“Xuống xe.”
Con Đậu xuống rồi nhưng bên trong vẫn vang lên giọng
nói khàn khàn lạnh lẽo, khiến người ta sợ phát khiếp. Thằng Bờm mếu máo: “Dượng nói con đấy ư?”
“Xuống.”
Một tiếng cuối cùng này
giống như mất kiên nhẫn, vừa lạnh lùng vừa cục súc, làm thằng Bờm “oa”
lên một tiếng nức nở, vội vã chui tuột xuống xe.
“A Phủ, là cậu đấy à? Thằng bé còn nhỏ, cậu nói nhẹ nhàng nó biết rồi mà…”
Còn chưa nói hết câu, trước mắt cô đã là một mảng tối đen. Một bóng đen phủ lên toàn bộ người cô, mỗi một cái động chạm đều làm cô giật mình lạnh
cứng cả người. Lạnh quá, người của cậu lạnh quá…
A Phủ tức giận gặm gặm môi Khao Miêu, lạnh lùng nói: “Đã bảo không khiến nhúng tay vào việc của tôi cơ mà.”
Cậu tức giận không chỉ vì mỗi lý do đó. Một là, cậu không cho phép cô nhúng tay vào chuyện ân oán giữa cậu với bất cứ ai, cô lại cứ liều lĩnh tìm
đến những nơi nguy hiểm. Hai là, cái xe này là của ai, cô đang ngồi trên xe của ai, ngồi với ai hả?
A Phủ bực lắm nhưng không chịu nói ra lý do thứ hai, không chịu thừa nhận mình đang ghen. Cậu trút hết sự tức giận lên đôi môi của cô, mãi sau về đến phòng rồi, Khao Miêu soi gương
mới thấy môi mình sưng phù lên như vừa đi bơm môi về vậy.
“A Phủ… tôi xin cậu… cậu tính ‘làm’ luôn trên xe này đấy à?”
Thấy A Phủ mãi vẫn không chịu thả mình ra, Khao Miêu nhắm tịt mắt lại chắp
hai tay cầu xin. Trò này ở hiện đại gọi là “xe chấn” đó, cậu tính làm
thật đấy à? Bên ngoài còn có trẻ con đó, một đứa hai tuổi một đứa mười
hai tuổi, cô ngượng đến chín cả mặt.
A Phủ thở gấp kiềm chế lại chính mình. Cậu ngồi ngay ngắn dậy, từ đâu móc ra một tập giấy đưa cho cô.
“Cái gì đây?”
Khao Miêu chỉnh lại quần áo xộc xệch, không dám đến gần sợ chọc A Phủ giận.
Tay cô run run nhúp mấy mảnh giấy lên xem. Rất nhiều chữ ký, của rất
nhiều người, ký vào tờ cáo trạng bà lớn ức hiếp dân lành, bức ép thai
phụ vào đường cùng để buộc phải bán cái thai trong bụng cho bà ta.
Tờ tiếp theo là một công thức làm món canh thai nhi với rất nhiều dược
liệu quý giá, và một thứ quan trọng nhất, cũng chính là nguyên liệu
khiến người ta lạnh gáy nhất: bào thai.
Tờ cuối cùng là thư từ
qua lại của bà lớn với anh trai mình là Văn lão gia. Số lượng bào thai
bà lớn tự tìm được thì có hạn, bà ta phải nhờ anh trai tìm mình thêm
giúp. Nét chữ của Văn lão gia là bằng chứng chí mạng nhất tố cáo hai anh em họ.
Khao Miêu nhìn tập giấy đó, hai mắt sáng lên. Cô không
nghĩ ra phải cần đến những thứ này, cho dù có mách cho cô biết, cô cũng
không biết làm sao mà thu thập được chúng.
A Phủ tinh ý như vậy,
hẳn là cậu đã âm thầm làm những việc này từ rất lâu rồi. Thời gian qua
cậu liên tục không có nhà, cô còn thắc mắc vì sao, bây giờ đã có câu trả lời rồi. Nói ít làm nhiều, tác phong của cậu.
Lại nói chuyện ở
Nguyệt Quế Lầu. Ma ma vốn để dành cô gái đang mang thai cho Vũ phu nhân, nhưng chẳng hiểu sao chờ mãi bà ta không đến, lại chỉ thấy bà lớn đến.
Đang trong phòng kín chuẩn bị rạch bụng cô gái, thì Trần Long dẫn theo
quân lính bất ngờ ập vào, bắt hết từ người mua cho đến kẻ bán.
Không có nhà mẹ đẻ chống lưng, bà lớn lúc này mới hối hận vì đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Văn thì cũng đã quá muộn rồi…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Nhà họ Văn chìm trong một màu trắng tang tóc và những tiếng khóc thê lương. Bất ngờ có quan quân ập vào làm cả họ ngơ ngác nhìn.
“Có chuyện gì?”
Văn lão gia dù đã từ quan, nhưng vẫn theo thói quen dùng giọng điệu kẻ bề
trên nói chuyện với quân lính. Khao Miêu đã đem bằng chứng giao cho Trần Long, bây giờ hắn đến để bắt Văn lão gia đi. Lão thầy pháp Tự lo sợ, âm thầm lủi đi nhưng rất nhanh đã bị tóm lại.
“Tội của nhà ngươi không có nhẹ đâu.” – Trần Long cười lạnh nhìn điệu bộ hèn mọn chạy trốn của lão.
Toàn bộ người nhà họ Văn kêu la thảm thiết, lão Tự bị bắt đi rồi, lấy ai
giải trùng cho nhà họ đây? Lão Tự là thầy pháp có tiếng nhất ở kinh
thành mà còn chưa giải được trùng này, biết đi đâu tìm được thầy cao tay hơn bây giờ?
Lão Tự bị trói như một con lợn giải đi, bịt kín mắt miệng, không kêu la cũng chẳng nhìn thấy được gì. Lão hận vợ chồng A
Phủ vô cùng, nhất là Khao Miêu. Lão ta cảm thấy cô gái này từ khi chui
từ quan tài ra, giống như mang trong mình một bí mật nào đó…
“Bịch” một tiếng, lão Tự bị ném xuống đất như một cái bao tải rách. Một người
đến gần, giật mạnh tấm vải che mắt và miếng giẻ nhét trong miệng lão ra. Lão run sợ nhìn người trước mắt mình, hắn ta ngồi trên một chiếc ghế,
điệu bộ nhàn nhã, có vẻ như chuẩn bị tra khảo lão.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.