Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

4:01 sáng – 22/11/2024

15.

Khi Mông tiểu tướng quân tiễn ta về đến nơi, ta thoáng nhìn thấy Lăng Việt đứng trong góc khuất.

Ta vừa định gọi hắn, không ngờ hắn lại quay đầu bước đi ngay.

Lẽ nào vì hôm nay ta không cho hắn theo, nên giận rồi?

Trước khi đi ngủ, ta nằm trên giường, trong đầu cứ hiện lên hình bóng cô đơn và tội nghiệp của Lăng Việt.

Hừm… thật sự giận rồi sao?

Nửa đêm, bên ngoài bắt đầu mưa.

Tiếng mưa làm ta không thể ngủ được, cuối cùng đành ngồi dậy.

Các nha hoàn gác đêm đều ngủ rất say, ta nhẹ nhàng mở cửa, cơn gió lạnh ùa vào khiến ta run rẩy.

Sau vụ trộm lần trước, Lăng Việt đã chuyển đến căn phòng trong viện của ta.

Điều này vừa tiện cho hắn bảo vệ ta, vừa tiện cho ta lén lút vào phòng hắn lúc này.

Ta cẩn thận đẩy cửa phòng hắn, vừa mở ra một khe nhỏ, một thanh kiếm lạnh lẽo đã đặt lên vai ta.

“Là ta! Là ta!”

“Cô nương?!”

Lăng Việt trừng lớn đôi mắt, hiếm khi nào hắn lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên sống động như vậy.

“Bên ngoài lạnh quá, ta vào được không?”

Hắn gật đầu máy móc, khẽ nhích người sang một bên.

Ta cúi đầu nhìn bậc cửa dưới chân…

“Cô nương, cẩn thận.”

Lăng Việt đỡ lấy cơ thể ta vừa suýt ngã, ta thuận thế vòng tay qua ôm lấy eo hắn, cả người nhào vào lòng hắn.

Hắn cứng người lại, nhưng không hề đẩy ta ra.

Bên ngoài tiếng mưa càng lúc càng lớn, bên tai là nhịp tim dồn dập như sấm của hắn.

“Lăng Việt, hôm nay ngươi có phải giận rồi không?”

Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt như sắp rơi lệ.

Hắn lập tức trở nên luống cuống, thậm chí vì vội vàng giải thích mà cắn phải đầu lưỡi.

“Không, không phải, không hề, ta không giận…”

Chết tiệt! Hắn thật sự đáng yêu đến mức phạm quy rồi!

16.

“Nếu không giận, vậy tại sao vừa thấy ta lại quay đầu bước đi?”

Khi Tô Nhuyễn hỏi câu này, cơ thể Lăng Việt cứng đờ.

“Vì…”

Hắn không biết nên trả lời thế nào.

Người đưa nàng về là Mông tiểu tướng quân, nhân vật không ai ở kinh thành không biết.

Dưới ánh chiều tà, hình ảnh hai người họ đứng cạnh nhau thực sự rất xứng đôi.

Sau đó, nàng nhìn thấy hắn.

Nụ cười của nàng vẫn rạng rỡ như ngày đó, dưới gốc hải đường, khiến người ta không thể rời mắt.

Nhưng hắn đã trốn chạy, vì không muốn nàng nhìn thấy dáng vẻ méo mó đầy ghen tị của mình.

Hắn sợ sẽ làm nàng hoảng sợ.

Hắn thừa nhận sự thấp hèn của bản thân, biết rõ mình không xứng với nàng, nhưng vẫn tham luyến từng cái chạm, từng lần nàng tiến lại gần.

Giống như lúc này đây.

Lăng Việt khẽ cười tự giễu.

Người trong lòng hắn phát ra tiếng ngáy nhỏ, Lăng Việt sững lại, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Yết hầu khẽ chuyển động, lúc này hắn mới dám thì thầm đáp lại câu hỏi ban nãy:

“Bởi vì ghen tị, cô nương… ta ghen đến phát điên rồi…”

Những lời thì thầm nhỏ vụn bị gió mưa che lấp, tản mác trong không gian.

Đêm nay, có người ngủ say, cũng có người thao thức cả đêm.

17.

Ta lại tiến cung.

Nhưng lần này là vì Vệ Kỳ Niên triệu kiến.

Trong thư phòng, ta ngáp dài đợi hắn hạ triều.

Trong điện rất yên tĩnh, ta lại dậy quá sớm, ngồi trên ghế, mắt dần díu lại…

Trong cơn mơ màng, tiếng nước chảy róc rách, mơ hồ thấy một bóng người.

Cảnh tượng dần rõ ràng hơn, người ấy quay đầu lại.

Hóa ra là Lăng Việt!!!

Hắn từ từ đứng lên, dòng nước chảy dọc theo cơ bắp lộ ra ngoài của hắn mà trượt xuống.

“Hê hê hê hê hê…”

“Chậc, ngủ mà còn chảy nước miếng, thật bẩn.”

“Tô Nhuyễn, dậy đi, dậy đi!”

Má ta bị ai đó vỗ mạnh, đau đến nỗi ta lờ đờ mở mắt ra.

Gương mặt to đùng của Vệ Kỳ Niên hiện ra trước mắt.

“…”

Đúng là xui xẻo.

“Ngươi thật là ngoài ăn ra thì chỉ biết ngủ!”

Hắn nhíu mày mắng, ta ngoan ngoãn cúi đầu, trưng ra bộ dáng ủy khuất.

“Không biết bệ hạ triệu kiến thần nữ là vì việc gì?”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Vệ Kỳ Niên trầm xuống, đôi mắt hắn cũng ánh lên sự giận dữ:

“Hừ, gần đây ngươi và Mông Dật đi lại khá thân thiết đấy nhỉ.”

“A?”

Ta cũng đâu muốn thế, ai mà ngờ được mỗi lần Mộc Tần nhân rủ ta ra ngoài, Mông tiểu tướng quân đều tình cờ “vô tình” gặp chúng ta chứ.

“Chúng ta… cũng không quen thuộc lắm đâu.” Ta cười ngượng ngùng.

Vệ Kỳ Niên nhướn mày, giọng nói đầy mỉa mai:

“Ồ, vậy sao? Vậy mà dạo gần đây, Mông Dật lại tìm trẫm cầu một ân điển đấy.”

Ân điển? Ân điển gì? Và liên quan gì đến ta chứ?

“Hắn nói muốn cưới một nữ tử mà hắn ngưỡng mộ, mong ta tác thành.”

“Ngươi đoán xem nữ tử ấy là ai?”

Đại ca, có gì thì nói thẳng đi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Ngài hỏi thế thì nữ tử đó 99.99% là ta rồi còn gì.

“Thần nữ không biết.”

“Ngươi đúng là ngốc.”

“…”

Vệ Kỳ Niên rốt cuộc khi nào thì băng hà vậy?

18.

Trong điện yên tĩnh đến kỳ lạ, Vệ Kỳ Niên khẽ hắng giọng.

“Giận rồi?”

“Thần nữ không dám.”

“Ta biết ngươi vẫn giận vì chuyện ta đuổi ngươi ra khỏi cung.”

Ta ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt mang chút áy náy của Vệ Kỳ Niên.

Hắn khẽ thở dài, giọng nói cũng trở nên dịu dàng:

“Đó là lỗi của ta. Ta vốn định cho ngươi một bài học… nghĩ rằng đợi khi ngươi nhận ra sai lầm, ta sẽ đón ngươi về cung.”

Về cung? Vệ Kỳ Niên đang nói cái gì vậy?

Là đầu óc hắn có vấn đề hay là tai ta nghe nhầm?

“Nhưng Thái y nói Quân Mai nàng mang thai không ổn định, không chịu được kích thích, cần phải an dưỡng thật tốt. Ngươi cứ đợi thêm vài ngày nữa, đợi nàng hạ sinh hoàng tử, ta nhất định sẽ tìm cơ hội nói chuyện với nàng về ngươi.”

“…”

Hay thật, hóa ra hắn vừa muốn giữ được người trong lòng mình, lại vừa muốn có ta làm bến đỗ quay đầu.

Tất cả lợi ích đều để hắn chiếm cả sao?

Ta im lặng một lúc, trong đầu tính toán làm sao để từ chối hắn một cách khéo léo.

Bất ngờ thấy Vệ Kỳ Niên tiến lên, hắn còn định nắm lấy tay ta!

Hành động này làm ta sợ hãi mà lùi lại ngay.

“Nhuyễn nhi, ta…”

Ngươi cái gì mà ngươi! Ngươi đúng là đồ khốn nạn! Lùi, lùi, lùi ngay!

“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

Ta cảm động đến rơi nước mắt nhìn về phía cửa, hoàng hậu đến thật đúng lúc!

19.

“Tô Nhuyễn muội muội cũng ở đây sao? Thật là ta đến không đúng lúc rồi.”

“Đúng, đúng, đúng, nương nương đến thật tốt.”

Ta vội chạy đến, như người vừa thoát chết mà nắm lấy tay Thẩm Quân Mai.

Nàng rút tay mấy lần nhưng không rút được, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng lên, khẽ trách mắng:

“Buông tay.”

Ôi ôi ôi.

“Sao hôm nay lại không nghỉ trưa?” Vệ Kỳ Niên vươn tay, đỡ lấy Thẩm Quân Mai đang bước tới, dịu dàng hỏi.

Nàng mỉm cười, nhẹ vuốt bụng, ánh sáng mẫu tử tràn ngập quanh nàng.

“Vừa rồi hài tử đạp ta, nên ta vội đến tìm bệ hạ.”

Vệ Kỳ Niên sững người, bàn tay cũng đặt lên bụng Thẩm Quân Mai.

“Thật sao?”

“Thật mà, bệ hạ, người không biết sức hắn mạnh thế nào đâu…”

Vị thái tử tương lai rất biết phối hợp, ngay lúc này liền đá nhẹ Vệ Kỳ Niên một cái. Hắn xúc động đến mức giọng nói cũng vỡ òa:

“Quân Mai, hắn… hắn đá ta rồi!”

Ta bị bỏ quên ở một bên, chỉ biết nhìn họ một nhà ba người sum vầy.

Giá mà giờ có một miếng dưa để ăn thì tuyệt biết mấy.

20.

Đế hậu anh anh em em nửa ngày, từ chuyện hài tử chào đời đến chuyện đại hôn sau này. Ta đứng một bên nghe mà buồn ngủ muốn ngáp dài.

“Là ta không đúng, xem kìa, vừa nhắc đến hài tử đã quên cả trời đất. Tô Nhuyễn muội muội còn ở đây, đứng lâu lại nghe chuyện mãi thế này, muội mệt rồi phải không?”

Thẩm Quân Mai cười rạng rỡ nhìn ta, ánh mắt nàng khiến ta giật thót, cả người khẽ run.

Hu hu hu.

Nữ chính quả không hổ danh là con gái nhà tướng, khí thế này đủ mạnh để hù chết người.

“Hoàng hậu nương nương nói gì thế, thần… thần nữ rất thích nghe người khác chuyện trò gia đình, ha ha ha…”

“Muội không trách ta là tốt rồi. Vừa khéo muội ở đây, ta vốn định đi tìm muội, không ngờ hoàng thượng lại nghĩ giống ta, đã triệu muội tiến cung trước rồi.”

Nghe câu này, đầu óc ta lập tức mù mờ.

Hai vợ chồng này đang bày trò gì trước mặt ta vậy?

“Không biết hoàng hậu nương nương… tìm thần nữ có chuyện gì?”

Ta khom người, cẩn thận dè dặt hỏi.

“À…”

Thẩm Quân Mai cười rực rỡ, thậm chí còn bước tới nắm lấy tay ta, khiến ta có chút kinh hãi xen lẫn cảm giác được ân sủng.

“Hôm đó sau buổi yến tiệc, không lâu sau, Mông tiểu…”

“Hoàng hậu!”

Vệ Kỳ Niên thấp giọng cắt ngang lời Thẩm Quân Mai.

Gương mặt nàng khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục nói:

“Mông tiểu tướng quân, hắn đến tìm ta…”

“Hoàng hậu! Đủ rồi!”

Lực nắm tay của Thẩm Quân Mai bỗng siết chặt hơn.

Đau đau đau đau đau!

Ta vốn định hét lên, nhưng khi chạm phải ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của nàng, ta sợ đến mức không dám phát ra tiếng.

Thật muốn mạng mà, hai người các ngươi đấu đá thì đấu, tại sao người chịu khổ lại là ta?

Sắc mặt của Vệ Kỳ Niên u ám đến cực điểm. Hắn vốn không thích người khác chống lại ý mình, nhưng hôm nay Thẩm Quân Mai đã trái ý hắn đến hai lần.

Tuy nhiên, dù sao nàng cũng là nữ chính, là người hắn yêu nhất.

Vì thế, hắn vẫn kiên nhẫn đưa ra một lời giải thích tương đối hoàn hảo:

“Nhuyễn nhi cũng không vừa ý Mông Dật. Sau này đừng nhắc đến chuyện như thế nữa, tránh làm tổn hại đến thanh danh của một cô nương.”

“Vậy sao?”

Thẩm Quân Mai nhìn ta, ánh mắt của nàng mang theo sức ép cực lớn, khiến sống lưng ta lạnh toát.

“Đúng, đúng vậy, hoàng hậu nương nương.”

“Vậy Mông Dật… ngươi lại không vừa mắt hắn? Lẽ nào vì chê hắn xuất thân quân đội, hành sự thô lỗ?”

Nàng vẫn không chịu từ bỏ mà tiếp tục truy vấn.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận