Gã vừa dứt lời thì quân lính hớt hải tâu lên:
“Điện hạ, nguy rồi! Trong quân bùng dịch bệnh, trên người lở loét và chảy mủ rất hôi thối.”
“Cái gì? Khốn kiếp, sao lại vào đúng lúc này!”
Thái tử đi theo người lính xem xét tình hình, trước khi đi ngoảnh lại nhìn
Khao Miêu đầy ẩn ý. Quân lính bùng dịch bệnh, cần người chữa trị, hay là khoan hẵng để cô về kinh đi.
Khao Miêu không ngồi yên mà cũng chạy theo thái tử xem tình hình dịch bệnh ra sao.
Những người lính nhiễm bệnh đều được dồn cả vào một chỗ, từ đằng xa đã ngửi
thấy một mùi tanh tưởi, hôi thối đến kinh hồn bạt vía. Đến nơi cô đã
thấy Đoàn Nghị ở đó, tất cả mọi người đều bịt khăn kín mít. Tuy không
nhìn rõ nét mặt, nhưng qua ánh mắt căng thẳng của mọi người, cô biết
bệnh dịch này vô cùng nghiêm trọng.
“Miêu! Về ngay, đây không phải chỗ con nên tới!”
Đoàn Nghị vừa nhác thấy bóng cô đã cau mày nói, làm thái tử cũng kinh ngạc: “Em đi theo anh từ lúc nào?”
Cô không trả lời thái tử mà sốt sắng nói với Đoàn Nghị: “Con không về, con đến phụ giúp sư phụ. Một mình người lo liệu, không sợ kiệt sức mà ngã
bệnh sao?”
Đoàn Nghị lấy một cái khăn đeo vội cho cô: “Nhưng con
là công chúa, chỗ dơ dáy này không dành cho con! Nếu con có mệnh hệ gì,
sư phụ sẽ ân hận cả đời.”
Thái tử đảo mắt suy nghĩ, y thuật của
Khao Miêu chỉ xếp sau Đoàn Nghị, so ra không hề thua kém thái y trong
cung. Một mạng công chúa có là gì so với mạng của cả một quân đội, gã
không chút do dự nói:
“Miêu nói đúng, một mình thầy Đoàn e là lo không xuể bệnh dịch lần này đâu.”
Đoàn Nghị phát điên, suýt không nhịn được liều mạng cho thái tử một đấm như
lần trước, liền bị Khao Miêu cản lại. Mặc cho Đoàn Nghị ngăn cản, cô đi
vào trong lều nhìn qua một lượt.
Những người nhiễm bệnh đều có
điểm chung là chân tay lở loét, sưng tấy chảy mủ, vết lở loét lan ra
không ngừng dẫn đến nhiễm trùng, lên cơn co giật mà ch.ết.
“Thuốc
của sư phụ đem đắp lên vết loét có thể hút mủ độc, nhưng không thể ngăn
vết loét xuất hiện thêm. Những người này cần được cách ly điều trị, ta
đã nói rồi, con không nên đến đây mà!”
Đoàn Nghị luôn muốn đuổi cô đi khỏi nơi này, cô không đi mà chỉ lẳng lặng hí hoáy vẽ cái gì trên giấy.
“Đây là sơ đồ chỗ ở trong doanh trại, những người nhiễm bệnh có
điểm chung là ở gần lều của Khẳm Noi. Hôm đó Khẳm Noi luôn nhìn chòng
chọc nhắm vào con, nên con quan sát gã rất kĩ. Mấy vết loét của người
nhiễm bệnh rất giống vết loét trên người Khẳm Noi.”
“Có nghĩa là nguồn cơn bệnh dịch này từ tên Khẳm Noi mà ra.”
Cô nói với thái tử đi đốt hết đồ dùng của Khẳm Noi và hỏi kĩ trong quân
lính, có ai nhìn thấy Khẳm Noi đi đâu, làm gì, ăn gì kỳ lạ những ngày
qua.
“Công chúa, thật ra buổi sáng mà tướng quân Khẳm Noi đòi ăn
rất nhiều, nô tài mang đồ ăn tới, thì thấy tướng quân ngồi ăn sống
nguyên một đàn dơi! Quá sợ hãi nên không dám nói với ai, nô tài đáng
ch.ết!”
Một người lính run sợ tâu lên, thầy trò Khao Miêu điếng
người. Dơi là loài mang trong mình nhiều loại ký sinh trùng, Khẳm Noi ăn sống nguyên một đàn dơi, rất có thể đã nhiễm bệnh đầu tiên rồi lây cho
những người khác.
Thái tử nổi giận bừng bừng, đạp cho người lính
một cái rồi gầm lên: “Tại sao ngươi không nói sớm, có phải đã ngăn chặn
được rồi không? Tội đáng muôn ch.ết, lập tức lôi ra ngoài chém đầu!”
Gã tức giận lên lộ rõ bản chất là một tên bạo chúa, không ai ngăn được cái ch.ết cho người lính xấu số kia.
Ngày hôm sau, có vài người không cầm cự nổi mà ch.ết. Liền hai ngày sau đó,
số người nhiễm bệnh và ch.ết có dấu hiệu tăng lên. Hai thầy trò Khao
Miêu nhìn những cái xác đem đi thiêu vội vàng, lòng nặng trĩu. Thái tử
triệu tập thêm nhiều thầy thuốc đến góp sức nhưng chưa ai tìm ra được
phương thuốc chữa bệnh dịch.
Quân lính đau ốm rệu rã, thái tử lo lắng, lúc này nếu Đại Việt tấn công, e là không chống đỡ được.
Ngày thứ ba, thầy trò Khao Miêu vào rừng hái thuốc, có mấy người lính đi
theo giám sát. Họ phát hiện một người lính Đại Việt nằm ch.ết trong
rừng, trên người mọc đầy vết lở loét, giống y như bệnh dịch của quân Lan Xang. Sống lưng cô lạnh toát, không biết bằng cách nào quân Đại Việt
cũng bị nhiễm bệnh, cô lo lắng bên đó không có ai chữa bệnh cho quân
lính.
A Phủ, cậu nhất định phải bảo trọng!
Bảy ngày trôi
qua, liên tục vất vả, không ngủ đủ giấc, cộng với nỗi lo sợ cho quân Đại Việt, đêm nay Khao Miêu gục xuống, mê man ngủ thiếp đi. Đoàn Nghị nhìn
cô rất thương, không đánh thức mà để cô nằm nghỉ ngơi lại sức.
“Hừ… hừ… Khao… Miêu… mau… dậy… đi…”
Thời gian trôi qua rất lâu, tiếng người nói âm u lẫn trong gió heo hút vọng
vào tai cô. Cô nặng nề mở mắt dậy, thấy người đau ê ẩm. Cô thò chân
xuống xỏ giày, liền cảm giác cái mình xỏ vào không phải giày, mà là một
thứ mềm oặt nhão nhoét.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.