Từ khi Hạ Mạn Hi bước vào nhà tôi, tôi chưa từng gọi cô là “mẹ”.
Khi gọi cô, tôi chỉ lịch sự nói “cô Hạ” khi có ba ở đó, còn lại thì toàn gọi “này”, “ê”, “cô kia”, thậm chí chỉ gọi thẳng tên.
Ban đầu là cố ý đối đầu với cô.
Nhưng lâu dần, điều đó trở thành thói quen.
Mà đôi khi, thói quen lại là một điều đáng sợ. Dù trong lòng đã chấp nhận, nhưng khi định thay đổi cách gọi, cổ họng lại như nghẹn lại.
Rồi một ngày, có lẽ tôi sẽ gọi được chăng, tôi nghĩ.
12.
Đến kỳ nghỉ Quốc khánh năm sau, Hạ Mạn Hi đến thăm tôi.
Tôi đưa cô đi phố mua sắm, rất phóng khoáng mua cho cô ấy mỹ phẩm và váy áo.
Hạ Mạn Hi bị tôi làm cho sửng sốt.
“Sao lại tiêu tiền thế chứ! Đừng mua nữa, mấy thứ này mẹ bây giờ cũng chẳng cần dùng.”
Hồi mới về sống cùng ba tôi, cô rất xinh đẹp, trẻ trung và tràn đầy sức sống. Cô thường nói trước mặt ba, nhất định phải giữ hình ảnh hoàn hảo, vì vậy ngày nào cũng chải chuốt kỹ lưỡng, từ mái tóc đến móng chân đều được chăm chút cẩn thận.
Nhưng kể từ khi ba qua đời, cô dường như không còn lòng dạ nào để làm đẹp nữa.
Ngày ngày cô để mặt mộc, ăn mặc giản dị hơn nhiều.
Nhưng làm gì có cô gái nào là không thích đẹp.
Vừa thử đồ lên người cô, tôi vừa nói: “Cô đừng lo chuyện tiền nong, con nhận được học bổng, làm thêm cũng kiếm được kha khá. Kiếm tiền là để tiêu, con muốn tiêu thế nào thì tiêu thế ấy, muốn tiêu cho ai thì tiêu cho người đó.”
Hạ Mạn Hi chớp chớp mắt, rồi mỉm cười.
“Còn là sinh viên mà đã kiếm được nhiều tiền thế này, quả nhiên là con gái ba con!”
Tôi mua cho cô năm chiếc váy và một vài món mỹ phẩm đắt tiền, dù tốn không ít nhưng lòng tôi rất vui.
Lúc rời khỏi cửa hàng, nụ cười trên gương mặt Hạ Mạn Hi rạng rỡ không che giấu nổi.
Bỗng cô nói: “Nếu ba con còn sống, chắc ông ấy sẽ vui lắm.”
Tôi im lặng một lúc, rồi đáp: “Nếu ba còn sống, làm gì đến lượt con mua đồ cho cô, ông ấy nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo cho cô. Ba con thích cô như thế mà.”
Hạ Mạn Hi bỗng quay đầu lại.
“Thật sao? Ba con thực sự thích mẹ ư?”
Từ khi kết hôn với ba tôi, cô đã biết rõ mình là người thay thế cho mẹ tôi.
Cô không để tâm, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn hy vọng ba có thể dành một chỗ cho cô trong tim.
Tôi mỉm cười, gật đầu với cô.
“Tất nhiên là thật, cô tốt thế cơ mà, làm sao ba con lại không thích cô được.”
Hạ Mạn Hi mím môi cười, khóe mắt lấp lánh nước.
“Thế thì tốt.”
Cô quay đầu lau nhẹ khóe mắt, rồi chỉ về phía xa.
“Con mua quần áo cho mẹ, vậy mẹ mời con ăn, muốn ăn gì cứ chọn thoải mái!”
“Tôm hùm chua cay!”
“Đi nào!”
13.
Năm cuối đại học, tôi thi đỗ vào cao học.
Kỳ nghỉ đầu tiên của năm nhất, tôi trở về nhà mà không báo trước, định tạo bất ngờ cho Hạ Mạn Hi.
Nhưng điều tôi không ngờ là lại thấy gia đình cô tôi đang gây sự ngay trước cửa nhà.
Bọn họ thái độ phách lối, đòi Hạ Mạn Hi đưa tiền, nói rằng cô là mẹ kế nên đã chiếm đoạt tiền bảo hiểm và bồi thường của ba tôi. Xung quanh có rất nhiều hàng xóm đứng chỉ trỏ.
Mặt Hạ Mạn Hi tối sầm lại.
Cô cố giải thích, nhưng những lời trách móc từ xung quanh khiến cô không thể nói rõ ràng, hai tay nắm chặt liên tục.
Những năm qua, cô tôi và các chú bác đã đến gây chuyện nhiều lần, luôn chọn lúc tôi vắng nhà để tránh mặt. Mỗi lần về nhà, tôi mới nghe được từ hàng xóm về việc này.
Hạ Mạn Hi rõ ràng là người nóng tính, nhưng vì họ là người thân của ba, cô luôn nhẫn nhịn chịu đựng.
Nhưng cô có thể nhịn, còn tôi thì không.
Tôi lao ra ngoài, quăng chiếc túi đập mạnh vào đầu đám người đó.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Các người lúc nào cũng nhớ nhung tiền của ba tôi để lại cho chúng tôi, đó là tiền của chúng tôi, có liên quan gì đến các người? Rỗi hơi nên suốt ngày đến nhà chúng tôi gây sự à? Các người sống không nổi nữa rồi sao?”
“Tôi nói cho các người biết, ngay sau khi ba tôi mất, mẹ tôi đã đưa toàn bộ tiền cho tôi rồi. Suốt những năm qua, chưa đụng đến một đồng nào! Có giỏi thì đến tìm tôi mà đòi, nếu tôi đưa cho các người một xu thì tôi không còn họ Diệp!”
Tôi đánh cho cả nhà cô tôi la hét, vừa mắng chửi tôi vừa mắng chửi Hạ Mạn Hi.
Họ càng chửi, tôi càng đánh dữ dội.
“Sau này các người đến lần nào, tôi đánh lần đó! Đừng có đến làm phiền mẹ tôi!”
Sau khi đuổi cả nhà cô tôi đi, tôi quay lại nhìn Hạ Mạn Hi.
Cô nhìn tôi, mắt ánh lên nước mắt lấp lánh.
“Vừa rồi con gọi mẹ là gì ấy nhỉ? Mẹ nghe không rõ, gọi lại lần nữa đi.”
Tôi sững người, rồi mặt đỏ bừng lên.
“Con chỉ thuận miệng gọi thôi mà…”
“Nhưng vẫn là gọi rồi.”
Hạ Mạn Hi lau khóe mắt, cười tươi không chịu bỏ qua.
“Hôm nay mẹ vui quá, đi nào, chúng ta đi ăn thịt nướng!”
…
Bữa thịt nướng hôm đó ăn cực kỳ vui vẻ.
Tôi và Hạ Mạn Hi còn uống thêm vài chai bia.
Tôi thì không sao, nhưng Hạ Mạn Hi đã uống quá chén.
Trên đường về nhà, cô say sưa vừa đi vừa lảm nhảm.
“Khi mới gả cho ba con, con không thích mẹ, mẹ cũng không biết cách lấy lòng con, quan hệ của chúng ta căng như dây đàn. Nhiều lần mẹ đã muốn buông xuôi, thậm chí còn nghĩ hay là sinh thêm một đứa con của riêng của mẹ với ba con… Nhưng nhìn con bé xíu đã mất mẹ, mẹ không thể nào nhẫn tâm.”
Mũi tôi cay xè không kìm được.
Thật ra, từ lâu tôi đã biết Hạ Mạn Hi có trái tim yếu mềm.
Cô luôn giả vờ như mình là một quả ớt cay nồng, chạm vào là bùng nổ, luôn tỏ ra cứng rắn trước mặt tôi.
Nhưng sau khi ba qua đời, tôi lấy điện thoại của ông và tìm thấy nhiều điều mà tôi chưa bao giờ biết trong những ghi chú của ông.
Như việc Hạ Mạn Hi vốn không biết nấu ăn, nhưng đã hỏi ba xem tôi thích ăn gì, rồi mỗi ngày đều nấu theo sở thích của tôi, luôn thấp thỏm chờ phản hồi của tôi.
Như việc cô thực ra rất sợ côn trùng, nhưng vào đêm tôi ném côn trùng vào phòng cô, cô vẫn đeo găng tay, nhảy tưng tưng, vừa khóc vừa nghiến răng bắt từng con một.
Hay lúc mới cưới ba, cô cũng chỉ là một cô gái ngây thơ đáng yêu, nhưng để làm tròn vai trò người mẹ, cô cố tình tỏ ra mạnh mẽ, thậm chí còn bí mật đọc rất nhiều sách dạy dỗ con cái.
Như cái lần tôi nói cô lấy ba tôi chỉ vì tiền, cô đã lén khóc rất lâu, nhưng sáng hôm sau vẫn dậy sớm nấu bữa sáng cho tôi với đôi mắt sưng đỏ.
Tôi còn thấy rất nhiều điều nữa.
Thấy được tình yêu của ba dành cho cô ngày càng lớn, thấy sự quan tâm mà ông dành cho cô ngày càng nhiều, và thấy được cách cô cẩn thận lấy lòng tôi.
Khi đó, tôi bướng bỉnh, ương ngạnh và cứng đầu, không ai nhìn vào mà không cho rằng tôi là một đứa trẻ rắc rối.
Sau khi ba qua đời, đám họ hàng tranh giành quyền nuôi tôi, nhưng không phải vì muốn nuôi dưỡng mà chỉ vì muốn chiếm đoạt tiền của ba để lại. Hạ Mạn Hi sợ tôi sống khổ cực trong nhà họ, nên đã nhất quyết giữ tôi lại.
Cô và tôi không hề có chút quan hệ huyết thống nào, cô hoàn toàn có thể rời khỏi ngôi nhà này.
Nhưng cô đã không làm thế.
Cô đã dùng cả tấm lòng để chấp nhận tôi.
Gặp được cô là may mắn của ba, cũng là may mắn của tôi.
Khi tôi đưa Hạ Mạn Hi về nhà, cô say khướt nằm trên giường cười ngốc nghếch.
“Mẹ cũng có con gái cơ đấy, hì hì, con gái của mẹ thật tốt.”
Cô đột nhiên ngồi bật dậy, nắm lấy mặt tôi.
“Gọi một tiếng ‘mẹ’ nghe xem nào.”
“Mẹ,” tôi khẽ nói.
Hạ Mạn Hi nghiêng đầu nhìn tôi một lúc.
“Đáng tiếc, mẹ chỉ là mẹ kế của con, nếu con là con gái ruột của mẹ thì tốt biết bao.”
“Nói cái gì vậy.” Tôi đáp. “Mẹ chính là mẹ của con, là mẹ ruột.”
Cả cuộc đời này, tôi và cô ấy sẽ không bao giờ chia xa nữa.
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.