Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

3:33 chiều – 16/11/2024

1

“… Cốc, cốc, cốc!” Mười hai giờ đêm, thời điểm u ám nhất trong ngày, tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ sự im lặng của cả tòa nhà.

Con mèo đi theo dưới chân tôi đột nhiên thấp giọng gầm gừ lên tiếng, lông khắp người dựng thẳng lên, bước vào trạng thái chiến đấu.

Mèo đen có thể thông linh, đột nhiên tôi cũng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn nín thở rón rén đi về phía cửa.

Qua chuông cửa video, tôi nhìn thấy Tống Vận Vận, người bạn thân nhất của mình.

Đầu cô ấy cúi thấp và khuôn mặt ẩn trong bóng tối. Cô ấy trông vẫn như thường lệ, nhưng quầng sáng nhợt nhạt bao quanh cô ấy lại là thứ mà chỉ người chết mới có.

Đầu tôi kêu ong ong, mất khả năng suy nghĩ.

Chúng tôi mới không gặp nhau mấy ngày mà người bạn thân nhất của tôi đã đi rồi?

Mỗi lần Tống Vận Vận đến chỗ tôi, cô ấy đều nhập mật khẩu rồi vào thẳng nhà.

Tôi kìm nén cảm xúc, nghẹn ngào nói: “Con nhỏ này, lúc còn sống sao không thấy cậu lễ phép như vậy, bây giờ chết rồi mới biết gõ cửa?”

Tống Vận Vận nghe vậy liền xuyên qua cánh cửa, lao vào vòng tay tôi rồi hu hu khóc lớn: “Đông Chí, tớ đi rồi, hu hu, tớ chết rất thảm, tớ còn chưa gặp được trai đẹp!”

Tôi cố gắng hết sức để giữ lý trí và bình tĩnh hỏi: “Cậu chết như thế nào?”

Tống Vận Vận càng khóc lớn hơn: “Mẹ kiếp, tớ bị phanh thây!”

Khi nghe tin cô ấy chết một cách bi thảm như vậy, lòng tôi như thắt lại: “Là tên bạn trai cũ tìm cậu vay tiền làm à?”

“Không phải anh ta, cách đây không lâu anh ta đã bị bắt quả tang đang đánh bạc, không có khả năng gây án… Ký ức cuối cùng của tớ là sau bữa tối, tớ xuống lầu chạy bộ, sau đó tớ cũng không biết gì cả.”

Tống Vận Vận ôm đầu cố gắng nhớ lại, vẻ mặt cô ấy trông rất đau đớn.

Có lẽ vì mất đi cơ thể mà ba hồn bảy phách không ổn định, dẫn đến trí nhớ cũng bị thiếu hụt.

Thợ khâu xác chính là nghề cho người chết nên đương nhiên có thể gặp ma.

Tôi giơ tay vỗ nhẹ vào lưng, vừa thương tiếc thước vừa cảnh báo cô ấy: “Vận Vận, cậu chết oan uổng như vậy, trong lòng nhất định là có oán hận. Nhưng nếu cậu trở thành lệ quỷ sẽ mất đi lý trí, vĩnh viễn không thể đầu thai. Tốt nhất cậu nên khống chế cảm xúc của mình đi.”

Dưới chân Tống Vận Vận có chút sương mù màu đỏ lơ lửng, đó là dấu hiệu báo trước cho việc hoá thành lệ quỷ.

Bản thân cô ấy cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, vội vàng lau nước mắt và nghiêm túc gật đầu: “Phải mất hai ngày tớ mới nhận ra mình đã chết! Sau khi nhìn thấy các bộ phận cơ thể của mình, đúng là tớ có cảm giác muốn giết tất cả mọi người.”

“Lúc đó thật sự tớ rất sợ hãi, nhưng tớ nhớ đến ông Từ từng dạy cậu cách đối phó quỷ hồn, cậu cũng biết khâu xác, cho nên tớ nhanh chóng tới tìm cậu!”

Cô ấy nói và đưa cho tôi thứ cô ấy luôn mang theo bên mình.

Tôi nhìn kỹ thì phát hiện phần đó là nửa bàn tay của cô ấy.

May mắn thay, camera hay mắt người thường không thể nhìn thấy những thứ trong tay ma quỷ, nếu không sẽ có rất nhiều người bị dọa chết vào giữa đêm.

Tống Vận Vận ngượng ngùng cười: “Vốn dĩ tớ muốn đem về hết… Nhưng không ngờ sau khi biến thành quỷ thì sức lực lại yếu như vậy, chỉ có thể móc từ trong túi da rắn ra được một mảnh. Cậu xem nếu bị chia thành từng mảnh như thế này liệu còn may lại được không?”

Tôi nghẹn ngào, cảm xúc lẫn lộn: “Chị gái à, chị vác cái hồn đến đây là được rồi, đừng phá hoại hiện trường chứ!”

Tống Vận Vận ngơ ngác nhìn tôi.

“Á… Thế giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Tất nhiên là đưa nó về lại rồi!

2

Tống Vận Vận là một đứa trẻ lớn lên trong trại trẻ mồ côi.

Khi còn học cấp hai, cô ấy là bạn cùng bàn của tôi.

Sau đó, chúng tôi trở thành bạn bè duy nhất của nhau.

Tống Vận Vận có tính cách sôi nổi, vui vẻ và quan hệ xã hội đơn giản.

Ngoại trừ gã cặn bã mà cô ấy mới hẹn hò chưa đầy một tháng, cả cô ấy và tôi đều không thể nghĩ ra ai khác có thể giết người một cách tàn nhẫn như vậy.

Đối với vấn đề chuyên môn, bạn vẫn phải tìm người có chuyên môn để làm việc đó.

Sau khi Tống Vận Vận đặt bàn tay đã lấy về vị trí ban đầu, tôi lập tức gọi cảnh sát.

Cảnh sát có hiệu suất làm việc rất cao. Tôi đợi bên bờ sông khoảng mười phút thì họ đã đến hiện trường trên xe cảnh sát.

Kẻ sát nhân có khả năng chống phát hiện rất mạnh, đặc biệt cũng rất chú trọng đến phương pháp phạm tội của mình.

Hắn chặt xác ra rồi cho vào túi da rắn, buộc bằng đá nặng sau đó thả xuống đáy sông hẻo lánh.

Nếu thuyền không vô tình móc chiếc túi vào bờ và không có bất kỳ bằng chứng nào, thì có lẽ cảnh sát sẽ không tin và sẽ không phát hiện ra rằng Tống Vận Vận đã bị sát hại dựa trên câu chuyện một chiều của tôi.

Bản hoàn chỉnh ban đầu của Tống Vận Vận giờ đã thành 56 phần.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Vì thời tiết nắng nóng nên ruồi bay nhiều, mùi thối rữa hơi chua khiến nhiều cảnh sát phải nôn mửa.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tống Vận Vận với tư cách là người có liên quan im lặng trong mớ cảm xúc phức tạp.

Cảnh sát đã phong tỏa khu vực tìm thấy thi thể và tôi được gọi đi lấy lời khai.

Cảnh sát hình sự phụ trách vụ án này họ Lý, theo bên là một cảnh sát mới vào nghề có đôi mắt trong veo tên Tiết Tiềm, vóc dáng cao ráo và đẹp trai.

Tống Vận Vận cứ hét vào tai tôi rằng cậu ấy rất đẹp trai và là một chàng trai ngây thơ trong sáng.

Tôi phớt lờ cô ấy và thành thật trả lời tên, tuổi cùng các thông tin khác của mình.

Khi tôi đề cập đến nghề khâu xác chết của mình thì cảnh sát Lý không nhịn được mà ngắt lời tôi.

“Từ… Từ Đông Chí, cô làm việc ở nhà tang lễ à?”

Tôi lắc đầu phủ nhận: “Không, tôi thường phục vụ tận nhà và không có chỗ làm cố định.”

Vẻ mặt anh ta càng thêm nghi ngờ.

Nhiều người không biết tôi làm gì và tôi đã quen với việc đó rồi.

Tôi giải thích: “Thợ khâu xác là may lại những mảnh thi thể rời rạc để người quá cố có thể chôn nguyên vẹn, vì vậy tôi chủ yếu đến nhà người đã khuất để tiến hành chỉnh sửa.”

Tiết Tiềm đột nhiên hiểu ra: “Tôi hiểu rồi, đó chẳng phải là phiên bản linh hoạt của chuyên gia chỉnh lý thi thể sao?”

Thợ khâu xác đã có từ xa xưa và được truyền từ đời này sang đời khác. Chúng tôi sử dụng linh khí của trời đất làm vật dẫn để khâu xương, da, giúp tinh lọc linh hồn người đã khuất.

Những chuyên gia chỉnh lý thi thể chỉ có thể sửa những thứ bên ngoài, về bản chất họ vẫn rất khác chúng tôi.

Tuy nhiên, những thứ này thì cảnh sát không cần biết rõ làm gì, tôi ậm ừ gật đầu theo lời Tiết Tiềm xem như đồng ý.

Ánh mắt cảnh sát Lý rất sắc bén, anh ta đưa ra những chi tiết nghi vấn liên quan vụ án.

“Từ Đông Chí, nửa đêm cô đi thẳng ra sông, thi thể bị phân ra không có thông tin khuôn mặt, cô nói nạn nhân là bạn thân của cô vậy cô có thể giải thích hành vi kỳ lạ này không?”

Bất cứ ai nghe về điều này đều sẽ cảm thấy khả nghi. Cảnh sát Lý là một tay lão luyện đã phá án trong nhiều năm, nên đã thấy rất nhiều trường hợp hung thủ vừa ăn cướp vừa la làng.

Vì vậy, trước khi xác định có thời điểm và động cơ phạm tội thì tôi không tránh khỏi việc trở thành nghi phạm trong vụ án này.

Nói với cảnh sát rằng tôi có thể nhìn thấy ma có vẻ hơi buồn cười.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói một cách khéo léo: “Nếu tôi nói rằng tôi đã mơ thấy điều đó, anh có tin không?”

Cảnh sát Lý tức giận cười: “Đương nhiên tôi không tin.”

3

Các bộ phận cơ thể trùng khớp với thông tin DNA của Tống Vận Vận và bác sĩ pháp y kết luận rằng thời điểm cô ấy chết là khoảng bảy giờ tối hôm trước.

Lúc đó, tôi đang làm tại nhà một khách hàng nên có đủ bằng chứng ngoại phạm.

Ngoài ra, tôi và Tống Vận Vận quen nhau mười năm chưa từng xảy ra mâu thuẫn nào, chứ đừng nói đến tranh chấp tiền bạc. Tôi nhanh chóng bị loại khỏi danh sách nghi phạm.

Thái độ của cảnh sát Lý đối với tôi tử tế hơn nhiều.

Chỉ là anh ta vẫn còn nghi ngờ với giấc mơ của tôi về vị trí xác của Tống Vận Vận.

Tôi thở dài rồi tiếc nuối nhìn anh ta.

“Cảnh sát Lý, tôi nghe nói vụ án của Vận Vận cũng tương tự như những vụ án giết người hàng loạt mấy năm gần đây, nhưng đã lâu như vậy mà các anh vẫn chưa bắt được kẻ sát nhân. Nếu anh có thể bắt được kẻ sát nhân sớm hơn thì tốt quá. Vận Vận sẽ không chết.”

Ánh mắt cảnh sát Lý phức tạp: “Cô Từ, làm sao cô biết vụ án của Tống Vận Vận có liên quan đến vụ án giết người hàng loạt?”

Tôi đưa cho anh ta tấm danh thiếp mang theo rồi nói tiếp: “Tôi không chỉ biết điều này, tôi còn biết lần này các anh không rút ra được manh mối hữu dụng nào tại hiện trường. Cảnh sát Lý, anh không hy vọng nạn nhân tiếp theo sẽ xuất hiện đúng không, khoa học cuối cùng là huyền học. Nói không chừng tìm tôi mơ một lần sẽ có tác dụng đó!”

Cảnh sát Lý nhìn tôi, trong mắt vẫn hơi cảnh giác.

“Cô Từ, đây là cô muốn mua chuộc nhân viên của chúng tôi để lấy thông tin à?”

Tống Vận Vận đang đi loanh quanh trong đồn cảnh sát. Tình tiết mấy vụ án đều do cô ấy nghe được rồi nói cho tôi.

Chỉ khi cảnh sát chủ động thì tôi mới có thể nhúng tay vào vụ án. Đây là lý do tại sao tôi đã lén đưa danh thiếp của mình cho cảnh sát Lý, ám chỉ rằng anh ta muốn tìm hiểu thì đến chỗ tôi.

Tôi dở khóc dở cười, vội vàng phủ nhận: “Anh hiểu lầm rồi! Trước khi vụ án kết thúc, các anh không được phép tùy ý tiết lộ quá trình xử lý. Yên tâm, tôi không dám phạm pháp đâu.”

Cảnh sát Lý suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy phần thưởng cho sự giúp đỡ của cô là gì?”

Mức độ trở thành lệ quỷ của Tống Vận Vận sẽ ngày càng nhanh hơn. Tôi có thể từ từ chờ đợi sự thật, nhưng cô ấy không có cơ thể thì không thể đợi được.

Mặc dù tôi có thể giúp cô ấy tịnh hóa linh hồn bằng cách khâu xác chết, nhưng nếu cô ấy muốn vãng sanh thì phải nhanh giải quyết nỗi ám ảnh trong lòng rồi đầu thai càng sớm càng tốt.

Tôi chỉ vào chữ “Công bằng” trên tường cục cảnh sát và nói: “Tôi không cần khen thưởng, tôi chỉ muốn hợp tác để sớm đưa kẻ sát nhân ra trước công lý, giải oan thay cho những người đã chết.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận