Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

2:56 chiều – 28/10/2024

Tôi nói trong nước mắt:
“Bố mẹ ơi, con không sao đâu. Dù cho Bạch tiểu thư có mang thai, con cũng có thể giúp cô ấy chăm sóc sau sinh mà.”

22

Bố chồng lập tức giận giữ, cầm lấy cây chổi lông gà bắt đầu đánh Từ Hành Chi.

Tôi lặng lẽ lùi xa một chút, vừa khóc vừa lén nhìn hắn.

Hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi lập tức trốn sau mẹ chồng.

Bố chồng đánh hắn trông có vẻ đau lắm.

Hắn mới nói:
“Tin tức đó là giả, hôm đó con vừa đi gặp đối tác làm ăn. Con đã bảo người ta gửi toàn bộ video về rồi.”

Chúng tôi đều sững sờ.

Phản xạ của hắn đúng là chậm thật.

Bị đánh một trận rồi mới chịu nói ra.

Tôi và mẹ chồng cùng nhau chăm chú nhìn vào điện thoại của hắn.

Ừm.

Đúng như dự đoán, có thể do góc chụp mà nhìn như Bạch Sương Sương đang nắm tay hắn thôi.

Nhưng thực tế hai người cách nhau cả mét.

Và một người thì đi đến khu tiếp khách, người kia thì lên lầu làm thủ tục nhận phòng.

23

Nhưng, chỉ có kẻ ngốc mới tin.

Không có lửa làm sao có khói.

Hắn và Bạch Sương Sương trước đây đã có tin đồn rầm rộ.

Nếu không phải vì có quan hệ tình ái, ai tin chứ.

Hơn nữa, Bạch Sương Sương không có bất kỳ hậu thuẫn nào, lại nổi tiếng trong giới giải trí vì sự trong sáng, thẳng thắn và không muốn dựa dẫm vào đại gia, vậy làm thế nào mà nổi tiếng được?

Nhưng khi tôi xem video, tôi lập tức nhìn Từ Hành Chi với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt xúc động,
“Em biết rồi, hức, chồng ơi, nhất định anh yêu em nhất.”

Bố mẹ hắn mặt mày đỏ bừng.

Mẹ chồng nói:
“Về sau đừng để họ đăng những tin tức như vậy nữa, con đã kết hôn rồi! Giai Giai sẽ nghĩ thế nào!”

Tôi định lên tiếng.

Nhưng Từ Hành Chi nói:
“Chuyện này là do con không tốt, bố mẹ, con sẽ đưa Giai Giai về nhà và xin lỗi cô ấy.”

Nói xong, hắn kéo tôi dậy và định đi.

Tôi: ???

24

Ra khỏi nhà.

Tài xế mở cửa sau.

Tôi vừa định lên xe.

Hắn đột ngột đóng cửa lại.

Tôi hoảng hốt, nhìn hắn bối rối, cúi đầu đứng sang một bên, nước mắt lăn dài.

Tài xế và người hầu nhìn tôi với vẻ thương cảm.

Giọng nói của Từ Hành Chi lạnh lùng như thể có thể làm rơi những tảng băng:
“Chìa khóa xe đưa tôi.”

Tài xế vội vàng đưa chìa khóa cho hắn.

Hắn kéo tôi về phía ghế phụ.

Mở cửa xe đẩy tôi vào.

Rồi tự mình leo lên ghế lái.

Chiếc xe lao đi như mũi tên rời cung.

Giống như ông chồng sắp mất kiểm soát của tôi vậy.

25

Đã đến nhà.

Tôi chậm rãi tháo dây an toàn.

Hắn bước xuống xe, chưa đầy vài giây, đã mở cửa ghế phụ, sau đó thô lỗ kéo tôi ra ngoài.

Tôi một mặt ủ dột, nhịn nhục.

Người hầu trong nhà nhìn thấy cảnh tượng này, vô cùng hoảng sợ.

Đều cúi đầu, không dám nhìn chúng tôi.

Tôi nhỏ giọng xin lỗi:
“Chồng ơi, em xin lỗi, tất cả là do em. Anh đừng giận nữa, giận hỏng người em sẽ xót xa lắm~”

Hắn nhìn tôi một cái nhàn nhạt, rồi kéo tôi lên lầu.

Vào phòng ngủ.

Hắn ném tôi xuống ghế sofa, bóp cổ tôi và gầm lên hỏi:
“Chuyện gì xảy ra?”

Mặt hắn lộ rõ vẻ tức giận không thể che giấu.

Tôi hoảng hốt, sợ hắn sẽ bóp cổ tôi.

