19.
Đêm tân hôn của tôi và Trình Hiếu An cũng không bình thường chút nào.
Trước khi kết hôn, tôi chỉ có duy nhất một mối tình.
Chỉ phát sinh quan hệ với duy nhất Trần Kinh Liêm.
Còn anh ấy trước đó cũng độc thân hai năm.
Nên lần đầu tiên của chúng tôi khá vội vàng.
Trình Hiếu An ôm tôi, nhỏ giọng xin lỗi.
Tôi ngẩng đầu hôn lên mặt anh ấy một cái: “Hôm nay đều mệt rồi… Hay là ngày mai chúng ta thử lại lần nữa?”
Trình Hiếu An lắc đầu, lần nữa xoay người đặt tôi xuống giường.
Tôi giơ tay lên ôm lấy cổ anh ấy, nhắm mắt lại.
“Tuế Tuế…”
Giọng Trình Hiếu An khàn đặc, trong mắt là dục vọng.
Mồ hôi trên trán anh ấy không ngừng rơi xuống ngực tôi.
Rơi thẳng vào trái tim tôi, khiến nó đau nhức.
Tôi chỉ có thể ôm chặt lấy anh ấy.
“Tuế Tuế, bây giờ có phải em nên gọi anh là ông xã không?”
Móng tay tôi đâm sâu vào bả vai anh ấy, cả người căng cứng.
Một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Ông xã.”
20.
Mùa xuân năm sau.
Sức khỏe bố tôi lần nữa nguy kịch.
Lúc ông vừa từ phòng chăm sóc đặc biệt ra thì tôi cũng biết mình mang thai.
Tôi ngồi ngoài hành lang chờ, Tô Dĩnh gửi cho tôi một video.
Trần Kinh Liêm kết hôn.
Kết hôn với con gái đời thứ ba của một nhà môn đăng hộ đối.
Trong video, Trần Kinh Liêm nắm chặt tay vợ mình.
Lạnh mặt ngăn ống kính và phóng viên cho cô ấy.
Nhìn qua cũng không thấy rõ dáng vẻ vợ anh.
Nhưng từ tư thái yểu điệu và mái tóc đen nhánh cũng biết đây là một cô gái xinh đẹp.
Tôi xem xong video, gửi lại cho Tô Dĩnh một tin nhắn.
[Rất đẹp đôi.]
Bên phía Tô Dĩnh hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn.
Cô ấy còn chưa gửi tin nhắn sang tôi đã gửi tiếp.
[Tô Dĩnh, mình mang thai rồi.]
Cô ấy nhanh chóng chúc mừng tôi.
Từ đó về sau.
Tô Dĩnh không còn gửi tin tức liên quan đến Trần Kinh Liêm cho tôi nữa.
Còn tôi cũng không cố gắng tìm hiểu tin tức về anh.
Cho đến khi tôi sinh con gái của mình và Trình Hiếu An.
Có một bưu kiện từ Bắc Kinh gửi đến.
Nhưng tôi từ chối nhận.
Sau này tất cả những gì ở Bắc Kinh đều đã là chuyện của đời trước.
Lúc con gái tôi được sáu tháng.
Bố tôi qua đời vì bệnh tật.
Trình Hiếu An bận trước bận sau, đám tang gần như một tay anh ấy xử lí.
Sau tang lễ, anh ấy mệt đến mức ốm nặng.
Tôi không ngủ không nghỉ chăm sóc anh ấy đến khi anh ấy khỏi bệnh.
Trình Hiếu An nhìn khuôn mặt gầy đi vì mệt mỏi của tôi, đau lòng đỏ mắt.
“Tuế Tuế.”
Anh ấy kéo tay tôi, ôm tôi vào lòng.
“Em bây giờ có phải đã hơi thích anh rồi kkhoog?”
Tôi nhìn ánh mắt dịu dàng của anha áy.
Trong mắt anh ấy vẫn là bóng hình nho nhỏ của tôi như cũ.
Tôi thấy được sự lo lắng và đau lòng trên mặt mình.
