TruyenBiz xin giới thiệu đến bạn đọc truyện Nợ Máu Trả Bằng Máu. Chúc bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ trên truyenbiz.net
Nợ Máu Trả Bằng Máu
Kiếp trước, ngày ta chết, Hoa Kinh tuyết rơi đầy trời.
Khi ta thất khiếu chảy máu, không cam lòng trút hơi thở cuối cùng, phu quân ta là Thế tử Tuyên Dương Hầu phủ, Đào Nguyên Thanh đang hân hoan đón dâu. Mỗi người trong Tuyên Dương Hầu phủ đều tràn ngập niềm vui.
Không ai nhớ rằng ở hậu viện lạnh lẽo, vẫn còn giam giữ một người như ta, Thế tử phu nhân vừa mới sảy thai, bị ép “Chết bệnh”.
Để chiếm đoạt gia sản Bạch gia của ta, Đào gia đã nhẫn tâm tuyệt tình.
Chúng giả danh sơn tặc, tàn sát cha mẹ ta. Sơn tặc treo xác cha mẹ ta trước trại giặc phơi nắng suốt mấy ngày, lại đốt xác hai người họ để xóa bằng chứng, khiến xương cốt cũng không còn.
Chúng cấu kết với gian thần, oan giết ca ca ta. Ca ca ta là Bạch Tú Lâm, đã chiến đấu trên chiến trường nhiều năm, vừa được phong làm Vân Huy tướng quân, vậy mà lại bị vu cáo thông địch phản quốc, bị xử lăng trì hai nghìn nhát dao! Người ca ca trung thành của ta, đến chết vẫn trợn tròn mắt, tràn đầy huyết lệ.
Chúng nịnh nọt hoàng tử, bày mưu hãm hại muội muội ta. Gả muội muội ta cho Tam hoàng tử trời sinh tính tình tàn bạo để bị chà đạp, muội muội đáng thương của ta, Tú Nguyệt, mới mười lăm tuổi, bị tên Tam hoàng tử mặt người dạ thú kia hành hạ mấy ngày, cuối cùng đập đầu vào cột trụ hành lang mà chết…
Từng chuyện một, đều do bà mẫu tốt của ta, phu nhân Tuyên Dương hầu Tần Thục Nghi, đích thân kể cho ta nghe. Chính bà ta đã ép ta uống độc dược, xé bỏ lớp mặt nạ dịu dàng nhân từ ngày trước, “đại phát từ bi” nói cho ta biết sự thật, cười gằn bảo cho ta làm một con quỷ minh bạch dưới suối vàng.
Nha hoàn hồi môn đi theo ta từ nhỏ, Xuân Cảnh và Thu Ý, trung thành bảo vệ chủ nhưng lại bị gia đinh của Đào gia lôi đi, bị loạn côn đánh chết.
Đào gia đón dâu, mỗi sợi chỉ đỏ trên hỉ đường đều thấm đẫm máu tươi của Bạch gia ta!
Thật nực cười, ta từng tưởng rằng bản thân có được mối lương duyên tốt, đối xử chân thành với mọi người trong Đào gia. Nhưng không ngờ từ khi ta bước vào Đào gia, ta đã bị coi như món ăn trên đĩa, miếng thịt trên thớt, bị bầy sói đói vây quanh.
Sống lại một kiếp, Tần Thục Nghi từng cao cao tại thượng giờ quỳ dưới chân ta, đập đến vỡ đầu, mặt mày đầy máu cầu xin ta bỏ qua cho cả Đào gia.
Giống như năm xưa, ta quỳ trong tuyết cầu xin bà ta tha cho Xuân Cảnh và Thu Ý của ta.
Bỏ qua ư?
Ta cười lạnh.
Nợ máu chồng chất của Bạch gia ta, sao có thể bỏ qua được!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.