1
“Xin chào, tôi có thể gọi một phần cơm chiên được không?”
Bán cơm chiên ở đường Bách Châu gần một tháng rồi, người lịch sự không ít, nhưng người vừa lịch sự lại vừa có giọng nói hay như vậy…
Tôi không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, người đối diện có vóc dáng cao ráo, bộ vest đen được anh ấy mặc cực kỳ vừa vặn và thẳng thớm, toát lên khí chất của người thành đạt nơi thành thị, làm cho quầy cơm chiên này bỗng chốc trở nên sáng sủa hơn không ít.
Nhưng sắp vào hè rồi, ngoài đường phần lớn mọi người đều mặc áo ngắn tay, vị tinh hoa đô thị này không thấy nóng sao?
Nếu muốn khoe vóc dáng đẹp thì có thể không cần mặc…
Tôi thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt tiếp tục di chuyển lên trên, ồ, là một anh chàng đẹp trai với khí chất cao quý cùng ngoại hình xuất sắc.
Khoan đã!
Máu như chảy ngược trong một thoáng, gạt bỏ đi vẻ ngây ngô, đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi hoàn toàn trùng khớp với gương mặt của cậu thiếu niên trong ký ức.
Tim đập loạn nhịp, tôi vội vàng cúi đầu xuống.
Mặc dù đối phương không nhận ra tôi, tôi vẫn muốn che mặt bỏ chạy –
Ai mà muốn bị nam thần mình thầm mến thời học sinh nhìn thấy mình đang đeo tạp dề, cầm muôi xào bán cơm chiên ngoài đường chứ!
Tôi vừa mới giơ tay lên được một nửa, giọng nói ấm áp như gió xuân của Trình Tử Ngộ lại vang lên bên tai:
“Cô có phải đang mệt không, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Cách nhau một mét rộng của quầy hàng, trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh ấy lộ ra vài phần quan tâm, giống như lần đầu gặp gỡ.
Khóe mắt hơi cay, tôi dời ánh nhìn đi, nhìn vào đám đông xếp hàng phía sau anh ấy, bỗng nhiên cảm thấy bình thản.
Tại sao tôi phải sợ anh ấy nhìn thấy chứ, bổn cô nương hiện giờ chính là Tây Thi cơm chiên – một người nổi tiếng khắp vùng đấy!
2
Như mọi người đều biết, nghỉ việc thì sướng nhưng tìm việc mới thì khổ.
Sau khi phỏng vấn hơn chục công ty mà không nhận được offer nào ưng ý, tôi đang định về quê thì gặp một bà bán cơm rang cũng đang chuẩn bị về quê.
Ban đầu tôi nghĩ chúng tôi cùng cảnh ngộ, nhưng bà ấy vừa treo tấm biển sang nhượng quán, vừa thở dài: “Khó quá, tôi bán cơm rang 3 năm mới để dành đủ tiền mua nhà mới…”
3 năm ‘mới’ đủ tiền mua?
Nhìn bản CV trong tay, tôi làm cho sếp cũ 3 năm mà đến giờ đến cái toilet còn không mua nổi nữa là!
Tôi lập tức gỡ tấm biển sang nhượng của bà, phất tay đầy khí thế: “Quán của bà, để cháu tiếp quản đi!”
Tuy nhiên, tôi quên mất một điều, tôi biết rang cơm, nhưng tốc độ của tôi rất chậm.
Khách hàng đứng đợi trước quầy có vẻ sốt ruột. Đúng lúc tôi nghĩ sự nghiệp bán cơm rang sẽ thất bại thảm hại thì có thêm người đi ngang qua, thấy quán tôi có người đứng đợi nên cũng dừng lại.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tốc độ rang cơm của tôi không thể nhanh hơn được, thế là… càng lúc càng có nhiều người xếp hàng.
Có người đi đường chụp lại cảnh “kỳ lạ” này rồi đăng lên mạng.
Thế là tuần đầu tiên bán cơm rang, tôi nổi tiếng.
Các cư dân mạng dễ thương còn đặt cho tôi biệt danh nghe rất hay – “Nàng Tây Thi cơm rang”.
Mỗi ngày có rất đông người tìm đến check-in.
Mặc dù hơi lo lắng khi trở thành người nổi tiếng trên mạng, nhưng trần đời có ai chê tiền đâu chứ?
Nếu cứ phát triển theo xu hướng này, không chừng chưa đầy một năm nữa, tôi có thể biến thành một cô gái xinh đẹp giàu có, cưới được chàng hoàng tử rồi cùng nhau bước lên đỉnh nhân sinh đó!
Vì vậy, dù Trình Tử Ngộ mặc vest lịch lãm, còn tôi Tống Khả Kỳ ăn mặc giản dị thì sao chứ? Anh ấy vẫn phải xếp hàng để góp phần giúp tôi lên đỉnh nhân sinh đấy thôi!
Ai hơn ai chứ?
Cảm giác tự ti tan biến cùng khói, tôi thành thạo bật bếp, vung chảo, thờ ơ đáp lại anh: “Mới rang có mấy bát cơm đã kêu mệt! Thêm trứng, thêm giăm bông hay thêm thịt xào?”
Anh bất chợt nhìn tôi, rồi cụp mắt xuống, ánh đèn đường tạo bóng dài trên hàng mi dày của anh, vẻ mặt khó đoán: “Thêm cái gì đơn giản nhất là được.”
“Anh đói à?”
“Có lẽ vậy.”
Đói hay không mà không biết?
Chắc anh ấy đói đến choáng đầu vì xếp hàng rồi. Nhìn anh chàng này chỉ toàn ăn ở nhà hàng Michelin, sao lại chen chúc đến quán vỉa hè đầy khói bụi của tôi làm gì chứ?!
Tôi cũng không nói nhiều, quyết định rang nhanh một phần cơm cho anh. May mà đã rang hơn nghìn bát cơm nên giờ tốc độ của tôi đã cải thiện đáng kể.
Rang xong múc cơm, vô tình rang hơi nhiều, hộp đựng không đủ, tôi đành dùng đũa nén cơm cho chặt lại, chợt cảm thấy đôi mắt lạnh lùng đối diện ánh lên chút ý cười – có lẽ là vui mừng vì cuối cùng cũng được ăn cơm rang nổi tiếng hay không?
Đóng gói xong, đưa cho anh: “Mười đồng.”
“Cảm ơn.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetAnh nhận lấy hộp cơm nặng trịch, lấy điện thoại ra, mở WeChat, đột nhiên trở nên rất chậm chạp, có vẻ không muốn trả tiền.
Tôi nhìn anh đầy ngờ vực, mặc bộ vest trông có vẻ đắt tiền, không lẽ không đủ mười đồng?
“Tôi có thể…”
Phía sau còn người đang xếp hàng, dù rất muốn nhớ lại tình xưa nhưng nếu người khác bắt chước anh ấy thì sao, tôi lập tức từ chối: “Làm ăn nhỏ, không bán chịu.”
Anh ngẩn người nhìn tôi, cuối cùng cũng mỉm cười không mấy để tâm, nhanh nhẹn quét mã, chuyển tiền rất chậm chạp – nhìn vẻ mặt, có vẻ còn đang do dự.
“Được rồi, chuyển cho cô rồi, cô nhận được chưa?”
“Ừm, khi nhận được sẽ có thông báo.”
Anh gật đầu như đang suy ngẫm điều gì.
Tiền trao cháo múc, nhưng tôi không hiểu sao lại thấy hơi buồn.
3
Việc nổi tiếng này hoàn toàn ngoài ý muốn, giống như việc tôi thích Trình Tử Ngộ, thuần túy chỉ là tình cờ.
Anh là anh lớp trên hơn tôi một khóa, học giỏi, ngoại hình đẹp, tính cách tốt, gia thế tốt, là hot boy nổi tiếng nhất trường. Còn tôi là một nữ sinh bình thường vô danh, rất tự biết mình, chưa bao giờ có ảo tưởng gì về các nam thần cả.
Cho đến một ngày, một quả bóng rổ bay ra từ sân bóng vô tình đập trúng tôi khi đi ngang qua.
May mắn là tôi ngã xuống bãi cỏ bên cạnh nên không bị thương gì, không may là hộp cơm trong tay tôi bay ra, cơm vừa mới mua đổ ra ngoài, bay lên không trung rồi rơi xuống người tôi.
“Hahahahaha…”
Tiếng cười ồ của các bạn vang lên từ sân bóng không xa.
Nếu tôi là người ngoài cuộc, có lẽ cũng sẽ không nhịn được cười trước cảnh tượng thảm hại này.
Đáng tiếc, tôi lại chính là nhân vật chính hết sức xui xẻo đó.
Rau che khuất tầm nhìn, tôi không thấy rõ bộ dạng thảm hại của mình, nhưng có thể cảm nhận được qua tiếng cười không hề che giấu của các bạn.
Khi còn trẻ, da mặt thường rất mỏng, tôi xấu hổ đến muốn khóc, gạt mấy lá rau trên đầu xuống, đang định chạy trốn thì một bóng râm bao phủ lấy tôi. Một bóng dáng cao ráo bỗng cúi xuống, chàng trai ngồi xổm trước mặt tôi, đưa về phía tôi một chiếc khăn.
“Là khăn mới, chưa dùng bao giờ, em không phiền chứ?”
Giọng nói của chàng trai như gió núi, lập tức xoa dịu trái tim hoảng loạn của tôi. Tôi ngẩng đầu, nhìn theo chiếc khăn, chạm phải đôi mắt trong sáng.
Trình Tử Ngộ kiên nhẫn cầm chiếc khăn, vẻ mặt lo lắng: “Có bị thương ở đâu không? Còn đứng dậy được không?”
Gió thổi tung mái tóc anh, và tôi, đã rung động như thế đó.
Cũng vì sự rung động chưa từng có này mà tôi hơi lúng túng. Tôi vội vàng đứng dậy, nói lời cảm ơn rồi vội vã bỏ chạy.
4.
Tôi chưa từng nói với ai về chuyện này, nhưng kể từ đó, những tâm tư thiếu nữ của tôi có một đối tượng cụ thể – anh ấy tên là Trình Tử Ngộ.
Tôi bắt đầu tìm kiếm bóng dáng anh ấy trong trường và khám phá ra một số quy luật, với hy vọng có thêm cơ hội nhìn thấy anh.
Mỗi ngày lúc 6 giờ 20 phút, anh sẽ ra khỏi ký túc xá nam để đến lớp học buổi sáng, đi ngang qua cây hòe trước cửa ký túc xá nữ. Khi hoa hòe nở rộ, anh sẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn những bông hoa, còn tôi thì nhìn anh không chút e dè qua ô cửa sổ nhỏ bên hông phòng.
Vào lúc 7 giờ 15 phút, 12 giờ trưa và 6 giờ 30 tối, anh sẽ xuất hiện ở căng tin. Anh thường đến quầy số 3 nhất, còn tôi hay đến quầy số 2. Nếu may mắn, chúng tôi sẽ đứng trên cùng một đường thẳng, bỏ qua khoảng cách 2 mét ở giữa, chúng tôi sẽ đứng sát vai nhau.
Trong một số giờ giải lao, anh sẽ ôm một chồng vở bài tập đến văn phòng bộ môn Toán, hoặc ôm một xấp bài kiểm tra từ văn phòng ra. Lớp học của chúng tôi nằm trên đường đi đến văn phòng, khoảng cách từ cửa trước đến cửa sau lớp học là 8 mét, tôi có thể nhìn thấy anh trong vòng 7 giây.
Tôi cẩn thận tính toán từng khoảnh khắc có thể liên quan đến anh, dùng ánh mắt lén lút để cảm nhận sự hiện diện của anh. Tôi chưa từng hy vọng có thể có sự giao thoa với anh, cho đến buổi lễ tuyên dương giữa kỳ, khi anh phát biểu với tư cách là đại diện học sinh xuất sắc.
Chàng trai mặc bộ đồ đơn giản nhất, áo trắng quần đen, nhưng lại rạng rỡ hơn cả mặt trời.
Tôi ẩn mình trong đám đông, lặng lẽ nhìn anh, bỗng nảy ra một ý nghĩ mới: Tống Khả Kỳ, hãy cố gắng đứng nhất lớp đi!
Hãy trở thành người có thể phát biểu trên sân khấu đó, trở thành người mà anh ấy có thể nhìn thấy.
Tôi bắt đầu học hành chăm chỉ, rất chăm chỉ, nhưng đối với người không có tài năng bẩm sinh, việc đứng nhất không phải chuyện dễ dàng. Đặc biệt là khi bạn Vưu Kỳ, người đứng nhất khối, lại rất xuất sắc. Đến học kỳ 2 năm lớp 11, tôi mới chỉ đứng thứ hai khối.
Còn anh ấy thì sắp tốt nghiệp rồi.
Không đứng nhất thì sao chứ, đứng thứ hai như tôi cũng được mà, phải không?
Cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm, quyết định sẽ tỏ tình với anh sau khi anh thi đại học xong.
Tôi đứng đợi bên ngoài phòng thi, ôn đi ôn lại lời tỏ tình trong đầu. Cuối cùng tiếng chuông báo hết giờ cũng vang lên, tôi thấy Trình Tử Ngộ tự tin bước ra khỏi phòng thi.
Tôi vừa định chạy đến thì thấy Vưu Kỳ cầm một bó hoa tiến về phía anh.
Anh nhận lấy bó hoa, thân mật vỗ nhẹ lên đầu cô ấy.
Bước chân khựng lại, phải rồi, tôi đã từng thấy họ đi cùng nhau trong trường, sao lại không nghĩ rằng họ là một đôi chứ.
Cũng vào mùa hè năm đó, bố tôi thuyên chuyển công tác và làm thủ tục chuyển trường cho tôi.
Sau đó, tôi không bao giờ gặp lại anh nữa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.