1
Ta tên là Nguyễn Đào Nhi, năm nay mười sáu, đúng là tuổi đẹp để lấy chồng. Trong thôn có rất nhiều người muốn đến cầu hôn nhưng cha ta hút một hồi thuốc lào, quyết định gả ta cho con trai của lý trưởng.
Không vì lý do gì khác, chỉ vì đệ đệ Nguyễn Diệu Tổ muốn vào kinh đọc sách, cần ba lượng bạc làm lộ phí, mà chỉ có nhà lý trưởng mới có thể chi trả.
Mặc dù con trai của lý trưởng đã cưới ba đời vợ, cả ba đều chết, bị chính hắn đánh chết.
Ta quỳ trước giường của cha suốt cả một ngày nhưng đổi lại chỉ là một cái tát và lời nói tuyệt tình của ông ta:
“Sinh ra một đứa con gái chỉ biết phá của thì có ích gì! Ta nuôi ngươi ăn nuôi ngươi mặc, bây giờ nhà có khó khăn, ngươi báo đáp ta như vậy sao? Không muốn gả thì cút đi, ta không có đứa con gái vong ơn bội nghĩa như ngươi!”
Ta cúi đầu che mặt, muốn cãi lại.
Còn mẹ ta thì ở bên cạnh khóc lóc nỉ non:
“Đào Nhi của ta ơi, cha mẹ nào nỡ lòng để con đi nhưng Diệu Tổ nó có thiên phú về học hành, nếu có thể vào kinh, chắc chắn có thể làm rạng danh tổ tông. Con hãy coi như mẹ cầu xin con, chỉ thiệt thòi cho con lần này thôi, đợi đến khi Diệu Tổ làm quan lớn thì cuộc sống cơ cực của chúng ta sẽ chấm dứt.
Ta thở dài, lần trước họ hát tuồng như vậy là để khuyên đại tỷ gả chồng.
Đại tỷ mềm lòng đồng ý, giờ thì sao rồi?
Vì trời sinh câm điếc nên bị tỷ ấy mẹ chồng chê bai, mùa đông còn phải ra bờ sông đập băng giặt quần áo, chồng thì học hành không có chí tiến thủ nhưng lại nạp vợ lẽ liên tục.
Ta không muốn đi vào vết xe đổ của đại tỷ.
Huống hồ, bài vở thường ngày của Nguyễn Diệu Tổ đều là ta làm, người có thiên phú là ta, chứ không phải hắn, hắn chỉ biết chơi dế.
Ta phải tự mình tìm một con đường sống.
2
Tên buôn người nhìn ta lạc lõng giữa đám đông, có chút ngạc nhiên: “Nguyễn cô nương, ngươi là lương dân, nếu muốn vào phủ đệ nhà quyền quý làm việc thì phải nhập vào nô tịch. Nô tịch này, chỉ được vào mà không được ra.”
Ta gật đầu.
Muốn trong thời gian ngắn kiếm đủ tiền thì chỉ có thể như vậy, nô tịch cũng không sao, dù sao cũng tốt hơn là bị người khác giày vò đến chết.
Chỉ có rời đi, mới có hy vọng sống sót.
Cứ như vậy, ta đem mình bán đi, bán được năm lượng bạc.
Ta đứng bên cạnh tên buôn người đếm bạc, lén lút giấu một lượng vào trong tay áo, còn lại đều đưa cho mẹ.
Mẹ rơi lệ bảo ta phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhưng cha ta lại không kiên nhẫn cầm tiền bỏ đi:
“Sau này có phạm lỗi thì đừng nói mình là con ta!”
Ta im lặng không nói, nhìn bóng dáng cha mẹ ngày càng xa.
Lúc đó ta đột nhiên nhận ra, ta tự do rồi, sau này chỉ còn lại một mình ta.
“Nguyễn cô nương, đến đây ấn một dấu tay.”
Ngón trỏ chấm vào mực son ấn lên giấy, có chút chói mắt.
3
Lý Đồng đến chỗ tên buôn người để chọn người.
Ta đang ngồi xổm trên mặt đất ra hiệu bằng tay, giao lưu với cô con gái câm điếc của tên buôn người.
Mặc dù thế giới của trẻ con không có âm thanh nhưng cô bé rất vui vẻ.
Ta dùng ngôn ngữ ký hiệu kể cho cô bé nghe những chuyện thú vị thời thơ ấu, cô bé cười toe toét không tiếng động, đôi mắt to cong thành hình trăng khuyết.
Lý Đồng nhìn thấy ta thì mắt sáng lên, kéo tên buôn người chỉ vào ta.
Tên buôn người nhìn thấy ta thì cười:
“Quan gia quả là có mắt nhìn, đây là một cô nương trong sạch, vì nhà ép gả nên mới vào nô tịch. Đào Nhi, lại đây chào quan nhân.”
Ta xoa đầu cô bé rồi đi đến trước người lạ, hành lễ.
Lý Đồng rất hứng thú với ta:
“Ngươi biết ngôn ngữ của người câm sao?”
“Thưa quan nhân, tỷ tỷ của ta trời sinh không nói được nên ta biết một ít.”
Lý Đồng gật đầu, đánh giá ta một lượt:
“Còn biết gì nữa?”
“Giặt giũ nấu nướng những việc thường ngày đều biết, còn những việc khác…” Ta do dự một chút:
“Biết một ít chữ, từng luyện võ.”
Lý Đồng nhìn cánh tay yếu ớt của ta, không mấy tin tưởng:
“Đã biết võ thì biểu diễn thử xem.”
Ta nhìn tên buôn người dò xét, thấy hắn gật đầu. Ta hít sâu một hơi, bãi hảo tư thế.
Trước kia Nguyễn Diệu Tổ được phụ thân đưa đi học võ thì ầm ĩ đòi người đi cùng, ta mới được lén học một ít.
Nhưng chỉ là chút võ mèo cào, không thể lên mặt ở nhà quyền quý.
Ta đánh hai quyền.
Lý Đồng liền bật cười:
“Cũng có chút căn cơ, thôi thì chọn nàng ta.”
Lý Đồng tiện tay nhét một chiếc túi tiền cho tên buôn người, đi đến trước mặt ta:
“Ta tên là Lý Đồng, sau này có thể gọi ta là ca ca, ngày mai ngươi thu dọn đồ đạc, ta đến đón ngươi đi gặp chủ tử.”
Ta có chút ngơ ngác gật đầu, vẫn giữ tư thế ngồi trên ghế đẩu, cho đến khi Lý Đồng rời đi.
“Đào Nhi ngốc rồi sao? Mau đứng lên.”
Tên buôn người ôm chiếc túi nặng trịch, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng: “Đào Nhi có phúc rồi, vừa rồi người đó là thị vệ gần gũi của An Vương gia.”
“An Vương gia?” Ta ở trong thôn ngoại thành, không hiểu biết gì về An Vương gia này, chỉ biết người đó mở một tiệm thuốc.
Tên buôn người có lẽ tâm trạng tốt nên hạ giọng kể nhỏ cho ta nghe:
“An Vương gia là nhi tử của Đức Quý phi trong cung, nghe nói vì tranh đấu trong cung nên An Vương gia từ nhỏ đã bị đầu độc câm, tìm khắp danh y mà không có kết quả. Nhưng An Vương gia lại rất tốt bụng, đối xử với người hầu rất tốt. Có lẽ vì ngươi biết ngôn ngữ của người câm nên mới chọn ngươi, ngươi phải nắm bắt cơ hội này cho tốt.”
Đêm đó, ta nằm trên giường nhớ lại lời của tên buôn người, khó mà ngủ được.
Ta dùng tay che ánh trăng trong mắt.
Nhưng ánh trăng vẫn tuôn trào, rọi xuống người ta.
4
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSáng sớm, ta mang theo một gói đồ nhỏ ngồi trong sân chờ.
Chán thì tập quyền, theo những chiêu thức trong trí nhớ mà tập.
“Thế đứng không vững, còn phải luyện.”
Giọng nói của Lý Đồng vang lên từ phía sau, ta đỏ mặt quay đầu, luống cuống tay chân đứng trong sân.
“Không sao, nếu ngươi đã chuẩn bị xong thì chúng ta lên đường?”
Ta vội vàng gật đầu.
Ta ngồi xe ngựa đến An Vương phủ, Lý Đồng ngồi ngoài đánh xe.
Ta không chịu, Lý Đồng liền giả vờ hung dữ đe dọa ta:
“Không nghe lời thì đưa ngươi về cho tên buôn người.”
Ta lặng lẽ rụt đầu lại, ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa.
Đến vương phủ đã là giờ ngọ.
Vương phủ rất lớn nhưng không xa hoa lộng lẫy như ta tưởng.
Sân viện đều rất giản dị, điểm sáng duy nhất là một gốc hồng trong nội viện.
“Vương gia, người đã đưa về rồi.”
Một nam tử từ nội viện đi ra.
Lý Đồng trong mắt ta đã là tuấn tú, người trước mặt càng giống như tiên nhân.
Một thân trường sam màu xanh nhạt, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng.
Khi nhìn thấy ta, hắn có chút kinh ngạc, hắn dùng ngôn ngữ ký hiệu với Lý Đồng:
[Nữ tử?] Lý Đồng gật đầu.
Ta đứng bên cạnh hành lễ.
“Tham kiến Vương gia.” Ta suy nghĩ kỹ lưỡng rồi mới mở miệng: “Thảo dân tuy là nữ tử nhưng những việc nam tử có thể làm thì ta cũng có thể làm!”
Vương gia giơ tay ra hiệu cho ta đứng dậy, thấy ta có vẻ hiểu được ngôn ngữ ký hiệu của hắn, hắn tiếp tục ra hiệu.
[Ngươi có thể hiểu được?]
“Thưa Vương gia, có thể hiểu được một ít.”
Vương gia trầm ngâm, sau đó ra hiệu cho Lý Đồng đi theo hắn vào trong.
Ta đứng ở cửa nội viện, tiến cũng không được, lui cũng không xong, chỉ có thể cúi đầu đứng tại chỗ.
Vương phủ rất yên tĩnh, ngoài Lý Đồng ra thì có vẻ không có người hầu nào khác.
“Vương gia, tuy nàng ta là nữ tử nhưng cái gì cũng làm được, còn có chút võ công, nếu bồi dưỡng thì sau này nàng tacũng có thể bảo vệ ngài.”
Trong viện mơ hồ truyền ra giọng nói của Lý Đồng.
Nhưng ta không thể biết được thái độ của Vương gia.
Chỉ có thể chuyên tâm lắng nghe, trong lúc đó bọn họ lại nói thêm vài câu gì đó nhưng ta chỉ nghe được câu cuối cùng.
“Tuân lệnh Vương gia.”
5
Khi Lý Đồng ra ngoài thì cau mày, không còn cởi mở như lúc đến.
Hắn nhìn thấy ta, vội vàng đi tới:
“Là ta sơ suất, để ngươi đứng ở đây lâu như vậy.”
“Không sao.”
Lý Đồng đưa ta đến một căn phòng nhỏ, dặn dò:
“Ngươi cứ ngồi đây trước, đợi ta đi đến chỗ tên buôn người rồi quay lại sẽ sắp xếp.”
Ta nắm chặt góc gói đồ, nhìn Lý Đồng vội vã ra ngoài.
Ánh trăng đó, thực sự chỉ chiếu lên người ta trong chốc lát thôi sao?
Nhớ lại sự lạnh nhạt của Vương gia đối với ta, ta có chút lo lắng.
An Vương phủ đối với bên ngoài tiếng tăm rất tốt, An Vương gia cũng là một người chủ hiền từ, nếu được ở lại thì không thể nghi ngờ là một việc tốt, nếu bị đuổi về, e rằng những nhà quyền quý bình thường sẽ không muốn nhận ta.
Ta đi đi lại lại trong phòng, tuân thủ quy củ thì sẽ giao phó vận mệnh của mình vào tay người khác, không tuân thủ quy củ thì kết quả tệ nhất cũng chỉ là đưa ta về.
Nghĩ thông suốt, ta đi thẳng đến nội viện nhưng lại chùn bước ở cửa.
Vương gia đang đứng trong nội viện, nhìn chằm chằm vào đóa hồng, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ta.
[Có chuyện gì?]
Ta cắn môi, dứt khoát quỳ xuống:
“Xin Vương gia cho thảo dân một cơ hội! Bảy ngày, nếu thảo dân không thể khiến Vương gia hài lòng, thảo dân nguyện bị đưa về!”
Ta cúi đầu, nhìn đôi giày viền vàng của Vương gia ngày càng gần mình.
Vương gia dùng quạt vỗ nhẹ vào cánh tay ta.
Ta ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt phượng cười của Vương gia.
[Không ai muốn đưa ngươi về, trước tiên đứng dậy đi.]
“À, ta…”
Ta luống cuống bò dậy, không dám nhìn thẳng vào Vương gia.
Sợ rằng sẽ nảy sinh những suy nghĩ không nên có.
Ta nhìn chằm chằm vào bàn tay thon dài của Vương gia và những đốt xương ngón tay rõ ràng, giống như viên ngọc bích tốt nhất.
[Sau này hành lễ không cần cúi đầu, ngươi nghỉ ngơi trước, đợi Lý Đồng về rồi sẽ sắp xếp.]
Ta gật đầu như giã tỏi.
Chỉ cần không đuổi đi, bảo ta làm gì cũng được.
[Ngươi tên gì?]
“Thảo dân tên thật là Nguyễn Đào Nhi.”
[Vậy thì gọi là Đào Nhi.]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.