4
Trần Kỳ Hạ nói không sai.
Đồ tôi tặng hắn cũng không nhiều, đó là món quà đầu tiên tôi tặng cho Trần Kỳ Hạ.
Lúc ấy, Trần Kỳ Hạ nhận được có chút kinh ngạc: “Cho anh sao?”
Tôi không phủ nhận, gật đầu: “Ừ.”
Hắn tựa hồ muốn giải thích: “Du Tinh, thính giác của anh bị suy giảm, có thể tiến hành khôi phục trị liệu…”
Nhưng lúc đó tôi không để ý tới.
Giữa trưa mùa hè, tôi từ trường học trở về một thân mồ hôi, nghĩ muốn tắm rửa vội vã chạy lên lầu:
“Như vậy lúc anh ở trên lầu tôi ở dưới lầu, cũng không cần rống to gọi anh.”
“Anh biết đấy, nghề này của chúng tôi tuy rằng không giống ca sĩ có yêu cầu quá cao về cổ họng, nhưng bình thường cũng phải bảo vệ.”
Trần Kỳ Hạ nhìn chiếc hộp trong tay, sau khi mở ra đeo lên tai.
Máy trợ thính tôi tặng cho hắn rất nhỏ.
Sau khi hắn đeo lên nhìn từ chính diện, có tóc che chắn, nếu như không chú ý, kỳ thật căn bản cũng không nhìn thấy.
Cho nên trước khi tôi chú ý tới phản ứng đeo máy trợ thính của hắn, đầu tiên nhìn thấy chính là hai mắt có chút cô đơn lại bất đắc dĩ của hắn.
“Được.”
……
“Anh đã hỏi qua bác sĩ, bệnh của anh không thể khôi phục hoàn toàn. Nhưng hiện tại ít nhất so với trước kia tốt hơn rất nhiều.”
Trần Kỳ Hạ nói xong, lại như là đang dặn dò.
“Bây giờ em nói chuyện với anh, không cần la, anh cũng có thể nghe thấy.”
“Hơn nữa hiện tại anh nói chuyện, cũng không giống như trước kia…… Không thông thuận.”
Trần Kỳ Hạ trước đây đã nói với tôi.
Đối với hắn mà nói, so với việc không nghe thấy, hắn càng sợ mất đi năng lực phân biệt ngôn ngữ hơn.
Hắn sẽ sợ hắn hiểu lầm ý tứ của người khác, sẽ sợ có một ngày hắn không dám mở miệng nói chuyện, sợ khi mở miệng thì người khác sẽ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, như vậy hắn sẽ rơi vào hoài nghi bản thân.
Tôi nhìn Trần Kỳ Hạ trước mắt, hiện tại tháo máy trợ thính cũng gần như không khác gì với người bình thường.
Nghĩ thầm, hắn hẳn là làm rất nhiều trị liệu.
Nhưng tôi muốn nói với hắn.
Anh không nên làm thế vì tôi.
Cho dù vì chính mình, vì Trần gia, đều nên tiếp nhận trị liệu.
Hơn nữa, tôi chỉ tặng một cái máy trợ thính.
Chẳng lẽ con trai nhà giàu còn thiếu một cái máy trợ thính sao?
Nhưng lời của tôi còn chưa nói ra khỏi miệng, cửa sau lưng đã bị người gõ vang.
Là người đại diện của tôi, còn có vệ sĩ ở nơi tiệc tùng.
Xét thấy đêm nay tới đều là đại nhân vật, không tiện công khai dẫn đội phá cửa.
Chỉ có thể ở ngoài cửa cảnh cáo người bên trong mở cửa.
Tôi mở cửa trước Trần Kỳ Hạ một bước.
Trước khi bị người đại diện mang đi, tôi nhìn Trần Kỳ Hạ còn đang ngẩn người tại chỗ, trấn an vỗ vỗ vai hắn, nói với hắn:
“Không dùng được thì ném đi. Đồ của quá khứ, không cần phải giữ lại.”
Thật ra, tôi muốn nói với Trần Kỳ Hạ.
Cảm xúc cũng vậy.
Không có kết quả, thì buông xuống đi.
Nếu đến cuối cùng làm bản thân tổn thương, thì thật khó coi.
5
Sau ngày đó, tôi vào đoàn làm phim.
Đoàn làm phim được quản lý khép kín, vì thế tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài.
Mỗi ngày cùng người đại diện trải qua cuộc sống hai điểm một đường.
Không phải ở khách sạn, cũng là ở trường quay.
Thỉnh thoảng xoát xoát hot search, đó là lúc duy nhất tôi có thể nhìn thấy tin tức của Trần Kỳ Hạ.
Không biết tại sao.
Có lẽ là tin đồn trên mạng có sự khác biệt với hiện thực, rõ ràng trong mắt tôi Trần Kỳ Hạ ngoan ngoãn lại ôn nhu, nhưng trong bài viết trên mạng lại biến thành thái tử gia tính cách bất thường.
Gần đây dường như hắn đang giải trừ hôn ước với người lúc trước tới tìm tôi, vì bồi thường còn phá lệ đăng weibo.
Không có tin tức gì đặc biệt quan trọng, đại khái chính là bồi thường cho cô ta mười triệu bồi thường hợp đồng, hơn nữa trước khi đối phương hoàn toàn vượt qua cửa ải khó khăn, hai nhà đều sẽ tiếp tục duy trì mối quan hệ hợp tác.
Mười triệu……
Tôi nhìn số tiền đó rơi vào suy nghĩ.
“Ít xem tin tức giải trí một chút.”
Người đại diện nằm trên sô pha nói.
“Anh ấy thích cô phải không?”
“Hả…… Thích sao?”
“Vậy anh ấy là fan của cô sao?”
“Có lẽ……”
“Làm nghề này của các cô, kiêng kị nhất chính là yêu người hâm mộ.” Người đại diện nói xong, thở dài một hơi “Vậy so với cô bị tung ra chuyện yêu fan còn khủng bố hơn, nhớ năm đó, nếu không vì người trước gây ra, tôi đã không phải dẫn cô đi……”
Tôi: “……”
Người đại diện trước khi dẫn tôi, đời trước là dẫn ảnh đế.
Cũng không nghĩ tới – –
Ảnh đế đột nhiên bị lôi ra chuyện ngủ với fan.
Vẫn là một người đàn ông.
Náo loạn đến cuối cùng kết quả chính là.
Ảnh đế rời khỏi giới.
Có người nói hắn là bị ép rút lui, cũng có người nói hắn là tự nguyện.
Nhưng những chuyện đó, ngoại trừ fan ai lại nguyện ý theo đuổi chứ?
Đại đa số người cũng chỉ ăn dưa, nhìn xem mà thôi.
Nhiều nhất chính là lướt qua, rồi lại cảm thán một câu: “A! Nam đồng!”
Người đại diện của tôi vẻ mặt đau khổ cảnh cáo tôi: “Cô, tuyệt đối không được.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net6
Thời gian quay phim rất ngắn.
Ba tháng sau, tôi tham gia bữa tiệc đóng máy.
Trên bàn cơm, sau khi uống vài ly rượu, tôi muốn thừa dịp đông người không ai phát hiện, đi ra ngoài hít thở một hơi, lại không nghĩ tới, tôi ở bên đường trước cửa khách sạn, lại gặp được bóng dáng quen thuộc kia.
Đó là lần thứ hai tôi gặp hắn sau khi chia tay với Trần Kỳ Hạ.
Trên tay hắn kẹp điếu thuốc, cũng không hút, chỉ để đó.
Có lẽ là người khác đưa cho hắn.
Tôi không muốn gặp hắn ta, vì vậy khi hắn ta còn chưa đi tới, tôi đã xoay người.
Nhưng tôi lại nghe thấy thanh âm của hắn không nhanh không chậm từ phía sau tôi truyền đến, rất bình tĩnh, như là không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào: “Anh không phải đi theo em tới, lần này là thật sự trùng hợp.”
Nếu hắn đã mở miệng, lúc này nếu tôi đi, thì có vẻ tôi rất để ý.
Cũng may, tôi cũng không muốn trở về.
Vì thế tôi ở lại.
Tôi và Trần Kỳ Hạ đều đứng trước lan can, nhưng khoảng cách lại cách rất xa.
Vị trí khách sạn cách xa nội thành huyên náo, buổi tối vùng ngoại ô có sao trên trời, gió đêm thoải mái lại thích ý nhẹ nhàng thổi mây, thời gian giống như chậm lại.
Khi đó tôi không ý thức được, thật ra thời gian chưa bao giờ chậm lại.
Là tất cả thời gian, hình ảnh ở chung với Trần Kỳ Hạ trong tiềm thức của tôi, đều sẽ biến thành gia vị trong cuộc sống xốc nổi lại nhàm chán, giống như bộ phim chậm bình thản lại thư giãn được chiếu đi chiếu lại ở từng giai đoạn.
Ngọn lửa bùng cháy trên điếu thuốc giữa ngón tay hắn, từng đoạn từng đoạn lan tràn về phía sau, giống như là trở thành phương thức tính giờ cổ xưa, đếm ngược thời gian ở chung của chúng tôi.
Sản nghiệp của Trần gia rất nhiều, ngành giải trí cũng có không ít, gặp phải là chuyện bình thường.
Hắn nói xong, vụn thuốc lá trên tay rơi xuống một đoạn nhỏ.
“A.”
“Uống rượu sao?” Hắn hỏi.
Tôi có chút bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi làm nghề này, trốn không thoát đâu.”
Trần Kỳ Hạ không phủ nhận gật đầu: “Đúng vậy.”
Rõ ràng tôi và hắn đều không phải là người hướng nội, rõ ràng chúng tôi đều rất am hiểu việc giao tiếp.
Nhưng hết lần này tới lần khác tại một khắc kia, chúng tôi lại im lặng.
Tôi tìm kiếm trong đầu về các chủ đề muốn chúng tôi bớt xấu hổ hơn.
Hắn cũng vậy.
Đèn đường sáng rực ven đường nhấp nháy ba cái, tôi nghĩ, chờ đến khi nó nhấp nháy lần thứ tư tôi nhất định sẽ mở miệng.
Vì vậy khi đèn nhấp nháy đến lần thứ tư, tôi vội vã quay đầu lại, vừa lúc, Trần Kỳ Hạ dường như cũng ném ánh mắt về phía tôi, chúng tôi gần như là đồng thời nói: “Anh/Em…”
Thật là trùng hợp.
Lúc này, khói trong tay hắn đã tắt.
Lời nói của chúng tôi cũng bị cắt ngang.
Hắn cười khẽ một tiếng, dập tắt điếu thuốc đã cháy sạch, ném vào thùng rác.
“Muốn nói gì với anh sao?”
Trong đêm, hắn quay đầu hỏi tôi.
“Không, không có… ” Tôi có chút chua xót lại ảo não nói.
“Vậy anh đi trước.”
Tôi nhìn bóng lưng Trần Kỳ Hạ, không hiểu sao cảm thấy trái tim như bị một cây gai nhọn đâm vào, có chút đau nhức cũng có chút chua xót.
Cho đến khi tôi kịp phản ứng, lúc muốn mở miệng, mới phát hiện thanh âm của tôi đều có chút khàn khàn.
Hắn đã đi xa, căn bản không nghe được câu trả lời của tôi.
Nhưng tôi vẫn trả lời như là đang nói cho mình nghe.
“Được.”
……
Tôi trở lại phòng bao trong khách sạn, đã là chín giờ tối.
Cùng quá đi ra ngoài nửa giờ, giờ phút này trong phòng bao chỉ còn lại có nhà sản xuất.
Nhà sản xuất là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Hơi béo.
Tôi có chút cảnh giác, nhưng túi của người đại diện tôi vẫn còn trên ghế, bọn họ hẳn là chưa đi.
“Họ đã lên lầu xem pháo hoa rồi.” Người đàn ông đột nhiên mở miệng nói, đi về phía tôi “Người đại diện của cô vừa mới đi tìm cô.”
“Cảm ơn.” Tôi lễ phép nói, thuận tiện nhắn tin trên điện thoại “Tôi đi tìm cô ấy.”
Tôi dùng phương pháp nhập chín phím, đánh rất nhanh.
“Thời Tiện.”
“Kỳ thật bộ dạng của cô cũng không kém nữ chính lắm.”
Hắn nhìn tôi tựa hồ là đang đánh giá từ trên xuống dưới: “Dáng người cũng tốt hơn nữ chính.”
“Người đại diện của cô cho tôi xem mấy quyển sổ sau đó của cô, tôi cảm thấy” Hắn nói, bàn tay đầy dầu mỡ liền hướng tôi vươn tới “Cô còn có thể bò cao hơn một chút, cô biết phải làm như thế nào… A!”
Nhưng hắn không nghĩ tới, tôi từ tiểu học đã học Thái Quyền.
Thời buổi này, nữ minh tinh phần lớn đều là người mang tuyệt kỹ.
Tôi đánh hắn ngã xuống đất, còn đạp mạnh mấy cái: “Thoải mái chưa? Thoải mái chưa? Mẹ kiếp, phiền mấy người nhất, chướng khí mù mịt.”
Nhưng một giây sau, cửa bị người ta dùng lực phá vỡ.
Người đại diện của tôi và Trần Kỳ Hạ xuất hiện ở đó.
“Thời Tiện!”
Không biết là ai kéo tôi ra: “Ai – -”
Người đại diện ôm tôi vào trong ngực an ủi: “Bảo bối! Đừng sợ! Xin lỗi, xin lỗi, tôi tới chậm rồi.”
Trần Kỳ Hạ liền bảo vệ phía trước chúng tôi, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông ngã trên mặt đất kêu đau.
Dường như là muốn… nhớ kỹ hắn.
Nhưng người trên mặt đất có vẻ như là nhận ra hắn trước, ổn định thân hình vịn tường đứng lên, khiêu khích nói: “Tôi nói này, không phải là bám vào người so với tôi còn có quyền thế hơn sao?”
Một giây sau, Trần Kỳ Hạ liền đánh ngã người vừa mới đứng lên xuống đất.
Thậm chí là đánh vào mặt.
Giọng hắn thấp như một con quỷ đang bò ra khỏi địa phủ.
Hắn nói:
“Đi chết đi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.