Cũng không tiếp tục ngẩn người mà chỉ gật nhẹ đầu nói: “Trình Hiếu An, em thích anh.”
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất sau khi kết hôn của tôi.
Bố mẹ chồng vẫn từ ái hiền lành như cũ, chúng tôi không cãi cọ cũng không có gì không thoải mái.
Chỉ là thỉnh thoảng họ sẽ biểu hiện suy nghĩ muốn tôi sinh đứa thứ hai.
Người già đều muốn ôm cháu trai, tôi có thể hiểu được.
Chỉ là tôi không muốn sinh thêm một đứa bé nữa.
Tôi rất yêu con gái, muốn trao toàn bộ yêu thương cho bé.
Trình Hiếu An nói tôn trọng suy nghĩ của tôi.
Khi đó sự nghiệp của anh ấy đã rất phát triển.
Công việc ngày càng bận rộn, thường xuyên phải bay đi khắp nơi.
Nhưng vẫn sẽ dành ra thời gian để ở bên cạnh tôi và con gái.
Anh ấy từng nói, anh ấy tuyệt đối sẽ không vắng mặt trong từng cột mốc thời gian của tôi và con gái.
Nhưng cuối cùng, vào sinh nhật con gái, anh ấy nuốt lời.
Chuyến bay Trình Hiếu An lên vĩnh viễn không thể tìm thấy, vĩnh viễn không thể hạ cánh.
Anh ấy mãi mãi không còn khả năng quay về.
Mãi mãi không thể quay về bên cạnh tôi và con gái.
Tôi không nhớ rõ mình đã khóc đến ngất đi bao nhiêu lần.
Bố mẹ Trình Hiếu An hoàn toàn sụp đổ.
Lúc thương tâm gần chết, bọn họ chỉ trích tôi.
Nói đều vì tôi không chịu sinh đứa thứ hai nên mới chặt đứt hương hỏa của Trình Hiếu An.
Nhưng rõ ràng chúng tôi đã có một đứa con gái, U U của chúng tôi không phải cốt nhục của Trình Hiếu An?
Tôi không muốn cãi nhau với họ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi phải chịu nỗi đau mất chồng.
Bọn họ cũng chịu nỗi đau mất con tương tự.
Nỗi đau của họ còn lớn hơn tôi nhiều.
Chỉ cần bọn họ yêu thương U U như trước.
Những chuyện khác tôi sẽ không để ý.
Nhưng tôi không ngờ.
Tháng thứ hai xảy ra chuyện, bạn gái cũ của Trình Hiếu An đột nhiên mang một bé trai bốn tuổi đến nhà họ Trình.
Đồng thời cô ta còn mang giám định ADN của đứa nhỏ lúc mới chào đời.
Nhưng cho dù không có cũng không quan trọng.
Vì đứa nhỏ này giống Trình Hiếu An ngày bé như đúc.
Thái độ người nhà họ Trình nhanh chóng thay đổi.
Bọn họ không quan tâm đến người con dâu là tôi, cũng không cần U U.
Mười tôi và U U cộng lại cũng không quan trọng bằng cháu trai họ.
Tôi mang U U rời khỏi nhà họ Trình.
Tấm thẻ có một trăm vạn lúc kết hôn chưa từng đụng vào.
Người nhà họ Trình để tôi mang đi, từ đó về sau chúng tôi không còn liên quan nữa.
Lúc dọn đồ, tôi bất ngờ thấy tấm thẻ Trần Kinh Liêm nhờ Tô Dĩnh đưa cho tôi năm tôi rời khỏi Bắc Kinh.
Nó ở trong ngăn ẩn của vali.
Tôi vẫn chưa chạm vào lần thứ hai.
Bây giờ tôi vẫn để nó ở vị trí cũ.
Cho dù con đường phía trước của tôi là nở hoa hay bế tắc, tôi cũng không muốn có bất kì liên quan gì với Trần Kinh Liêm.
Tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ không thể quên.
Không thể quên câu nói kia của anh.
Tuế Tuế, tỉnh táo lại đi, trò chơi kết thúc rồi.
21.
Tháng thứ ba tôi rời khỏi nhà họ Trình, Tô Dĩnh chuẩn bị kết hôn.
Cô ấy mời tôi đến Bắc Kinh tham gia hôn lễ của cô ấy.
Khi đó tôi đã rời khỏi Bắc Kinh ba năm.
Trong ba năm ngắn ngủi kia nhưng mọi thứ lại dài dằng dặc như một bộ phim cũ.
Tình cảm của tôi đối với Trình Hiếu An trở nên phức tạp.
Có đôi khi tôi sẽ khổ sở khóc to.
Cảm thấy nếu như anh ấy còn sống, ít nhất U U sẽ không bị người khác ghét bỏ như vậy.
Nhưng đôi lúc tôi lại không nhịn được mà hận anh ấy.
Hận anh ấy để bạn gái trước mang thai nhưng lại không chịu trách nhiệm.
Khiến tôi và U U trở thành trò cười.
Nhưng cuối cùng tôi cũng không biết mình nhớ anh ấy nhiều hơn hay hận anh ấy nhiều hơn.
22.
Lúc tôi đến Bắc Kinh, Tô Dĩnh đến đón tôi.
Buổi tối, cô ấy ở lại khách sạn với tôi một đêm.
Hai người chúng tôi đều mất ngủ.
Ba giờ sáng, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được nữa.”
“Tuế Tuế, nửa năm trước anh ta đã ly hôn rồi.”
“Thật ra cuộc hôn nhân này của bọn họ từ lúc đầu đã là hữu danh vô thực.”
“Người nhà anh ta ép rất nhiều, vợ anh ta cũng có người trong lòng, nhưng gia thế lại quá thấp.”
“Bọn họ thỏa thuận chỉ lợi dụng lẫn nhau, ký hợp đồng hôn nhân.”
“Tuế Tuế, nhà họ Trình tuyệt tình như vậy, cậu có nghĩ đến việc đưa đứa nhỏ đến Bắc Kinh định cư không?”
Tô Dĩnh hơi lo lắng nhìn tôi.
Thật ra tôi hiểu hết những chuyện này.
Đàn anh Tống lập nghiệp nhưng phần lớn là nhờ Trần Kinh Liêm giúp đỡ nên mới có thành tựu như ngày hôm nay.
Tô Dĩnh và đàn anh Tống vô cùng cảm kích Trần Kinh Liêm.
Những năm nay đi lại rất chu đáo.
Cho nên Tô Dĩnh sẽ biết tin tức của Trần Kinh Liêm nhanh hơn những người khác.
Tôi có thể hiểu được ý của cô ấy.
Tôi bây giờ đang để tang chồng, Trần Kinh Liêm cũng đã ly hôn.
Chúng tôi vẫn có khả năng nối lại tình xưa.
Nhưng tôi sẽ không quay đầu lại.
“Tô Dĩnh, cậu có nhớ lúc trước cậu khuyên mình thế nào mình cũng không nghe không?”
Tôi mỉm cười nhìn Tô Dĩnh, thời gian đã bào mòn tôi thành con người không còn gai bọc quanh người như trước.
Nhưng có nhiều thứ mãi mãi không thể nào thay đổi.
“Bây giờ cũng vậy, mình vẫn sẽ không nghe.”
“Tuế Tuế…”
Tô Dĩnh thở dài: “Sao cậu vẫn cứng đầu y như trước vậy chứ.”
“Vẫn bướng bỉnh, vẫn mạnh mẽ như cũ.”
“Đúng vậy, tính cách mình chính là bướng bỉnh như thế đấy.”
“Hơn nữa, là anh ấy không quan tâm đến mình trước.”
“Người không quan tâm đến mình, mình sẽ mãi mãi không cần.”
“Tuế Tuế, không thể thử buông xuống sao?”
“Không thể.”
Tôi nhắm mắt lại.
Là quá yêu, hay là quá hận?
Có lẽ với người yêu cũ khác gặp lại nhau có thể mỉm cười quên hết thù oán.
Nhưng tôi không thể.
Cái gai kia đã đâm vào máu thịt tôi cả một đời.
Không rút ra được.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.