11
Những ngày sau đó, ta vừa dạy Tiểu Oanh Nhi làm việc, vừa tiếp tục luyện công làm việc.
Vương gia tức giận vì ta làm việc nặng nên đã cắt hết đồ ăn mặn của ta.
Ta cũng không nói gì, lặng lẽ gắp ít rau, ngồi dưới bóng cây đào ăn cơm.
Ta có phải đang giận dỗi không?
Ta không biết, ta chỉ muốn chứng minh rằng ta vẫn có giá trị, vẫn có ích.
Ta tham lam, không muốn rời đi, không muốn mất đi những ngày như thế này.
Tiểu Oanh Nhi ăn no rồi bắt đầu hát tiểu khúc trong sân.
Lý Đồng vừa ăn vừa vỗ tay, vô tình làm đổ nước trà của Tiểu Oanh Nhi.
Vương gia dùng quạt đánh Lý Đồng một cái, cả ba người đều cười.
Ta co rúm người lại dưới gốc cây đào, cúi đầu nhìn vào những lá rau xanh hơi ngả vàng trong bát.
Không hề để ý đến ánh mắt Vương gia nhìn ta.
Cứ như vậy trong ba ngày.
Vương gia gõ cửa phòng ta.
Ta mở cửa, đối diện với ánh mắt có phần bất lực của Vương gia, đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Ta lùi vào phòng vài bước, chuẩn bị hành lễ.
Nhưng Vương gia lại bước vào đỡ lấy cánh tay ta, kéo ta đứng dậy.
Cảm giác mát lạnh truyền đến qua lớp vải.
Trong lòng ta có chút vui mừng nhưng không dám biểu hiện ra.
Vương gia nhìn quanh phòng ta, cuối cùng dừng lại ở quyển sách mà ta đã chép vào lúc rảnh rỗi trước đó.
Vương gia cầm lên xem kỹ.
Đó là một cuốn thơ mà ta đã chép, ta không muốn giống như những nữ tử bình thường khác chép tam tòng tứ đức, nếu không trái với luân thường đạo lý thì sẽ không có ta như ngày hôm nay.
Vương gia xem xong, dùng tay vuốt câu “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.”
Ta dựa vào sau cửa, không muốn để những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình phơi bày dưới ánh nắng.
Vương gia rút một tờ giấy bên cạnh, viết “Chữ rất đẹp.”
Ta nhìn Vương gia, chàng đưa bút cho ta, ra hiệu ta cầm lấy.
Ta cầm bút do dự, viết “Ta cũng thấy vậy.” bên cạnh chữ của chàng.
Vương gia cười, băng tuyết tan chảy, lấp lánh dưới ánh nắng.
Chữ của chàng hùng hồn, phóng khoáng, chữ của ta lại thiên về nét thanh tú.
Cùng xuất hiện trên một tờ giấy, lại trở nên xứng đôi.
Mặt ta nóng bừng.
Có lẽ là do ánh nắng.
Ta được Vương gia đưa đến phòng thuốc chép đơn thuốc.
Sau này, Tiểu Oanh Nhi phụ trách việc trong viện, còn ta thì ngày ngày ở phòng thuốc cùng Vương gia.
Ngày thường chép đơn thuốc, bốc thuốc và sắc thuốc.
Vương gia chủ yếu khám bệnh, còn lại đều do ta lo liệu.
Dù bận rộn rất mệt nhưng ta rất vui.
Dù không làm được việc nặng, ta vẫn có giá trị của riêng mình, Vương gia sẽ không đuổi ta đi.
Ta rất may mắn khi trước đây Nguyễn Diệu Tổ đi học tư thục, ta có thể đi theo nó, nó muốn có người giúp làm bài tập, còn ta muốn nắm bắt mọi cơ hội để nâng cao bản thân.
Chỉ khi chuẩn bị đầy đủ, ta mới có thể nắm bắt chắc chắn cơ hội khi nó đến. Giống như bây giờ vậy.
Ta vừa ngân nga bài hát học được từ Tiểu Oanh Nhi, vừa chép đơn thuốc, vừa giã thuốc.
Bàn tay đang giã thuốc bị người ta giữ lại.
Ta quay đầu, Vương gia đứng bên cạnh ta, lấy chày giã thuốc trong lòng bàn tay ta, nhìn ta.
Bây giờ chúng ta đã có sự ăn ý, hầu hết khi chàng nhìn ta, ta đều biết phải làm gì.
Chàng bảo ta tập trung chép đơn thuốc.
Ta gật đầu, buông tay nhưng lòng bàn tay có thêm thứ gì đó, ngứa ngáy.
Ta đưa lên xem.
Là hai viên kẹo màu hồng.
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, Vương gia cười xoa đầu ta:
[Phần thưởng.]
Ta lập tức cho một viên vào miệng.
Hương đào thoang thoảng hòa quyện với vị ngọt của kẹo lan tỏa trong miệng.
Thì ra kẹo có vị như vậy, chẳng trách Diệu Tổ luôn ầm ĩ đòi ăn kẹo.
Ta lén nhìn Vương gia đang chuyên tâm giã thuốc.
Nhanh như chớp, ta nhét viên kẹo còn lại vào miệng chàng.
Có lẽ chưa từng thấy người hầu nào táo bạo như ta, Vương gia ngẩn người nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng.
Như vậy.
Ta cũng được ăn cùng một loại kẹo với Vương gia.
Vương gia rút một cây bút lông.
Viết ba chữ “Ngụy Lý Khê.” trên tờ giấy chép đơn thuốc của ta.
Viết xong thì chỉ vào mình.
Đây là tên của chàng.
Những quan lại quyền quý thường không nói tên mình cho người hầu, ngược lại, người hầu cả đời chỉ được gọi tên tôn kính.
Lúc đó, ta chỉ biết mình khác biệt.
Nhưng không biết điều đó có ý nghĩa gì.
Mỗi ngày mùng một và mười lăm, Vương gia phải vào triều.
Ta dậy từ sáng sớm để thay quần áo và chải tóc cho chàng.
Vương gia vừa đi chân trước, Lý Đồng đã quay về chân sau.
Gần đây, hắn đi ra ngoài hái thuốc, vì dược liệu quý hiếm và khó phân biệt, Vương gia chỉ tin tưởng hắn đi hái.
Lý Đồng đến nội viện, cầm lấy tách trà trên bàn uống cạn:
“Vương gia vào triều rồi sao?”
“Vừa đi.” Ta dọn dẹp giường ngủ của Vương gia.
Lý Đồng gật đầu, lấy một bức thư mời nhăn nhúm từ trong đáy của tay nải.
Ta nhận lấy.
Là thư của đại tỷ gửi cho ta, tháng sau cháu trai của ta tròn một tuổi, bảo ta đến dự tiệc.
Ta cẩn thận cất đi, định đợi Vương gia về xin nghỉ một hai ngày.
Nhưng ta đợi đến trưa, ngoài cửa vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgày thường, trời vừa sáng là chàng đã về rồi.
Ta thắng xe ngựa đến hiệu thuốc nhưng chỉ thấy Lý Đồng đang sắp xếp thuốc, không thấy bóng dáng Vương gia đâu.
“Lý Đồng, Vương gia có đến hiệu thuốc không?”
Lý Đồng đặt đống thuốc trên tay vào ngăn tủ:
“Không, Vương gia hôm nay vào triều vẫn chưa về?”
Ta lắc đầu.
Lý Đồng nhíu mày, buông đống thuốc trên tay xuống:
“Lâu như vậy chưa về, hẳn là triều đình có chuyện.”
Lý Đồng đóng cửa hiệu thuốc, bảo ta về nhà đợi trước, huynh ấy sẽ đi dò la tin tức.
Ta đưa xe ngựa cho Lý Đồng, tự mình đi bộ về nhà.
Mặt trời dần lặn, vẫn không có tin tức gì của Vương gia, ta lo lắng đi đi lại lại trong sân.
Tiểu Oanh Nhi ở bên cạnh an ủi ta:
“Đào Nhi tỷ, chắc là Hoàng thượng và Vương gia có chuyện quan trọng cần bàn bạc, tỷ cứ yên tâm.”
Ta gật đầu hờ hững.
Tiểu Oanh Nhi nắm tay ta:
“Đào Nhi tỷ, Vương gia về chắc chắn sẽ mệt, hay là tỷ làm ít điểm tâm Vương gia thích, Vương gia về cũng không đến nỗi đói bụng.”
Ta biết Tiểu Oanh Nhi muốn ta bớt lo lắng nên đã đồng ý.
Ta vào bếp làm ít điểm tâm cho Vương gia.
Lâu rồi không vào bếp, tay nghề của ta có phần vụng về.
Đang lúc ta phân vân không biết cho mè hay lạc rang giã nhỏ vào thì.
Có tiếng mở cửa từ trong sân truyền đến.
Ta vội vàng chạy ra, đúng lúc hoàng hôn buông xuống, Vương gia ngược sáng thất thểu đi vào.
Trên người chàng còn dính lá rau và lòng đỏ trứng gà.
Sau lưng chàng, còn có mấy người đuổi đến tận cửa mắng:
“Đồ tạp chủng! Giết chết con gái nhà chúng ta, đền mạng đi!”
“Đồ khốn nạn cút khỏi kinh thành! Còn giả vờ mở hiệu thuốc! Biết đâu toàn bán thuốc độc!”
“Mẹ con các người không được chết tử tế! Đồ khốn nạn…”
Toàn là những lời lẽ chợ búa bẩn thỉu.
Ta chạy đến đẩy Vương gia vào trong sân, ra hiệu cho Tiểu Oanh Nhi dìu chàng vào nội viện.
Quay ra mắng lại những kẻ bên ngoài:
“Mắng ai là tạp chủng? Vương gia là con của Bệ hạ, các ngươi mắng Bệ hạ là tạp chủng à?”
“Còn ngươi nữa, mẹ vợ con dâu nhà ngươi có ai không phải Vương gia chữa khỏi? Ăn cháo đá bát đúng là bản lĩnh của ngươi, làm người có thể không biết xấu hổ nhưng không thể không có lương tâm! Còn thuốc độc, sao không độc chết cái đồ vô lương tâm như ngươi!”
“Ngươi mắng ai không được chết tử tế? Cút hết cho ta!”
Đám đông im lặng trong chốc lát nhưng lại có kẻ gây sự lớn tiếng hét:
“Nợ mẹ con trả! Đồ chó điên cút khỏi kinh thành! Á… đồ đàn bà điên! Thối chết đi được…”
Những ngày này thùng phân vừa mới đổ ra chưa kịp có người đến lấy đi.
Ta dùng gáo dài thường ngày tưới nước múc một gáo tạt thẳng vào mặt hắn.
Muốn phun phân thì ta chiều lòng ngươi!
Lại có mấy người muốn tiếp tục kích động đám đông, ta ban cho mỗi người một gáo phân, mưa móc đều khắp, sạch sẽ lại vệ sinh.
Những kẻ còn lại chạy nhanh như gió.
May mà chúng đã đi, nếu không thì một thùng phân này cũng không đủ chia.
Ta ghét bỏ ném cái gáo dài hôi hám, đóng sầm cửa phủ, hoàn toàn cách ly với sự ồn ào bên ngoài.
14
Khi ta vào đến nội viện, Tiểu Oanh Nhi đang đứng sốt ruột ở cửa, thấy ta đến liền chạy ra đón:
“Đào Nhi tỷ, tỷ đến rồi, Vương gia không cho muội vào nhưng trên người ngài ấy còn bị thương…”
Nghe nói Vương gia bị thương, ta cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa xông vào phòng chàng.
Đẩy cửa phòng ra, Vương gia đang co chân ngồi bên cửa sổ, ngắm hoàng hôn ngẩn ngơ, trên bàn bày một bình rượu rỗng, trên tay còn cầm một bình rượu.
Cũng không ngốc, biết cởi quần áo bẩn ra vứt sang một bên, chỉ mặc mỗi áo lót.
Nhưng trên đầu vẫn còn dính một mảnh lá rau thối.
Ta tiến lên gỡ mảnh lá rau thối xuống, dùng tay áo lau mái tóc mềm mại của chàng.
Vương gia không có phản ứng, giống như một con rối mất hồn.
Ta ngồi xổm bên chân chàng, lấy bình rượu trên tay chàng, áp mặt vào mu bàn tay hơi lạnh của chàng.
Ta muốn chàng cảm nhận được hơi ấm, biết rằng ta vẫn luôn ở đây.
Không lâu sau, Vương gia động đậy.
Chàng không rút tay lại, chỉ cúi đầu nhìn ta, khóe mắt đỏ hoe.
Ta buông tay chàng ra.
“Vương gia…”
Mặt Vương gia dần ửng hồng, ánh mắt cũng bắt đầu mơ màng.
Một bình đã say, than ôi.
Ta muốn đỡ chàng lên giường nằm.
Kết quả là không kéo được, ngược lại còn bị chàng kéo vào lòng ôm chặt. Chàng ôm lấy ta, đầu tựa vào hõm cổ ta, hơi thở nông sâu khiến ta thấy hơi ngứa.
Có vẻ như sợ ta đẩy chàng ra, chàng dùng ngón tay nhẹ nhàng viết chữ lên lưng ta.
“Đừng đi.”
Ngón tay lướt qua lớp vải mỏng manh trên lưng ta, cảm giác mát lạnh khiến ta rùng mình, lưng còn hơi ngứa.
Ta trở nên táo bạo.
Dùng tay vuốt ve lưng chàng, an ủi chàng: “Đào Nhi không đi.”
Chàng thả lỏng cơ thể căng thẳng, cứ thế dựa vào vai ta.
Ta nhẹ nhàng vén tay áo chàng lên, kiểm tra tình hình vết thương của chàng.
May mà chỉ là vài vết xước, đắp chút cỏ thuốc là khỏi.
Hương cỏ thuốc trên người chàng khiến người ta an tâm, hơi ấm trên cơ thể chàng khiến ta nhớ đến cuốn sách mà mẫu thân tặng ta khi chuẩn bị gả ta đi.
Gọi là gì nhỉ? Sách bí quyết sinh con?
Ta nhìn Vương gia ngoan ngoãn, nhớ đến nội dung trong sách, mặt đỏ bừng.
Nhưng cũng chỉ nghĩ thôi, ta và Vương gia cách nhau như trời với đất, chàng là chủ ta là tớ.
Nô tịch và lương tịch không được kết hôn, huống hồ Vương gia còn là hoàng tử tôn quý.
Nghĩ đến đây, ta có chút mất mát.
Mặt trời phía tây bị núi non che khuất, tia sáng cuối cùng cũng tắt.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.