Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

1:57 sáng – 29/10/2024

8.

Thời tiết càng ngày càng nóng, tôi thật sự không chịu nổi cái nóng ngột ngạt của bộ tóc giả.

Vì vậy, khi tôi đến lớp với cái đầu hói, làm ngơ mọi thứ bên ngoài, còn lớp thi đấu bùng nổ luôn rồi.

“Phồn Tinh, cậu bị làm sao vậy? Có gì thì cứ nói?”

“Lười gội đầu à?”

“Cạo đầu thật sự rất tiện lợi, buổi sáng gội đầu quá phí thời gian, thời gian này có thể tiết kiệm để giải quyết một số đề thi.”

“Tôi đã tìm ra sự thật rồi. Hóa ra đây là lý do khiến thành tích của cậu tốt như vậy!”

“Tôi cũng sẽ tự cạo đầu!”

Mỗi ngày sau giờ học, có rất nhiều người đến xem cái đầu hói của tôi.

Tôi có chút không quen, nhưng sau vài ngày thì cũng đỡ.

Ở trường học, quan trọng nhất vẫn là thành tích. Dù có bị cười nhạo thì tôi vẫn là người có thành tích đứng đầu.

Một số người cho rằng việc cạo đầu giúp tôi giảm bớt lo lắng về ngoại hình và tập trung hơn vào việc học.

Cuối cùng, một tuần sau, một vài cái đầu hói bóng loáng xuất hiện trong sân trường.

Tôi đối với điều này không nói nên lời.

May mắn thay, sự việc đầu trọc không kéo dài lâu, những tin đồn khác dần dần lan truyền trong trường.

Đó là tin đồn về Lâm Duyệt Vi

Một người trong nhóm đã tiết lộ tin tức:

Lâm Duyệt Vi bị đưa về làng nhốt lại, phải kết hôn với một người đàn ông lớn tuổi.

Đến ngày cưới, chân đang bình thường bỗng bị gãy.

Hai gia đình bắt đầu tranh cãi về tình trạng khuyết tật của Lâm Duyệt Vi trên bàn ăn.

Nhà trai không muốn người bị tàn tật, nhà gái cũng không muốn trả lại sính lễ.

Hai bên đã xảy ra tranh cãi nảy lửa, đám cưới bị phá hỏng.

Cuối cùng, gia đình Lâm Duyệt Vi nằm trên mặt đất khóc lóc đòi sống đòi chết đã giành được chiến thắng cuối cùng.

Bên nhà trai tức giận không được, đem người về nhà cố ý hành hạ không chút thương xót.

Dù bị gãy chân nhưng hàng ngày cậu ta vẫn phải giặt giũ, nấu nướng và làm ruộng.

Lâm Duyệt Vi không thể chịu đựng được nữa nên đã lợi dụng lão già đang say xỉn, cầm lấy hết số tiền trong nhà rồi bỏ trốn trong đêm.

Cậu ta chạy trở lại thành phố, sau đó không biết lấy thông tin của đám con cháu nhà giàu trong vòng. Hôm nào cũng nhắn tin gọi điện vào wechat của họ..

Có người quen đã chụp màn hình cuộc trò chuyện lại.

“Chào, đã lâu không gặp.”

“Ai?”

“Anh không biết tôi là ai, nhưng tôi lại biết anh.”

“Anh là người thừa kế của tập đoàn Quốc Vũ, sau này sẽ cưới con gái của thị trưởng.”

“Tôi biết anh không thích Sở Nhan Ngọc, tôi có thể giúp anh.”

“Cô là ai!”

“Anh đến địa chỉ này gặp tôi, liền sẽ biết.”

“Tôi bị thương, cần một ít tiền để chữa trị. Nếu anh giúp tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với anh.”

“Chờ tôi khá hơn, liền thành lập công ty, làm chỗ dựa cho anh, như vậy bố mẹ anh sẽ không ép buộc anh nữa.”

Nói xong cậu ta liền bị chặn.

Sau đó lại là cuộc trò chuyện với một người khác.

“Phong Khải Hàn, tôi là Lâm Duyệt Vi.”

“Ai? Chưa từng nghe tới.”

“Tôi biết anh đang bị quản thúc ở nước ngoài. Chỉ cần anh chuyển tiền vào tài khoản này, tôi có thể giúp anh đối phó với anh trai kế của mình.”

“Cô biết điều này từ đâu? Làm sao để giúp tôi?”

“Anh kế của anh thích tôi, tôi nói anh ấy sẽ nghe lời. Đến lúc đó tôi sẽ yêu cầu anh ấy giao công ty cho anh.”

“Mẹ nó, ở đâu ra bệnh nhân tâm thần!”

Người này thậm chí còn mắng cậu ta trước khi chặn.

Những gì xảy ra tiếp theo thật sự kỳ quái.

“Cố Bắc Đình, tôi là Lâm Duyệt Vi!”

“A! Cuối cùng cũng kết bạn!”

“Gần đây có rất nhiều tin đồn về một kẻ tâm thần tên Lâm Duyệt Vi, chỉ kết bạn với phú nhị đại.”

“Con mẹ nó tôi đã đợi mấy ngày rồi, còn tưởng rằng mình đã bị đá ra khỏi vòng của phú nhị đại!”

“Được rồi, bắt đầu lưu trình đi! Tôi đặc biệt tò mò cô biết được cái gì?”

“Nhanh chút, còn chụp lại màn hình!”

Mấy tên phú nhị đại này chắc là quá nhàm chán không có chuyện để làm, đều hiểu ngầm đem Lâm Duyệt Vi ra làm đồ tiêu khiển.”

Nói chuyện lập lờ, sau đó đăng ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện để chia sẻ mấy lời nói hùng hồn của Lâm Duyệt Vi cho mọi người xem.

Những người trong nhóm đã xem ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện rồi bắt đầu đào sâu.

Mọi người bình luận không ngừng, xen lẫn một số tin đồn.

“Bạn cùng lớp, hay là chúng ta lập quỹ ủng hộ để cho cậu ta đi khám não nhỉ?”.

“Tôi đã đặt sẵn một căn 3 phòng ngủ 1 phòng khách rồi.”

“Mọi người biết không? Lâm Duyệt Vi không tóm được phú nhị đại nào, vì vậy cậu ta hình như đáp lên một tên côn đồ.”

“Tôi chứng thực đây là sự thật! Tôi nhìn thấy Lâm Duyệt Vi đã đi đến khách sạn với một người nào đó, tên đó đang mặc đồng phục của trường trung học dạy nghề bên cạnh.”

“Quan trọng là cậu ta còn phải chống nạng!”

“Chết tiệt! Cậu ta đang nghĩ gì vậy?”

“Chưa hết đâu, cậu ta còn đang nói chuyện với khách hàng của chú tôi!”

“Chú của cậu bao nhiêu tuổi?”

“Đã 56 tuổi, khách hàng của ông ấy cũng tầm đấy.”

? ? ?

“Tôi tận mắt nhìn thấy. Bức ảnh mà chú tôi gửi có mặt của cậu ta. Tôi không chắc chắn nên cũng không dám nói gì cả”.

“Hình ảnh.jpg”

“Chết tiệt!!!! Nhìn giống ông nội tôi!”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Ể? Người đàn ông này có cái đầu hói như lớp trưởng vậy !”

“Đây chẳng lẽ là gu riêng biệt nên tìm thế thân?”

” Hahahahaha! Lớp trưởng nằm không cũng trúng đạn!”

Trong ảnh, một nhóm người đang ở trong phòng KTV, nam nữ mỉm cười vui vẻ.

Người đàn ông ở giữa ước tính khoảng 50 hoặc 56 tuổi, đầu hói, đeo vòng cổ bằng vàng, cánh tay lộ ra đầy hình xăm.

Ông ta hôn cô gái trong tay với vẻ mặt dâm đãng, tay kia để trong váy của cô gái.

Cô gái kia trang điểm đậm, trông có vẻ ngượng ngùng.

Ngạc nhiên thay, chính là Lâm Duyệt Vi bị đuổi học từ một tháng trước!

Những người khác đều bị sốc trước sự sa đọa này, trong nhóm đều cười cười tố cáo.

Còn tôi nhìn cái đầu hói kia rồi chìm vào suy nghĩ.

Người đàn ông này là tội phạm bị truy nã quốc tế.

Ông ta bị một số quốc gia truy nã chung vì tội giết người, buôn lậu trái phép.

Kiếp trước, người này đã bắt cóc Lâm Duyệt Vi, nhưng bị ấn tượng bởi tính cách của cậu ta nên đã tâm cam tình nguyện làm trâu làm ngựa.

Nhưng đó là nhiều năm về sau, lẽ ra lúc này ông ta không nên xuất hiện ở đây.

Trừ khi Lâm Duyệt Vi đã dùng cách nào đó để liên lạc trước với ông ta.

Nghĩ đến mối nguy hiểm có thể xảy ra, tôi gọi điện cho bố, muốn đăng ký nội trú.

Sau đó cuối tuần về nhà, ngoài chú Lưu còn có thêm vài vệ sĩ cơ bắp nữa.

Trận tượng như vậy, tôi nghĩ mình an toàn rồi.

Nhưng tôi vẫn bị bắt cóc.

9.

Người đàn ông đầu trọc trói tôi lại nhân danh là mời tôi đến chỗ ông ta làm khách.

Ngoài tôi ra còn có rất nhiều người được mời khác.

Tất cả các con tin, không có ngoại lệ, đều là con gái của những gia đình giàu có ở thành phố hoặc con trai của các nhân vật chính trị.

Vào ngày đầu tiên, chúng tôi buộc phải làm theo yêu cầu của tên cướp là nói chuyện với bố mẹ.

Để không phải chịu đau đớn về thể xác, tôi ngoan ngoãn làm theo.

Những cô gái khác bị bắt cóc cùng với tôi đều sợ hãi đến mức khi gọi điện cho bố mẹ, họ không thể nói rõ ràng mà chỉ có thể khóc.

Bọn đầu hói muốn bắt cóc chúng tôi vì vọng tưởng thông qua thủ đoạn để mở cửa thị trường buôn bán bất hợp pháp của thành phố.

Suy cho cùng, bố mẹ chúng tôi đều là những người nổi tiếng, quyền lực và giàu có.

Chỉ cần nắm được một trong số họ, thực lực của gã đầu trọc có thể hoàn toàn đứng vững, kế hoạch có thể được thực hiện một cách thuận lợi.

Còn người cung cấp thông tin của chúng tôi cho gã ông đầu trọc chính là Lâm Duyệt Vi.

Ba tháng sau, tại nhà kho bỏ hoang, tôi lại lần nữa gặp lại cậu ta.

Cậu ta bị sốt cao, phải ngồi trên xe lăn đẩy tới chỗ tôi.

Bộ dạng đó thật đáng thương, giống hệt như tôi ở kiếp trước, thậm chí còn thảm hại hơn cả tôi.

Ống quần giữa hai chân trống rỗng, hiển nhiên đã bị cắt cụt.

Không ngờ không trả đủ chỉ số may mắn lại bị trừng phạt nặng như vậy, ngoài ngạc nhiên ra, tôi còn cảm thấy sảng khoái.

Ác giả ác báo, đáng đời!

Cậu ta hiểu được vẻ mặt của tôi, trên mặt lộ vẻ hận thù không cam lòng, nhưng lại không làm gì cả.

Bởi vì cậu ta không dám.

Kiếp này, Lâm Duyệt Vi dựa vào việc cung cấp thông tin và cơ thể của mình để đáp lên gã đầu hói kia.

Trong nhóm tội phạm này, ông ta là người có địa vị thấp nhất.

Cậu ta không thể giống như kiếp trước tại địa ngục này bày tỏ sự kiêu căng cao cao tại thượng, không thể lệch được.

Chúng tôi vẫn còn giá trị, gã đầu trọc đã ra lệnh trước khi mọi chuyện thành công, không thể hành động hấp tấp.

Lâm Duyệt Vi sợ làm hỏng kế hoạch của gã đầu hói nên không dám không nghe.

Vào ngày thứ hai sau khi bị bắt cóc, một số phụ huynh đã thỏa hiệp, gã đầu trọc tự tay thả họ đi, số còn lại thì bán sang Myanmar.

Trong đó có tôi.

Lâm Duyệt Vi biết được chuyện này, yêu cầu đích thân giải quyết tôi.

Ở trong phòng gã đầu trọc loay hoay suốt một ngày, sau đó gã mới đồng ý yêu cầu của cậu ta.

Lâm Duyệt Vi đến chỗ tôi với khuôn mặt bầm tím, vẻ mặt vặn vẹo, hung hăng ném một cuộn tóc vào mặt tôi.

“Mày lừa tao thật khổ ah, Khương Phồn Tinh!”

“Đổi chỗ, chuyển nhà, đổi lớp, đội tóc giả.”

“Để tao đoán nhé, thực ra mày cũng đã được tái sinh phải không?”

“Hơn nữa, mày biết tao có hệ thống, có thể hút vận may của mày, cho nên mày cố ý tránh mặt tao!”

“Ha, lẽ ra tao phải đoán ra sớm hơn. Đáng lẽ khi mày đòi đổi chỗ ngồi mà không có lý do thì tao nên để ý đến!”

“Có điều, bây giờ cũng chưa muộn.”

“Mày đã gây cho tao quá nhiều thống khổ, tao nhất định phải cho mày nếm trải những thống khổ mà tao đã trải qua!”

“Ta sẽ chặt đứt tay chân của mày, biến mày thành quả bóng hình người, mỗi ngày đều mang theo bên cạnh, như vậy mày sẽ không chạy trốn được nữa! Tao sẽ hút vận may của mày từng chút từng chút một, cuối cùng chặt thành từng mảnh cho chó nó ăn!”.

Ồ, không cho cậu ta hút may mắn của mình, chính là hại cậu ta, tam quan của người này đã bị sụp đổ rồi.

Cậu ta cách tôi quá gần, cơ thể có mùi, ghê tởm khiến tôi không thể chịu nổi.

Bị vẻ mặt chán ghét của tôi kích thích, Lâm Duyệt Vi cười âm hiểm nhìn tôi.

“Giả vờ thanh cao cái gì? Mày cho rằng mày có thể trốn được sao?”

“Đêm nay tao sẽ sắp xếp cho mày, đảm bảo muốn cho mày muốn sống không được, muốn chết không xong!”

Tay chân tôi bị trói bằng dây thừng, không thể thoát ra khỏi, tôi bất lực thở dài.

“Cậu biết gì không? Kẻ phản diện chết vì nói quá nhiều.”

“Cái gì?”

Lúc này xa xa mơ hồ nghe thấy tiếng gầm rú của cánh quạt.

Lúc này xa xa mơ hồ nghe thấy tiếng chân vịt gầm rú.

Sau đó, cửa nhà kho đột nhiên bị phá toang, một nhóm cảnh sát xông vào.

“Không được động đậy! Các người đã bị bao vây. Hãy hạ vũ khí xuống và đầu hàng ngay lập tức!”

Bọn cướp mất cảnh giác hoảng sợ bỏ chạy. Một số cố gắng chống cự trước thực lực tuyệt đối đều không tính là gì.

Gã đầu trọc nhanh chóng bị cảnh sát khuất phục.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận