1
Ta vừa định lật bàn thì phát hiện bàn không hề nhúc nhích.
Ta nhìn sang đối diện thì ra là bị hoàng hậu với quý phi đè chặt.
Đặc biệt là quý phi, răng sắp nghiến nát.
“Mỗi lần ngươi đánh bài, thua là lật bàn. Ta đã sớm phòng ngừa ngươi rồi.”
Hoàng hậu nửa người đè lên bàn, còn dùng tay che bài của mình: “Ta sắp gỡ lại vốn rồi, ngươi không chơi nổi phải không.”
Ôi chao, sao lại bị hai người đó phát hiện rồi?
Lần sau phải đổi chiêu khác.
Ta hừ lạnh một tiếng, phất tay áo ngồi xuống: “Ta là người như thế sao?”
Quý phi lè lưỡi, đôi mắt phượng hơi nheo lại: “Ngươi là người như thế nào, ta hiểu quá rõ.”
Nàng nắm lấy cổ tay ta, đè lên bàn, trước mặt mọi người lật bài trong lòng bàn tay ta ra.
Hoàng hậu cau mày: “Ngươi còn gian lận?”
Ta ngẩng cao cổ, không biết hối cải: “Chuyện trên bàn cược, sao có thể gọi là gian lận? Đây gọi là so tài…”
Quý phi thờ ơ khuyên hoàng hậu: “Nàng ta đã thua gần nửa tháng rồi, gian lận cũng không thắng được, đừng chấp nhặt với nàng ta.”
Giết người rồi còn cố đâm thêm một nhát nữa.
Ta tức giận đứng dậy, giũ sạch những lá bài giấu trên người, rơi lộp bộp bảy tám lá.
“Ta không chơi nữa. Ta không giống các ngươi, không có việc gì làm, ăn chơi hưởng lạc, ta có chuyện chính sự.”
Quý phi nhướng mày: “Ngươi không phải chỉ công lược hoàng đế thôi sao? Nhưng đã chín năm rồi, ngươi vẫn nên từ bỏ đi.”
Đúng vậy, ta đã công lược hoàng đế chín năm rồi.
Từ ngày hoàng đế đăng cơ, bất kể ta làm gì, tiến độ công lược vẫn dậm chân tại chỗ.
Ta đích thân mang canh ngọt đến ngự thư phòng, hoàng đế giật mình, hỏi ta đến làm gì.
Ta nửa đêm kéo hắn không cho hắn đi, hoàng đế giật mình, nói ta bị điên rồi.
Ta xông vào yến tiệc ở Kim Môn điện, muốn vì hắn mà ca mà hát, hoàng đế sợ đến ngã khỏi long ỷ.
Chỉ thấy trên đài cao, từ từ thò ra một bàn tay, động động đậu đậy.
Ngự tiền thị vệ nhanh chóng áp giải ta đi.
Ta hỏi hoàng hậu với quý phi.
“Là do dung mạo ta không được, hay thân hình ta không được, mà sao hắn tránh ta như tránh tà?”
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt kỳ lạ.
“Chúng ta chỉ nghĩ thôi, có phải chăng tại ngươi là thái hậu không?”
Hi hi, người ta là thái hậu đó nha.
Nhưng thì cái đéo gì chứ, lại không phải là mẹ con ruột!
“Ta chỉ hơn hắn năm tuổi, ta ở lãnh cung nuôi hắn từ mười tuổi đến mười chín tuổi, giờ chính là lúc hắn báo đáp ta.”
Hoàng hậu vuốt ve những lá bài trên tay: “Hắn đã báo đáp ngươi rồi, không phải đã phong ngươi làm thái hậu sao?”
“Nhưng ta không muốn báo đáp như vậy!”
Quý phi mắt hơi động: “Ngươi muốn làm chuyện này trong hoàng cung, thật đủ tà đạo.”
Hoàng hậu ho khan: “Ta nhớ kiếp trước, nàng ta bị lửa thiêu chết, ba ngày ba đêm.”
Quý phi tò mò: “Do hoàng đế làm?”
Hoàng hậu gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Không phải, do ta làm.”
Quý phi cạn lời.
Hoàng hậu là người trùng sinh.
Kiếp trước của nàng, là một người theo đạo phong kiến cực đoan.
Nàng phát hiện ra thái hậu lại có ý đồ với hoàng đế, trực tiếp đốt chết ta.
Sau khi sự việc bại lộ, hoàng đế ban chết cho nàng.
Sau khi trùng sinh, nàng bừng tỉnh, bắt đầu buông thả.
Thôi kệ, mặc kệ đi, bà đây không thèm quản chuyện vớ vẩn của các ngươi nữa.
Nhưng ta lại từ ký ức trùng sinh của nàng, mà có được một suy đoán làm ta vô cùng phấn khích.
Hoàng đế có tình cảm với ta, còn muốn báo thù cho ta.
Hoàng hậu liếc ta: “Ta giết thái hậu, hắn thi hành quốc pháp, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
Quý phi suy nghĩ một lúc: “Muốn biết hắn có thích ngươi không, ngươi cứ thử hắn là được.”
Nàng cong môi cười, vứt những lá bài trên tay: “Thái hậu nương nương, có muốn thử hương vị nam nhân không?”
Hoàng hậu sắc mặt phức tạp, khóe miệng giật giật.
2
Quý phi bắt đầu thu thập cho ta những mỹ nam tử khắp kinh thành, những bức họa cứ thế mà được đưa vào cung của ta.
Ta xem không xuể, chất đống trên án thư, cao như núi.
Hoàng hậu đến thỉnh an ta, lúc rảnh rỗi lại rút ra hai bức, bắt đầu bình phẩm.
Dù sao nàng cũng đã trùng sinh, những gia tộc lớn có tiếng tăm trong kinh thành này, nàng đều biết rõ.
“Nghe nói người này không được, người này thường xuyên lui tới thanh lâu, người này…”
Nàng nheo mắt phượng, cẩn thận nhận dạng: “Không phải vừa mới tèo hồi tháng trước sao?”
Hoàng hậu rùng mình, trục tranh cũng rơi xuống đất, nàng liên tục khục khạc hai tiếng, lại lấy khăn tay lau tay.
Nàng lại tiện tay cầm một bức.
Vừa mở ra, nàng đã ngây người.
Ta bưng chén trà, tò mò nhìn sang.
Người trong bức họa này, mày kiếm mắt sao, dáng người cao ráo, khí độ phi phàm.
Người này được đấy.
Hoàng hậu hoàn hồn lại: “Quý phi quả có nhiều mối quan hệ, đến cả họa của nhiếp chính vương cũng có thể lấy được.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa đột nhiên ho dữ dội.
Quý phi thật quá đáng quá, người này gấp rưỡi người nọ, cuối cùng nàng ta có sàng lọc không vậy?
Ta giật lấy bức họa trong tay hoàng hậu, ném ra ngoài cửa.
Trục tranh lăn từng bậc thang, cuối cùng dừng lại bên một màu vàng tươi ngất ngây.
“Mẫu hậu, người lại muốn làm gì vậy? Đây là tiểu hoàng thúc.”
Hoàng đế cầm trục tranh, mặt đầy vẻ không vui đi vào.
Nghĩ đến chuyện dạo này quý phi làm việc, không hề kiêng dè người khác, hoàng đế đã sớm nghe thấy tiếng gió.
Ta vốn không hứng thú với nhiếp chính vương nhưng cái kiểu không coi ta ra gì của hoàng đế, ta nhìn thấy là tức.
“Tiểu hoàng thúc của ngươi, với ta mà nói là cùng thế hệ, ta không thể làm gì sao?”
Hoàng hậu kéo kéo vạt áo ta: “Nên là không được, hắn là tiểu thúc của hoàng đế đấy.”
“Hoàng hậu, ngươi không nói, không ai coi ngươi là câm đâu.”
Hoàng đế như không nghe thấy, chỉ cất bức họa đi, lại đặt lên án thư.
“Mẫu hậu, đừng làm loạn nữa. Trẫm đã phải tốn rất nhiều công sức, mới có thể phong ngươi làm thái hậu. Đừng khiến triều đình bàn tán xôn xao nữa.”
Ta là phế phi lãnh cung, nhặt được một hoàng tử, nuôi dưỡng nhiều năm.
Hắn lên ngôi hoàng đế, ta đương nhiên muốn hắn báo đáp ân dưỡng dục của ta.
“Vậy ngươi muốn gì?”
“Đương nhiên là ta muốn làm nữ nhân tôn quý nhất trong cung này.”
Nhận được thánh chỉ, ta im lặng.
Hóa ra nữ nhân tôn quý nhất, ngoài hoàng hậu, còn có thể là thái hậu.
Sai lầm lớn.
Hoàng đế tùy tiện lật xem những bức họa trên án thư, mới xem bốn năm người, đã mất hứng.
Hắn ném đi hơn nửa số họa, vẻ mặt khinh thường: “Chỉ là dung mạo tầm thường.”
Ta với hoàng hậu bị khí thế của hắn ép buộc, gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đều là phấn son tầm thường.”
Lúc này, quý phi ôm một chồng tranh cuộn trước ngực, thở hồng hộc chạy vào.
“Đừng vội! Ta còn, những bức này đều là mới năm nay.”
Cả khuôn mặt quý phi đều ẩn sau những bức họa.
Nàng chỉ lo cúi đầu nhìn đường, khó khăn bước qua ngưỡng cửa cao.
“Hai người không biết đến giúp một tay sao?”
3
Quý phi thân hình mảnh mai, không ôm nổi những bức họa, lắc lư một lúc, liền làm rơi một bức.
Ta với hoàng hậu không dám động đậy.
Hoàng đế đi tới, nhặt lên, đưa cho nàng.
Quý phi chỉ coi là một cung nhân nào đó, dứt khoát nhét tất cả tranh cuộn vào lòng hắn——
Hoàng đế hai tay ôm tranh cuộn, mỉm cười: “Quý phi, dạo này nàng rất rảnh rỗi?”
“Ngươi—— á, bệ hạ!”
Quý phi chân như gió, chạy trốn ra sau ta.
Hoàng đế dứt khoát ném hết những bức họa đó ra ngoài cửa, vỗ tay gọn gàng, mới bắt đầu giáo huấn ngay tại chỗ.
“Một hoàng hậu, một quý phi, không làm chính sự, chỉ biết ngày ngày đánh bài, ra thể thống gì!”
Ái chà, hắn không nói ta?
Ta chủ động đứng bên cạnh hoàng đế: “Đúng vậy, ai gia cũng thấy, ra thể thống gì!”
Hoàng hậu với quý phi nháy mắt ra hiệu, tỏ vẻ khinh thường ta.
Hoàng đế quay người lại, nghiến răng nghiến lợi: “Đặc biệt là người, còn là thái hậu, lại dẫn bọn họ đi chơi bời!”
Ta vẻ mặt ngượng ngùng.
Hoàng đế sai người mang hết tranh cuộn quý phi đưa tới đi.
Lần này có thể nói là, khởi nghiệp chưa được nửa chừng đã bị gãy gánh giữa đường…
“Xong rồi, mất hết rồi.”
Quý phi nhướng mày: “Không, ta còn.”
Nàng thò một tay vào trong ngực, lấy ra một bức họa, ném vào tay ta: “Đáy hòm.”
Ta chỉ thấy nóng tay.
“Ờ, còn nóng.”
Hoàng hậu tỏ vẻ ghét bỏ: “Eo~”
Quý phi tức giận đưa tay ra: “Không lấy thì thôi, trả lại ta!”
“Không có không có, chúng ta xem trước đã.”
Bức tranh cuộn từ từ mở ra——
Quân tử đoan trang, dịu dàngận như ngọc.
Ta với hoàng hậu đều ngây người.
Quý phi vẻ mặt kiêu ngạo: “Thể trạng khỏe mạnh, dung mạo đoan chính, có phủ riêng, không có tật xấu nào.”
Hoàng hậu không thể tin nổi: “Huynh ấy cũng đồng ý?”
“Đương nhiên. Ta đã xin ý kiến của hắn rồi.”
Quý phi liếc thấy vẻ mặt phức tạp của hoàng hậu, vội vàng thu bức họa lại, cúi đầu lẩm bẩm: “Xin lỗi, ta không điều tra hồ sơ tình cảm, vậy ta đổi một người khác.”
Ta giữ chặt tay quý phi: “Cứ hắn đi.”
Quý phi liếc trộm vẻ mặt của hoàng hậu: “Liệu ổn chứ?”
Hoàng hậu: “Thật sự không ổn, đây là ca ca ta.”
Quý phi: “Ổn rồi. Ta sẽ sắp xếp ngay.”
Hoàng hậu: “…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.