Nhưng có lẽ không đến mức đó.

Tôi bình tĩnh nhìn vào mắt hắn và hỏi:
“Chồng ơi, anh đang nói gì vậy?”

“Nói gì ư? Em tự khai đi, hay tôi phải lôi hết bằng chứng ra mới chịu?”

26

Tôi ngơ ngác:
“Anh đang nói gì vậy? Nếu anh thích tiểu thư Bạch, em sẽ không có ý kiến gì, xin anh đừng…”

Cúi thấp mi mắt, tôi nài nỉ van xin:
“Chỉ cần đừng bỏ rơi em, em sẽ làm bất cứ điều gì.”

Hắn cười lạnh lùng: “Chu Giai Giai, tôi thấy em đúng là không biết điều.”

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.

Hắn tạm thời buông tôi ra.

Tôi bỗng dưng nảy ra ý định nhảy qua cửa sổ để trốn thoát.

Nhưng khi tôi vừa đến gần cửa sổ, hắn đã túm lấy tôi.

Rồi trói chặt tay tôi lại.

! ! !

Hắn cầm trên tay một chiếc cặp tài liệu.

Bên trong đầy ắp sao kê ngân hàng, giấy tờ chuyển nhượng nhà đất và thông tin cá nhân của Trần Cẩm Ngôn.

Tôi rưng rưng nhìn Từ Hành Chi:
“Đây không phải là bạn trai của chị em sao? Chuyện này liên quan gì đến em chứ?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

27

Hắn lấy điện thoại của tôi ra.

Mở ứng dụng tin nhắn ẩn danh.

Trên đó, cuộc trò chuyện với Trần Cẩm Ngôn vẫn dừng lại ở tin nhắn ảnh mà Trần Cẩm Ngôn gửi cho tôi.

Và câu hỏi của tôi ở trên, là câu hỏi tôi hỏi cậu ấy rằng có khỏe không.

Còn lại trống rỗng.

Ai bảo tôi có thói quen xóa tin nhắn rác làm chi.

Tớ nhìn hắn với vẻ mặt thản nhiên vô tội:

“Chẳng lẽ em không thể có bạn bè sao? Anh chỉ dựa vào cái tin nhắn này mà kết tội em, có phải là làm quá lên không? Mặc dù chúng ta quen nhau qua mai mối và kết hôn, nhưng anh không có lấy một chút lòng tin nào sao?”

Tôi nghẹn ngào nói:
“Anh nhìn em này, vì yêu anh, em có thể nhẫn nhịn chấp nhận việc anh có người phụ nữ khác bên ngoài. Nhưng chỉ cần em có một chút nghi ngờ nhỏ nhất, anh liền toát lên vẻ mặt muốn g.iết em. Điều đó chứng tỏ, anh không thực sự yêu em.”

Hai hàng nước mắt lăn dài trên má tôi:
“Cuộc hôn nhân này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Em biết anh yêu Bạch Sương Sương, luôn tìm kiếm lỗi lầm của em để ly hôn và cưới cô ta.”

Hít một hơi thật sâu, tôi gượng gạo nói:
“Em sẵn sàng giúp anh toại nguyện. Em, Chu Giai Giai, yêu thì có thể yêu, buông cũng có thể buông. Ly hôn đi anh, một cuộc hôn nhân không có sự tin tưởng còn nghĩa lý gì nữa đâu!”

32

Hắn nhìn tôi lạnh lùng, không hề lay động: “Còn gì nữa?”

“Hết rồi. Chuyện tiếp theo, anh hãy nói chuyện với luật sư của em.” Tôi suy nghĩ một lúc: “Nếu anh muốn che giấu chuyện ly hôn, em cũng có thể hợp tác.”

Chủ yếu là sợ về nhà bị bố mẹ đánh.

Hay là đợi tôi chuồn ra nước ngoài, đợi đến khi họ hết đường xoay sở, rồi tôi mới công bố.

Hắn gật đầu.

Hắn lại cúi mắt suy nghĩ một lát, rồi mỉm cười.

Hỏi tôi:
“Trước khi kết hôn, em đã biết sự tồn tại của Bạch Sương Sương, cũng chưa bao giờ hỏi tôi, là vì tin rằng tôi nhất định sẽ ngoại tình sao?”

Tôi vẻ mặt đau khổ tột cùng:
“Bất kể anh nói gì, em cũng không trả lời nữa. Có việc gì thì liên hệ với luật sư của em đi.”

“Ồ. Tôi đã cho người bắt Trần Cẩm Ngôn. Cũng lấy điện thoại của cậu ta về đây rồi. Em có muốn xem không?”

Hắn nhìn tôi, nói: “Cậu ta không có thói quen xóa lịch sử trò chuyện.”

Tôi không thể nhịn được mà nhìn hắn một cái, cố ý cãi cọ:
“Vậy người nói chuyện với cậu ấy cũng không phải là em.”

Hắn cười.

Bắt đầu cười khúc khích, sau đó ngực hắn phập phồng.

Cười đủ rồi, hắn mới lấy điện thoại của Trần Cẩm Ngôn ra.

Rồi mở lịch sử trò chuyện.

Xem từng tin nhắn một.

29

Cảm giác như có ai đó đang rình rập sau lưng khiến tôi rùng mình. Không thể chịu đựng được nữa, tôi toan đứng dậy, nhưng hắn đã nhanh chóng tóm lấy tôi.

“Vậy là em khẳng định người trong tin nhắn Wechat trên điện thoại em không phải là cậu ta, đúng chứ? Nếu vậy, tôi có cho người ném cậu ta xuống sông, em cũng chẳng có ý kiến gì, đúng không?”

Lời nói của hắn như một lưỡi dao sắc lạnh đâ.m thẳng vào tim tôi, khiến cả sống lưng tôi lạnh toát.

Hắn mở một ứng dụng theo dõi điện thoại và đưa cho tôi xem.

Trên màn hình, Trần Cẩm Ngôn, người đang bị đ.ánh đến gần như tắ.t th.ở, liên tục ho khan và van xin cứu mạng.

Tim tôi như thắt lại.

Tôi hoảng hốt nhìn Từ Hành Chi và hét lên:
“Anh làm như vậy sẽ khiến người ta chế.t đấy!”

Hắn nhếch mép cười nhẹ: “Vậy thì sao?”

“Ai biết là tôi làm?”

“Có bằng chứng không?”

“Tôi không quen cậu ta.”

“Rõ ràng là cậu ta nợ tiền cho vay nặng lãi, nên mới bị tr.uy sá.t chứ.”

Nói xong, hắn chạm vào mặt tôi và hỏi:
“Em có nghĩ vậy không?”

“Như thế này không phải sẽ vui hơn sao?”

“Ngoại tình có gì thú vị? Chồng sẽ dạy em làm chuyện lớn.”

Hắn lại thì thầm vào tai tôi:
“Em qua lại với thằng nào, tôi sẽ gi.ết thằng đó.”

Một cảm giác ớn lạnh dâng lên từ tận đáy lòng tôi.

Dần dần lan ra lớp ngoài cùng của da.

30

Trên gương mặt đăm đăm của hắn, vẻ bình thản đến cực độ.

Khóe miệng còn vương một nụ cười nhàn nhạt.

Dưới ánh mắt như vậy của hắn, tôi từ từ mở lời:
“Đừng giết cậu ấy, anh muốn làm gì thì cứ nói.”

Hắn cười.

Nhưng trong mắt không hề có chút ý cười nào.

Hắn nhìn chằm chằm tôi. Tôi cũng nhìn chằm chằm hắn.

“Đã bao lâu rồi?”

“Một tháng.”

“Ngủ chung chưa?”

“Chưa.”

“Tại sao?”

“Em không hề muốn ngủ với cậu ta, em chỉ muốn tìm chỗ tiêu tiền thôi. Em là người rất thích chi tiền cho thần tượng. Đôi lúc có nói những câu đùa tục tĩu, nhưng đó chỉ là những trò đùa của người lớn để tạo bầu không khí vui vẻ hơn thôi.”

Hắn khẽ cười lạnh, không khí trở nên ngột ngạt như ch.ết.

31

Trần Cẩm Ngôn bị đưa vào bệnh viện.

Từ Hành Chi cũng không nói gì.

Chỉ ngồi đối diện, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi cảm thấy da đầu tê dại.

“Tại sao ngoại tình?”

“Em không ngoại tình, em không làm gì cả.”

“Đừng để tôi hỏi lại lần thứ hai.”

“… Em tưởng anh đã ngoại tình. Lòng em đau nhói, em cảm giác như sắp phát đi.ên. Nhưng em không muốn anh ghét em, nên không muốn ghen tuông như một con điên mà cãi nhau với anh. Em chỉ có thể cố gắng dồn sự chú ý của mình sang việc khác. Em nhận ra rằng nạp tiền cho thần tượng là một cách khá hiệu quả để phân tâm. Em bắt đầu nghĩ đến việc chi tiền cho cậu ấy. Em không làm gì cả, chỉ đơn giản là nuôi một con thú cưng điện tử trong điện thoại.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận