Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

11:29 chiều – 07/11/2024

16
Tôi không ngờ mình lại thực sự kết hôn với Kỷ Quan Trần.

Lần kết hôn thứ hai này, không có bất kỳ áp lực hay ràng buộc nào, cũng không có đám cưới mang đậm tính thương mại như Cố Kinh Niên đã tổ chức.

Nhưng tôi có giấy đăng ký kết hôn hợp pháp và được gia đình Kỷ Quan Trần chấp nhận.

Thậm chí, Kỷ Quan Trần cũng đã dùng cách của anh để người hâm mộ chấp nhận việc anh đã kết hôn.

Khi tôi tổ chức đám cưới ở trong nước, Cố Lạc Lạc làm phù dâu, còn con của cô ấy trở thành hoa đồng trong đám cưới của chúng tôi.

“Miên Miên, em tin chị nhất định sẽ hạnh phúc!”

Cố Lạc Lạc chỉ chúc phúc cho tôi, không hề có bất kỳ lời nhắc nhở hay ràng buộc nào.

Tôi từng không quên được trước khi kết hôn với Cố Kinh Niên, mẹ tôi đã nhiều lần nhắc nhở tôi phải làm thế nào để trở thành một người vợ tốt, phải làm thế nào để sống trọn vẹn cuộc đời theo khuôn phép.

Trước đây, tôi luôn bị trói buộc bởi những khuôn khổ đó khi ở bên Cố Kinh Niên.

Nhưng bây giờ, cuộc hôn nhân của tôi không còn ai trói buộc tôi nữa.

Dù là Kỷ Quan Trần hay bạn bè của tôi, họ đều chỉ mong tôi được là chính mình.

Lần đầu tiên, tôi đứng trên đỉnh núi thực sự thuộc về mình, tận mắt nhìn thấy phong cảnh trên đỉnh cao.

Tôi nghĩ, đây mới thực sự là sống vì chính mình.

17
Bữa tiệc sinh nhật ba tuổi của con Lê Hân.

Lê Hân vẫn như trước, cố tình thân mật với Cố Kinh Niên, thậm chí còn nói với anh ta rằng lần này cô ta lại có thai rồi.

Có người uống say, vô tình nhắc đến tên Tô Miên.

“Tính ra thì con của Tô Miên cũng phải được hai tuổi rồi nhỉ.”

Lê Hân nhân cơ hội thêm mắm dặm muối: “Tô Miên thật nhẫn tâm, con đã hai tuổi rồi mà vẫn không chịu đưa về cho Kinh Niên xem mặt mũi ra sao.”

“Chẳng lẽ cô ấy còn muốn Kinh Niên quỳ xuống trước mặt cô ấy, cầu xin cô ấy quay về sao!”

Cô ta vừa dứt lời, Cố Kinh Niên đã rót đầy một ly rượu vang.

Mọi người đều nghĩ Cố Kinh Niên tức giận vì Tô Miên cứ luôn giữ giá nên mới tự rót rượu uống một cách bực bội như vậy.

Nhưng mãi đến khi Lê Hân nói:

“Tô Miên đúng là đồ giả tạo, tôi và Kinh Niên chỉ là anh em lớn lên với nhau từ nhỏ, cho dù có cùng nằm trên một chiếc giường thì cũng chẳng xảy ra chuyện gì đâu mà.”

Cuối cùng Cố Kinh Niên không nhịn được nữa, đập vỡ chiếc ly rượu trên tay.

Mắt anh ta đỏ ngầu quát: “Đủ rồi! Chúng ta thực sự chưa từng xảy ra chuyện gì sao?”

Sắc mặt Lê Hân lập tức thay đổi.

Chồng của Lê Hân đột nhiên xông đế túm lấy cổ áo Cố Kinh Niên, gầm gừ chất vấn:

“Ý anh là gì? Anh đã xảy ra chuyện gì với vợ tôi?”

Cố Kinh Niên cười lạnh: “Từng ngủ với nhau rồi!”

Cố Kinh Niên đánh nhau với chồng Lê Hân, cuối cùng bữa tiệc sinh nhật đó đã trở nên hỗn loạn.

Hai người đàn ông đều vào bệnh viện, còn Lê Hân vì hoảng sợ mà động thai, phải nằm viện để giữ thai.

Trong phòng bệnh, đám bạn thân của Cố Kinh Niên đều tỏ vẻ không hiểu.

Rõ ràng Cố Kinh Niên và Lê Hân vẫn luôn rất tốt, sao đột nhiên lại ầm ĩ như vậy?

Hơn nữa, chuyện từng ngủ với nhau, họ đều biết.

Lê Hân vốn là người lẳng lơ phóng đãng, không chỉ từng ngủ với Cố Kinh Niên, thỉnh thoảng cô ta cũng chơi bời với họ.

Họ đều cho rằng, đây không phải là lý do để Cố Kinh Niên nổi giận.

Nhưng Cố Kinh Niên lại lấy điện thoại ra, tìm ra bản ghi trò chuyện mà anh ta đã giải mã được.

Đó là nội dung Lê Hân nhiều lần khiêu khích Tô Miên trước đây.

Bề ngoài thì Lê Hân làm anh em với anh ta nhưng sau lưng lại nói xấu Tô Miên, thậm chí còn lấy chuyện riêng tư của họ ra để kích thích Tô Miên.

18
Lúc đầu, Cố Kinh Niên thấy không có gì, Tô Miên bị kích thích, chứng tỏ cô yêu anh ta.

Nhưng chỉ ba ngày trước, anh ta đã tìm đến người bạn ở Harvard để tra thông tin về Tô Miên.

Thật không ngờ, anh ta phát hiện ra Tô Miên không có hồ sơ sinh con.

Anh ta không tin Tô Miên không mang thai, anh ta tin rằng một người phụ nữ như Tô Miên nhất định sẽ bảo vệ con mình rất tốt.

Vì vậy, anh ta đã điều tra hồ sơ nhập viện của Tô Miên.

Quả nhiên, anh ta tra được vào đêm Giáng sinh năm đó, Tô Miên đã hôn mê trong bệnh viện bốn ngày.

Mặc dù bác sĩ ghi là viêm dạ dày nhưng anh ta cho rằng đó chính là Tô Miên bị sảy thai.

Tại sao Tô Miên lại sảy thai?

Là vì đêm đó anh ta đã nhắn tin, là vì anh ta bị Lê Hân kích thích nên mới không kịp thời tìm Tô Miên.

“Nếu lúc đó tôi đi dỗ Tô Miên thì bây giờ con tôi cũng đã hai tuổi rồi.”

Thấy anh ta hối hận, mấy người bạn thân cũng không nhịn được nói:

“Bây giờ cũng chưa muộn, anh mau đi tìm Tô Miên đi, tìm được cô ấy thì sinh thêm một đứa nữa.”

“Đúng vậy, Tô Miên yêu anh như vậy, chỉ cần anh đi dỗ, nhất định có thể đưa cô ấy về bên mình mà!”

Nghe vậy, Cố Kinh Niên lập tức bảo người đi tìm tin tức về Tô Miên.

Khi biết được quyết định của Cố Kinh Niên, Lê Hân đã không nói cho anh ta biết thông tin mà cô ta nắm giữ ngay lập tức.

Cô ta hận Tô Miên.

Nếu không phải vì Tô Miên, cô ta làm sao mất đi sự chú ý của Cố Kinh Niên được chứ?

Khó khăn lắm cô ta mới đuổi được Tô Miên đi trong ba năm, sau này cô ta không muốn cô quay lại bên cạnh Cố Kinh Niên nữa.

Vì vậy, Lê Hân đã gửi thông tin mình có được vào một địa chỉ thư điện tử.

19
Sau khi Kỷ Quan Trần nhận được giải Ảnh đế, anh đã đưa tôi và Cố Lạc Lạc đi nghỉ dưỡng trên đảo.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Con gái của Cố Lạc Lạc là Nhu Nhu rất thông minh và tinh quái, sau khi bám lấy chúng tôi, con bé không ngừng gọi chúng tôi là ba mẹ.

Cả hòn đảo đó đều nghĩ chúng tôi là một gia đình ba người.

Kỷ Quan Trần cũng không muốn giải thích, thậm chí còn nhìn chằm chằm vào bụng tôi với ánh mắt nóng bỏng.

“Miên Miên à, hay chúng ta cũng sinh một đứa con đi?”

Anh vừa nói vừa ôm tôi từ phía sau.

Hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, tôi bị trêu chọc đến mặt đỏ tim đập, véo vào cánh tay anh một cái: “Nhu Nhu vẫn còn ở đây, anh không được dạy hư những bông hoa tương lai của đất nước đâu đấy.”

Kỷ Quan Trần bế tôi lên, cười nói: “Vậy để Nhu Nhu lại cho Cố Lạc Lạc, chúng ta về khách sạn tránh xa những người này nhé?”

Tôi đang cười định nói gì đó thì ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của Cố Kinh Niên.

Anh ta dẫn theo mấy vệ sĩ, trên cằm râu ria mọc lởm chởm, cả người trông như một con sư tử sắp bùng nổ.

“Tô Miên, tôi đã đợi cô ba năm rồi đấy.” Cố Kinh Niên mở miệng, mang theo vài phần cáo buộc.

Tôi bảo Kỷ Quan Trần buông tôi xuống, nhàn nhạt cười: “Anh Cố này, lúc tôi rời đi, tôi đã đưa cho anh thỏa thuận hủy bỏ hôn nhân rồi.”

Thực ra chúng tôi vốn không có giấy đăng ký kết hôn, ngay cả thỏa thuận đó cũng không cần thiết.

Tôi đưa cho anh ta một bản, chỉ để cả hai chúng tôi đều được thoải mái.

Nhưng Cố Kinh Niên đã gào lên khản cả giọng: “Không tính! Hoàn toàn không tính! Tô Miên, cô thật nhẫn tâm!”

“Cô có biết không, tôi vẫn luôn nghĩ rằng cô đã mang thai, tôi đợi cô quay lại tìm tôi! Nhưng tôi đã đợi ba năm!”

“Ba năm rồi, cô đã sinh con của chúng ta nhưng cô vẫn tàn nhẫn và vô tình như vậy, không dám đến tìm tôi!”

Tôi biết Cố Kinh Niên hiểu lầm nhưng tôi không muốn giải thích với anh ta.

Bởi vì đối với tôi, anh ta đã là một người không quan trọng, anh ta nghĩ thế nào cũng không liên quan đến tôi.

“Tô Miên, đi theo tôi! Chúng ta về nhà, bắt đầu chung sống trở lại!” Cố Kinh Niên nói, định lao về phía tôi.

Nhưng lúc này, Kỷ Quan Trần đã đứng chắn trước mặt tôi, sắc mặt lạnh lùng nhìn anh ta.

“Cố Kinh Niên, anh tránh xa Tô Miên ra!”

20
Cả người Cố Kinh Niên đầy vẻ hung hăng, anh ta trừng mắt nhìn Kỷ Quan Trần, gầm lên:

“Trả vợ tôi lại đây!”

Kỷ Quan Trần cười lạnh, rút giấy đăng ký kết hôn mang theo bên người ra, không chút xa lạ nhắc nhở:

“Tổng giám đốc Cố à, tùy tiện nhận vợ người khác là bệnh, phải chữa!”

Câu nói này đã hoàn toàn kích thích đến Cố Kinh Niên, anh ta hung hăng đánh nhau với Kỷ Quan Trần.

Nhưng Kỷ Quan Trần không phải dạng vừa, chỉ vài cú đấm, khóe miệng Cố Kinh Niên đã toàn là máu.

“Tô Miên, tôi bị thương rồi, cô là bác sĩ, mau lại đây xem giúp tôi.” Cố Kinh Niên vẫn không sửa được cái tật ra lệnh cho tôi.

Nhưng bây giờ tôi sẽ không đối xử với anh ta như ba năm trước nữa.

Kỷ Quan Trần ôm eo tôi, u uất nói:

“Vợ à, ông già này ra tay thật nặng, mặt anh đau quá, em hôn một cái là anh hết đau ngay.”

Tôi biết Kỷ Quan Trần cố ý tuyên bố chủ quyền.

Tôi rất vui khi anh dùng cách này, vì vậy tôi đã hôn chụt lên mặt anh một cái.

Thấy tôi và Kỷ Quan Trần thân mật, Cố Kinh Niên như phát điên: “Tô Miên, em là vợ anh đấy!”

“Em phải đi với anh, đừng ở bên loại người đó! Về nhà, chúng ta mau về nhà!”

Anh ta còn muốn xông lên nhưng lần này vệ sĩ nhà họ Kỷ đã chặn anh ta lại.

Tôi đỡ Kỷ Quan Trần, một tay dắt Nhu Nhu, ra hiệu cho Cố Lạc Lạc ở đằng xa.

Sau đó cùng nhau trở về khách sạn.

Phía sau tôi, tiếng gào điên cuồng của Cố Kinh Niên vẫn không ngừng.

Nhưng tôi không muốn đáp lại.

Tôi và anh ta, từ ba năm trước đã hoàn toàn kết thúc rồi.

21
Trở về khách sạn, tôi và Kỷ Quan Trần mới biết, hóa ra có người đã tung những bức ảnh chúng tôi đi nghỉ dưỡng lên mạng.

Bây giờ trên tiêu đề Weibo là ảnh vợ con Kỷ Quan Trần bị lộ.

Mặc dù tôi và Kỷ Quan Trần đã sớm quyết định công khai nhưng dùng cách này, anh vẫn rất tức giận.

Sau khi chúng tôi trở về nước, anh lập tức cho người điều tra nguồn tin.

Rất nhanh đã tra ra người tung tin là Lê Hân.

Tôi không ngờ rằng trong ba năm này, Lê Hân vẫn phái người theo dõi tôi.

Tôi không có thiện cảm gì với Lê Hân không chỉ vì trước đây cô ta đã xen vào phá hoại hôn nhân của tôi, mà còn vì con người cô ta luôn theo dõi tôi như rắn độc, không rời nửa bước.

Điều đó khiến tôi rất khó chịu.

Kỷ Quan Trần biết tâm trạng của tôi, lần này anh không nương tay, trực tiếp nhờ đội ngũ pháp lý của nhà họ Kỷ ra tay, lôi hết những chuyện Lê Hân đã làm trong những năm qua ra ánh sáng.

Thậm chí còn khởi kiện cô ta tội xâm phạm quyền riêng tư.

Công ty của Cố Kinh Niên lập tức cắt đứt quan hệ với cô ta, thậm chí chồng cô ta cũng ly hôn với cô ta.

Khi Cố Lạc Lạc kể những chuyện này cho tôi nghe, cô ấy cảm thấy rất hả hê.

Nhưng tôi không còn cảm thấy gì nữa.

Sau khi thoát khỏi cuộc hôn nhân sai lầm đó, tầm nhìn và bầu trời của tôi đều trở nên rộng mở hơn.

Khi Cố Lạc Lạc đang trêu chọc tôi là người có tầm nhìn xa trông rộng, tôi đột nhiên nôn ọe.

“Miên Miên à, không phải là chị có thai rồi chứ?” Cố Lạc Lạc hào hứng hỏi tôi.

Tôi tính toán thời gian, lập tức kéo Cố Lạc Lạc đi khám thai với tôi.

Tôi đã có thai.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận