15
Kẻ sát nhân tên là Tôn Vĩ, hắn luôn tỏ ra là người khiêm tốn và lương thiện.
Khi cha mẹ Đồng Đồng điên cuồng tìm kiếm con gái, thậm chí hắn còn vô số lần giả mù sa mưa bày tỏ sự tiếc nuối và đau lòng vì họ đã mất con.
Khi hắn bị bắt, cha mẹ của Đồng Đồng đau lòng hỏi tại sao hắn lại giết một đứa bé còn nhỏ như vậy.
Tôn Vĩ cười ra nước mắt.
“Giết người cần lý do sao? Muốn giết thì giết thôi, không được sao? Nếu phải đưa ra lý do thì đó là vì con bé đã từ chối tôi. Đời này tôi ghét nhất những người từ chối tôi!”
Một đứa trẻ có thể từ chối hắn cái gì cơ chứ?
Ngay khi mọi người đang bối rối thì Tôn Vĩ lại trở nên phấn khích.
Trong lúc cố gắng thoát khỏi xiềng xích của cảnh sát, hắn mở to mắt hét lên: “Tôi bảo con bé ở lại nhà tôi chơi một lúc, vì sao con bé lại không chịu? Con bé ghét tôi, ghét tôi thì nên đi chết hết đi! Đi chết đi!”
Cha mẹ của Tôn Vĩ ly hôn khi hắn mới năm tuổi, hắn bị phán cho bố nuôi dưỡng.
Hắn cầu xin mẹ đưa hắn đi nhưng bị từ chối.
Chung quy mà nói, có mẹ kế thì sẽ có cha dượng.
Cha của Tôn Vĩ tái hôn, từ đây hắn bắt đầu sống trong sự ngược đãi và tủi nhục, tích lũy dần theo năm tháng khiến tính cách của hắn dần trở nên méo mó.
Trước khi lên xe cảnh sát, dường như Tôn Vĩ đã nhớ ra điều gì đó, hắn dừng lại, quay người nhếch môi nói: “Nhân tiện, tôi đã học được một câu thần chú trong sách cổ, nghe nói nó có thể ngăn không cho người chết tồn tại. Nếu hai người muốn gặp được con gái mình thì nhanh chóng chết đi, nói không chừng còn có thể gặp được con bé!”
Lời nói của hắn chắc chắn đã đâm vào tim cha mẹ Đồng Đồng một lần nữa.
Người mẹ gầy gò quanh năm mong mỏi con gái, tuyệt vọng đến mức ngất xỉu.
Trong phòng thẩm vấn, Tôn Vĩ tỏ ra bình tĩnh, ngồi phịch xuống ghế và đều đặn gõ nhẹ ngón tay lên bàn.
Khi cảnh sát Lý hỏi hắn đã giết bao nhiêu người, hắn đột nhiên trở nên thích thú, kích động ngồi thẳng lưng dậy.
“Mấy người nghĩ tôi giết được bao nhiêu rồi? Tôi có thể nói cho mấy người biết, tôi đã giết mười hai người rồi! Thế nào, tôi rất lợi hại đúng không?”
Nói xong Tôn Vĩ liền bật cười.
Trong mắt hắn, giết chóc đã trở thành thứ đáng để khoe khoang.
Trong hồ sơ của cảnh sát chỉ xác định được chín nạn nhân, vậy ba người còn lại là ai?
Cảnh sát Lý vỗ nhẹ lên bàn ra hiệu cho hắn im lặng, đồng thời trong đầu anh ta táo bạo đưa ra một suy đoán.
“Vậy là cha mẹ và mẹ kế của anh đều đã chết rồi?”
Tôn Vĩ đẩy kính trên sống mũi lên, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ.
“Cũng không ngu quá, đáng tiếc lúc đó công nghệ còn chưa thành thục cho nên không có chia bọn họ thành 56 mảnh hoàn hảo.”
“Tại sao lại là 56 mảnh?” Cảnh sát Lý khó hiểu.
“Ồ! Đấy là ngày mẹ bỏ rơi tôi. Tôi nghĩ nó đáng để ghi nhớ.”
Giọng điệu của Tôn Vĩ thoải mái như thể đang nói về chuyện nhà.
Tống Vận Vận đang đứng ngoài tấm kính một chiều sắp nổ tung vì tức giận.
“Vậy liên quan quái gì đến tớ, tớ đâu có vứt bỏ hắn!”
Đối mặt một kẻ điên cuồng hoang tưởng, không có lý do gì là không thể giết người.
Cảnh sát Lý lại hỏi: “Ngoại trừ Đồng Đồng, cha mẹ anh và mẹ kế của anh, những người còn lại không liên quan gì đến anh. Tại sao anh lại giết họ? Ví dụ như cô gái này tên là Tống Vận Vận, chẳng lẽ cô ấy cũng từ chối anh điều gì sao?”
Trong mắt Tôn Vĩ hiện lên vẻ khó hiểu: “Cô ta là ai? Tại sao tôi phải nhớ tên con mồi?”
Sĩ quan Lý vốn có lòng muốn Tống Vận Vận nghe được câu trả lời.
Kết quả là câu trả lời của hắn khiến mọi người vô cùng tức giận.
Mãi cho đến khi cảnh sát Lý nói cho hắn biết nơi vứt xác cô ấy thì hắn mới nhớ ra.
“Cô gái đó, cô ta không chịu đổi chỗ với tôi ở nhà hàng. Ngày hôm đó, cô ta đã phá hỏng tâm trạng tốt của tôi, cô ta không nên chết sao?”
“Để giết cô ta, tôi đã theo cô ta suốt mấy ngày!”
Hắn biết rõ pháp luật sẽ kết án tử hình mình nên không sợ bất cứ điều gì, hắn thẳng thắn về tất cả những suy nghĩ bên trong và mọi nguyên nhân mà hắn có thể nhớ lại về vụ giết người.
Cảnh sát Lý nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được mắng: “Mày đúng là thứ rác rưởi, loại này phải ăn một viên kẹo đồng mới thành thật được!”
Kết thúc vụ án, bác sĩ pháp y phát hiện vết máu của Tống Vận Vận trên chiếc xe điện ba bánh mà Tôn Vĩ dùng để chở thịt lợn.
Trong quá trình điều tra, cảnh sát cũng phát hiện hắn lái xe đến bờ sông.
Nhờ vào nghề nghiệp của mình mà mùi máu tanh trên người hắn không khiến người khác nghi ngờ.
Ngay cả khi hắn kéo các bộ phận cơ thể lên xe đẩy và vứt chúng đi, mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng hắn đang giao thịt cho khách hàng.
16
Trong nhà máy chế biến trống trải và đáng sợ đó, Đồng Đồng đã vô số lần nghĩ đến cảnh đoàn tụ với cha mẹ.
Lúc này, xuyên qua tấm kính của phòng bệnh, Đồng Đồng trong thân xác Tiết Tiềm lo lắng đến độ xoay vòng vòng, nhưng lại không dám tiến lên một bước để đến gần người trên giường.
Bây giờ cô bé quá xa lạ. Cô bé không thể giải thích hết thảy mọi chuyện, cô bé sợ sẽ làm cha mẹ hoảng hốt.
Tống Vận Vận nhìn thấy sự mất mát và rối rắm trong mắt của Đồng Đồng.
Cô ấy kéo tay áo tôi, đau lòng nói: “Cậu đưa Đồng Đồng vào đó đi, không có cách chứng minh nhưng ít nhất chúng ta có thể để cô bé nhìn thấy gia đình mình ở gần hơn!”
Tôi gật đầu, nhưng tôi chưa kịp làm gì thì bố Đồng Đồng đã mở cửa.
“Mấy người đứng bên ngoài nhìn lâu như vậy, là muốn nói gì với chúng tôi sao?”
Dù sao Đồng Đồng cũng là một đứa trẻ, khi nghe thấy giọng nói của người mình nhớ nhung ngày đêm, cô bé không giấu được cảm xúc, lập tức bật khóc.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi nhanh chóng giúp giải quyết ổn thoả: “Đây là cảnh sát Tiết Tiềm. Cậu ấy nghe kể về chuyện của Đồng Đồng nên muốn đến gặp anh! Tôi xin lỗi, cậu ấy hơi mau nước mắt, mong anh tha lỗi cho chúng tôi!”
Nghe được cảnh sát đau lòng thay con gái mình, bố Đồng Đồng đã hạ thấp cảnh giác và dùng vẻ mặt dịu dàng để chào đón Tiết Tiềm.
Tôi lặng lẽ lui về phía sau, chừa khoảng trống cho ba người họ.
Không có người mẹ nào không thể nhận ra con mình.
Ngay cả khi ngoại hình thay đổi thì giọng điệu, bước đi và nhiều thói quen trong tiềm thức của một người cũng không thể thay đổi.
Đặc biệt Đồng Đồng vẫn là một đứa trẻ không biết che đậy.
Dù không tiết lộ danh tính nhưng mẹ cô bé đã nhanh chóng hiểu hết.
Người phụ nữ chống người dậy, giống như một cái cây khô cằn nở rộ sự sống, cô ôm Tiết Tiềm vào lòng rồi bật khóc.
Cha của Đồng Đồng dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, nhìn cảnh tượng trước mắt lệ trào dâng.
Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa phải, Đồng Đồng đạt được tâm nguyện được gặp lại cha mẹ.
Cô bé nắm lấy tay bố mẹ mình, mỉm cười rời khỏi cơ thể Tiết Tiềm và bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới mẻ của kiếp sau.
“Nghĩ đến những ngày được bố mẹ yêu thương, em chẳng sợ gì cả!”
Đây là niềm tin của cô bé khi bị mắc kẹt hơn 1.000 ngày đêm, đồng thời cũng là lời động viên của cô bé trước khi ra đi.
Tiết Tiềm lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, cậu ấy lau nước mắt, nhưng khi cảm nhận được những cảm xúc còn sót lại của Đồng Đồng lại bật khóc không thành tiếng.
17
Hung thủ sa lưới, nỗi ám ảnh của Tống Vận Vận cũng theo đó mà tan biến.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc cô ấy rời đi.
Nhưng không ngờ rằng khoảnh khắc này lại đột ngột đến sau khi Đồng Đồng rời đi.
Tống Vận Vận chậm rãi quay lại nhìn tôi, trong mắt cô ấy vừa nhẹ nhõm vừa không nỡ.
“Đông Chí, đã đến lúc tớ phải đi rồi.”
Giọng cô ấy mềm mại như lông vũ sắp rơi xuống: “Cảm ơn cậu đã giúp tớ bắt được kẻ sát nhân, chứng kiến được sự thật.”
Tôi choáng váng, trong lòng dâng lên một nỗi buồn không thể giải thích được.
“Đồ ngốc, chúng ta không cần phải nói lời cảm ơn với nhau đâu.”
Tôi rất tiếc vì không thể trả thù kẻ đã giết cô ấy theo cách tương tự.
Phiên tòa xét xử kéo dài quá lâu mà cả cô ấy và Đồng Đồng đều không thể nhìn thấy.
Nhưng ít nhất, tôi sẽ không để Tôn Vĩ sống quá dễ dàng trước khi chết.
Tôi lấy ra con rối đã làm xong và lắc lắc nó, Tống Vận Vận bật cười.
Cô ấy biết tôi đã nguyền rủa Tôn Vĩ. Từ nay về sau, hắn sẽ phải sống trong đau đớn mỗi ngày. Khi nhắm mắt lại, thứ hắn nghĩ đến sẽ là những ký ức đáng sợ nhất đối với hắn.
Đây là lần thứ hai kể từ khi ông tôi qua đời, một người quan trọng nữa lại biến mất khỏi tôi.
Tôi gượng cười, giả vờ thoải mái: “Cứ đi đi. Khi đầu thai nhớ chọn một gia đình hạnh phúc, đừng đau khổ nhiều như vậy nữa… Tớ sẽ cố gắng hết sức để không nhớ đến cậu!”
Tống Vân Vận rơi nước mắt, lẩm bẩm: “Không được, mỗi ngày cậu đều phải nhớ đến tớ, mang theo số năm tớ không sống được kia để sống đến trăm tuổi!”
“Được rồi!” Tôi nói.
“Kiếp sau chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Bạn của mình thì mình phải chiều chuộng.
Tôi gật đầu trịnh trọng, còn cô ấy như đã trút được gánh nặng, ôm lấy tôi thật chặt.
Sau đó, bóng dáng của cô ấy nhanh chóng lan ra như sương sớm, khi tôi đưa tay ra lần nữa thì chỉ còn lại hư vô.
Cô ấy đã ra đi, từ nay trở đi sẽ không còn Tống Vận Vận trong cuộc đời tôi nữa.
18
Lối vào căng tin.
Một cô bé khoảng bốn, năm tuổi, thắt bím, nhìn chằm chằm vào cây kem trong tay tôi với vẻ khao khát.
Tôi trêu cô bé một lúc, cố tình không cho.
Cô bé ậm ừ, ôm lấy chân tôi và làm điệu bộ như sắp khóc.
Tôi nhanh chóng gác lại ý chơi đùa và đưa que kem có vị nho mà tôi đặc biệt mua cho cô bé.
Cô bé vừa nãy còn rầu bỗng cười rạng rỡ, khoe hàm răng trắng bóng.
Tôi và cô bé ngồi dưới bóng cây nhàn nhã ăn kem, như thể chúng tôi đã quay trở lại quá khứ xa xôi.
Mùa hè năm đó, người bạn cùng bàn đã hối lộ tôi bằng một cây kem, và lần này đến lượt tôi.
Nắng nóng như thiêu đốt, thỉnh thoảng chỉ có một cơn gió nhẹ cũng có thể mang lại chút mát mẻ.
Giữa tiếng ve sầu ồn ào, đứa trẻ ngẩng đầu lên đột nhiên hỏi tôi: “Dì Từ, sao dì tốt với con thế?”
Tôi sờ đầu cô bé, cười nói: “Bởi vì kiếp trước dì đã không bảo vệ con tốt nên kiếp này dì nhất định phải làm cho con hạnh phúc!”
Cô bé nói “Ồ” với vẻ hiểu biết nửa vời.
Tôi nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô bé và chân thành cầu nguyện.
Bạn thân mến, lần này nhất định phải sống tốt và trường thọ nhé!
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.