“Nương! Nương!”
An Lạc chạy lon ton tới, ta vừa định bế con bé lên thì Lăng Việt đã nhanh tay hơn, bế bé vào lòng.
Người này, sao cứ coi ta như búp bê sứ mãi vậy?
Giờ thân thể ta đã khỏe như thường rồi mà!
Ta lườm hắn một cái, Lăng Việt cười nhạt, dịu giọng hỏi An Lạc: “Sao vậy?”
“Hổ Tử ca ca bắt nạt con!”
Tiếng chó sủa từ ngoài hàng rào vang lên, ta nhìn theo liền thấy Hổ Tử thò đầu ra, nhìn dáo dác.
Đây là con trai của Trương đồ tể nhà bên, một “chó liếm” trung thành của con gái ta.
“Ca ca hắn còn không bắt nạt được con, con bắt nạt hắn thì có!”
Ta vẫy tay gọi Hổ Tử lại gần.
“Nương! Sao người cứ bênh người ngoài thế!”
An Lạc bĩu môi oán trách.
“Quan xử án còn phải nghe lời khai của hai bên, mình con nói không tính. Nào, Hổ Tử, lại đây nói với a di, chuyện gì xảy ra?”
“Tô di, là… là lỗi của ta, ta chọc giận An Lạc.”
Thôi xong, còn định giúp nó, vậy mà mở miệng ra đã nhận lỗi ngay.
Hổ Tử nhìn An Lạc với ánh mắt đầy tội lỗi:
“An Lạc, lần sau ta sẽ không nói Tiểu Hoa làng bên đẹp hơn muội nữa. Muội mới là cô bé xinh đẹp nhất huyện Thanh Thủy.”
“Hừ, vậy ngươi đảm bảo lần sau không nói nữa!”
“Ta đảm bảo!”
Ta và Lăng Việt ngơ ngác nhìn hai đứa trẻ:
“…”
“Hổ Tử! Về ăn cơm!”
Giọng oang oang của Vương thẩm nhà bên vang lên làm chim chóc giật mình bay tán loạn, Hổ Tử co chân như một làn khói chạy về.
Sân lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gà mẹ kêu “cục tá cục tác” trong lồng.
“Phụt!”
Cuối cùng ta nhịn không được mà bật cười:
“An Lạc, con thật là… Làm gì mà tự mãn đến vậy? Còn dám nói mình là cô bé xinh đẹp nhất huyện Thanh Thủy, ha ha ha, buồn cười chết mất!”
“Nương thật đáng ghét!”
An Lạc đỏ bừng mặt, tức tối. Lăng Việt khẽ vỗ đầu con bé, nghiêm giọng dạy:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Sao con lại nói với nương như thế?”
“Cha, lần nào cha cũng bênh nương. Con có phải con gái ruột của cha không?”
“An Lạc, cha chẳng phải đã nói với con rồi sao? Gia quy nhà mình, điều thứ nhất là gì?”
Lăng Việt đột ngột nghiêm mặt, khiến An Lạc sợ đến mức há hốc miệng, lí nhí đáp:
“Trong nhà nương đứng đầu, mọi việc phải lấy nương làm trọng, không được cãi nương.”
Khụ khụ, quy tắc này có từ bao giờ thế?
Sao ta hoàn toàn không hay biết gì?
“Được rồi, nhớ kỹ là được. Mau rửa tay ăn cơm. Hôm nay có món thịt chua ngọt con thích nhất.”
An Lạc vừa nãy còn ủ rũ, lập tức rạng rỡ hẳn lên, đôi mắt long lanh ánh sao. Con bé còn không quên chạy tới thơm cha nó một cái:
“Cha thật tốt!”
Ta đứng bên cạnh đau lòng không thôi. Nữ nhi ngốc! Cha con đang “CPU” con đấy!
*CPU: Thao túng tâm lý
Thế mà con còn ngây thơ cười vui vẻ!
“Phu nhân, ta đã chiên cá nhỏ cho nàng, mới bắt từ sông hôm nay.”
Đôi mắt ta sáng rực, vội chạy tới khoác tay Lăng Việt.
“Thế chàng có rắc bột thì là không?”
“Có chứ, sao có thể quên được.”
Hoàng hôn dần buông, khói bếp lượn lờ, tiếng tức phụ các nhà gọi con vang vọng, ánh chiều tà ấm áp phủ khắp sân.
Tiểu Hắc vẫy đuôi mấy cái, chẳng bao lâu, nữ chủ nhân bưng ra một bát cơm đầy cá nhỏ và thịt chua ngọt.
“Tiểu Hắc, ăn nhiều vào, sau này lớn lên còn bảo vệ gà vịt trong sân đấy!”
“Gâu gâu!”
“Nương! Nương! Tối nay con muốn ngủ với nương!”
“Không được! Con đã năm tuổi rồi, sao còn đòi ngủ cùng nương chứ?”
“Hu hu hu, oa oa oa! Thế nhưng Thúy Thúy lớn hơn con một tuổi còn được ngủ với nương cơ mà!”
Tiếng cãi vã giữa hai mẹ con dần tan vào màn đêm, ánh nến trong nhà cũng được thổi tắt.
Tiểu Hắc ăn no, nằm cuộn lại, nhanh chóng ngủ say.
Lại thêm một đêm mộng đẹp.
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.