh ta hung hăng chặn lại, chen một chân vào.

“Anh biết em với Lục Ninh không có gì, trong lòng em chắc chắn có anh.”

Anh ta tìm được sự hợp lý trong logic của riêng mình.

“Dù anh có chê bai em thế nào nhưng chưa bao giờ nói lời chia tay đúng không?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Trong lòng anh ta coi thường tôi nhưng anh ta không rời xa tôi.

Tôi rất khâm phục anh ta: “Vất vả cho anh rồi, chịu nhiều ấm ức.”

Anh ta nhíu mày, chống một tay lên tường: “Anh không có ý đó.”

Anh ta do dự, ánh mắt nhìn tôi có chút né tránh.

“Có thể trước đây anh làm không đúng nhưng anh đã nhận ra sai lầm rồi, hãy cho anh một cơ hội nữa.”

Tôi ngẩn ra hai giây, sau đó bật cười.

“An Hạo Dương, nếu anh không bị sa thải, không bị Bạch Gia Huệ chơi một vố, anh còn đến nhận lỗi với tôi không?”

Anh ta im lặng, một lúc lâu sau mới buồn bã lên tiếng.

“Xin em một cơ hội sửa sai có khó đến vậy sao?”

Tôi hừ lạnh: “Khó lắm, dù sao anh cũng đã hết thời rồi.”

17

An Hạo Dương không đến tìm tôi nữa.

Nói chính xác hơn, tôi đã chặn hết mọi cách liên lạc của anh ta.

Nhưng Thẩm Mộng nói với tôi rằng anh ta ngày nào cũng than thở trên vòng bạn bè.

Không đắc chí là vì tôi, ăn không ngon ngủ không yên cũng là vì tôi.

Anh ta trông rất ấm ức: [Cô ấy thật may mắn, có người yêu cô ấy đến vậy.]

Chúng tôi chia tay gần nửa năm, nỗi buồn muộn đến muộn của anh ta giống như một tờ quảng cáo bắt mắt.

Sau khi liên tục tìm việc trong nhiều tháng không có kết quả, anh ta vẫn quyết định trở về nhà bố mẹ ở tỉnh bên.

Ngày anh ta đi, tôi đang ôm bỏng ngô vào rạp chiếu phim để kiểm tra vé.

Từ số điện thoại lạ, giọng nói mệt mỏi của An Hạo Dương truyền đến: “Trần Gia, anh sắp đi rồi.”

Tôi cúi đầu nhìn vé, thờ ơ đáp lại: “Đi đường bình an.”

Anh ta dừng lại một chút: “Anh muốn gặp em.”

Tôi liếc nhìn Thẩm Mộng bên cạnh, cô ấy há miệng hỏi tôi: “Ai thế?”

Thấy tôi nhướng mày, cô ấy phản ứng lại, cười và giật lấy điện thoại của tôi.

“An Hạo Dương à, đang lang thang ở đâu thế? À, về quê à.”

Nụ cười trên khuôn mặt cô ấy đầy vẻ chế giễu.

“Anh đoán xem hôm đó tôi gặp ai ở bãi đậu xe? Thùng rác hay trạm xăng của anh nhỉ?

Hôm đó Thẩm Mộng đã gặp cô ta ở bãi đậu xe dưới tầng của trung tâm thương mại, thấy Bạch Gia Huệ bị mấy bà trung niên vây quanh đánh túi bụi.

Miệng họ chửi rủa om sòm, mơ hồ nghe thấy những từ như quyến rũ buông thả.

Bạch Gia Huệ ôm đầu, chiếc váy trên người bị xé thành những mảnh vải vụn.

Có một khoảnh khắc, cô ta với Thẩm Mộng nhìn nhau nhưng nhanh chóng tránh ánh mắt.

Khuôn mặt cô ta đầy những vết xước, khóe miệng rách da, không ngừng cầu xin…

Thẩm Mộng vẫn thao thao bất tuyệt.

“Tôi nghĩ đây không phải là tình nhân của anh à, không phải, dù sao thì lúc đó tôi định giúp đỡ.”

“Bọn bà già đó đánh người đau quá, đầu của Tiểu Bạch sưng to như đầu heo.”

“Ôi trời, may mà anh là đàn ông, nếu không thì lúc anh với Trần Gia chia tay, tôi cũng phải đánh anh một trận như thế này.”

Cô ấy nói một mạch đến cửa phòng chiếu phim, nói được nửa chừng thì đột nhiên dừng lại.

Vô cảm ném cho tôi: “Anh ta cúp máy rồi.”

Sau đó, tôi không còn nghe thấy giọng nói của An Hạo Dương nữa.

Lần họp lớp tiếp theo là vài năm sau.

Tôi bế con gái của Thẩm Mộng, trêu chọc cô bé cười khúc khích, đột nhiên có người nhắc đến An Hạo Dương.

“Bố mẹ anh ta nhờ vả nhiều mối quan hệ để tìm việc cho anh ta, kết quả lại tìm đến tôi.”

Người bạn học nói thao thao bất tuyệt: “Tôi nghĩ nể tình bạn học nên sắp xếp cho anh ta một công việc, anh ta lại nói tôi coi thường anh ta.”

“Bây giờ anh ta chắc phải nặng đến hai trăm cân rồi, thực sự không nhìn ra là cùng tuổi với chúng ta.”

Người bạn học vỗ vai tôi: “May mà không rơi vào tay cậu.”

Tôi cười, cúi đầu tiếp tục trêu chọc đứa trẻ, tiếng cười khúc khích như tiếng chuông bạc.

(Hết)

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận