Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

12:27 chiều – 22/11/2024

Chồng tôi thì thở dài: “Tình bạn của phụ nữ là suốt ngày đi mua đồ rồi thổi phồng nhau lên thôi.”

Tôi đáp lại: “Đó là sự khen ngợi và công nhận từ tận đáy lòng đấy nhé, anh không hiểu thì đừng có nói.”

Hai người đàn ông nhìn nhau bất lực.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chuyện của mẹ chồng đã được giải quyết, nhưng giữa tôi và chồng lại xuất hiện một vấn đề.

Chúng tôi bất ngờ trở thành đối thủ cạnh tranh trong công việc.

Cả hai vốn là người cùng ngành, quen nhau tại một buổi gặp gỡ thương mại, cùng làm bên dịch vụ, nên dễ dàng tìm thấy tiếng nói chung và hòa hợp.

Nhưng khi gặp phải khách hàng khó tính, cả hai không còn hòa hợp như trước nữa.

Một dự án không thể để cả hai công ty cùng làm được. Tôi và Mạnh Kỳ đều giữ vị trí tương đương trong công ty của mình, và đều quyết tâm phải giành được dự án này.

“Ông xã, xin lỗi, lần này em sẽ không nương tay đâu.”

“Bà xã, câu này đáng lẽ phải là anh nói mới đúng. Nhưng nếu em thua thì bờ vai anh vẫn sẵn sàng cho em dựa vào khóc.”

“Hừ, mơ đi!”

Từ đó, tôi và chồng bước vào giai đoạn căng thẳng của cuộc đấu thầu.

Chúng tôi đều đi sớm về khuya, ôm máy tính ngủ, mệt thì rủ nhau uống ly cà phê đá để tỉnh táo.

Dù đây là những ngày đầy nhiệt huyết chiến đấu, nhưng trong mắt ba mẹ chồng, thì toàn là không khí đầy mùi thuốc súng.

Trong mắt họ, chúng tôi không nói chuyện với nhau, chẳng còn tình cảm ngọt ngào như trước, thậm chí còn nói chuyện qua lỗ mũi.

“Hừ.”

“Hừ.”

Họ bắt đầu lần lượt gọi chúng tôi ra nói chuyện, nhưng vì quá mệt với công việc, chúng tôi không buồn giải thích mối quan hệ phức tạp của mình, chỉ nói rằng không có gì đâu, vẫn ổn cả, đừng lo.

Nhưng điều chúng tôi không ngờ là điều đó lại khiến ba mẹ nghi ngờ nhiều hơn.

Ba chồng lẩm bẩm với mẹ chồng: “Có lẽ là cãi nhau thôi nhỉ?”

Mẹ chồng lắc đầu: “Tôi không nghĩ đơn giản vậy đâu, ông không thấy dạo này thằng con mình còn không về nhà sao? Tôi thấy có chuyện lớn rồi, chuyện lớn đấy.”

Mẹ chồng nói với vẻ mặt kiên quyết: “Xem ra tôi phải ra tay thôi.”

13.

Khi tôi và chồng đang bước vào giai đoạn cuối của dự án, thì mẹ chồng lại càng lúc càng hành động lạ lùng.

Tối hôm đó, chồng uống một ngụm cà phê đá, than thở: “Anh cứ có cảm giác mẹ đang theo dõi anh.”

“Anh nghĩ nhiều quá rồi, mẹ mình có kinh tế tự do, muốn đi đâu thì đi, theo dõi anh làm gì?”

“Em không thấy dạo gần đây cứ mỗi lần anh ra ngoài là mẹ cũng đi theo sao? Mà mẹ lại không đi theo em.”

“Chắc là trùng hợp thôi, đừng nghĩ nhiều, không lo làm việc thì dự án này về tay công ty em đấy.”

Nhưng không ngờ, linh cảm của chồng tôi lại chính xác.

Tôi đang họp trong công ty thì đột nhiên nhận được điện thoại của chồng: “Dương Dương, em mau đến công ty anh đi. Mẹ đang làm loạn ở công ty anh kìa!”

???

Tôi chạy như bay đến công ty chồng, quả nhiên, mẹ chồng đang túm cổ áo chồng tôi, mắng chửi anh ấy không ra gì, xung quanh là một đám đồng nghiệp đang vây lại xem.

Dưới đất còn vương vãi một đống ảnh.

Tôi cúi xuống nhặt lên, thì thấy toàn là ảnh chồng tôi và cô trợ lý được chụp lén từ nhiều góc độ.

Tôi ngẩn ngơ không hiểu gì.

Mẹ chồng thấy tôi đang xem ảnh thì vội cản lại: “Đừng xem, đừng xem, ai nha, hỏng rồi!”

“Sao vậy mẹ? Mấy bức ảnh này là sao?”

Chưa kịp để chồng tôi nói gì, mẹ chồng đã lên tiếng: “Dương Dương, thằng ranh này có lỗi với con, mẹ giúp con dạy dỗ nó, hai đứa đừng có ly hôn nhé.”

Hả? Ly hôn cái gì cơ, tôi không hiểu gì cả.

Mẹ chồng ngượng ngùng chỉ vào ảnh: “Sai là sai, mẹ sẽ không thiên vị con trai mẹ, tất cả là lỗi của nó.”

Chồng tôi khóc không ra nước mắt kêu lên: “Con có làm gì sai đâu, mẹ bị sao thế?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Mẹ chồng trừng mắt giận dữ: “Không phải chính con ngoại tình sao? Hay là bắt mẹ nói trắng ra?”

Chồng tôi: ?

Tôi: ?

Mẹ chồng: Hừm.

Tôi kéo chồng và mẹ chồng xuống quán cà phê dưới lầu, sau một hồi tranh luận ầm ĩ, cuối cùng chúng tôi cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Thì ra, mẹ chồng thấy bầu không khí của chúng tôi dạo gần đây có vẻ không ổn nên hăng hái muốn giải hòa, dưới sự xúi giục của mấy bà bạn già, bà còn thuê cả thám tử tư để điều tra.

Không ngờ thám tử tư đó cũng chẳng chuyên nghiệp gì, chụp bừa chẳng phân biệt đúng sai.

Kết quả là toàn chụp ảnh chồng tôi với cô trợ lý của anh ấy.

Cô trợ lý đó được điều đến từ sếp lớn để phụ trách dự án này, ngày nào chồng tôi cũng than phiền với tôi rằng cô ấy ở cạnh chẳng khác gì ông chủ giám sát anh ấy làm việc. Chồng tôi làm gì có gan tán tỉnh ai chứ.

14.

Chồng tôi mặt nhăn nhó như khổ qua:

“Mẹ, mẹ không có chỗ tiêu tiền nữa à? Mẹ có biết con xấu hổ đến mức nào không! Sắp tới chắc chắn phòng nhân sự sẽ trừ lương và xử phạt con đấy! Mẹ đúng là chẳng đứng về phía con chút nào!”

Mẹ chồng ngượng ngùng đáp: “Ai bảo hai đứa bận tối mặt, có chuyện gì cũng chẳng chịu nói với mẹ.”

Tôi kiên nhẫn giải thích tình hình hiện tại cho mẹ chồng nghe. Bà nghe xong thì dường như hiểu được, mà cũng như chưa hiểu.

“Hai đứa là vợ chồng, tranh giành vì một hợp đồng, kiếm cũng là cùng một số tiền, có cần thiết không?”

Tôi và chồng nhìn nhau, ừm, hình như cũng đúng thật.

“Mẹ thấy hai đứa có học thức cao, sách đều đọc đến nơi nào rồi? Mở một công ty riêng, cùng nhau làm dự án chẳng phải tốt hơn sao?”

Chồng tôi nói: “Mẹ nói dễ quá, mở công ty đâu phải chuyện đơn giản.”

Mẹ chồng hừ mũi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Mẹ mày có tiền đấy, mẹ có thể đầu tư mở công ty, hai đứa vào đó mà làm.”

Tôi và chồng trao đổi ánh mắt, tôi thì thầm: “Anh bảo mẹ anh giàu, vậy rốt cuộc bà giàu cỡ nào?”

“Khá là giàu, anh cũng không rõ, nhưng mẹ đã tích lũy được khá nhiều từ hồi còn trẻ khởi nghiệp.”

“Vậy sao anh lại sống eo hẹp thế?”

“Anh sống giản dị thôi mà! Với lại mẹ có nói cho anh đâu.”

Mẹ chồng đợi không nổi, hối thúc: “Đừng thì thào nữa, có làm hay không?”

Tôi và chồng hai mắt sáng rực, cùng nắm tay bà: “Làm chứ ạ.”

Mẹ chồng nói: “Vậy còn được, hai đứa đừng biến nhà thành nơi chiến tranh lạnh nữa, người già tụi mẹ không chịu nổi.”

Dù thế nào đi nữa, bám lấy “cây đại thụ” là mẹ chồng, tính sau cũng được!

Sau chuyện này, câu chuyện trở thành giai thoại trong công ty của chồng tôi. Do cùng ngành, dần dần đồng nghiệp của tôi cũng biết chuyện.

Vậy là ngoài việc mẹ chồng tôi nổi tiếng là người mua bốn chiếc túi Hermes cho con dâu, bà còn được ca tụng là bà mẹ chồng tuyệt vời biết “giúp con dâu bắt gian.”

Ngày nào cũng có đồng nghiệp nữ chưa lập gia đình nhờ tôi gửi lời hỏi thăm mẹ chồng.

Lúc này, điện thoại tôi nhận được tin nhắn từ mẹ chồng:

“Tan làm thì đến trung tâm thương mại XXX nhé, mẹ đợi ở đó, hôm nay mẹ con mình ra ngoài ăn.”

“Dạ được ạ.”

Một lát sau, chồng tôi gọi đến: “Dương Dương, tan làm anh đến đón em nhé~”

“Không cần đâu, hôm nay em đi ăn với mẹ.”

Giọng chồng tôi thay đổi: “Lại đi ăn mà không dẫn anh theo! Hai người thật là quá đáng!”

“Hì hì, em sẽ mua gì đó mang về cho anh, ngoan nhé~”

Cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ, ngày ngày vẫn có những chuyện vụn vặt, tranh cãi lặt vặt không đáng kể.

Nhưng như vậy là quá đủ rồi.

-HẾT-

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận