1.
Bắt đầu năm thứ hai trung học, các chỗ ngồi trong lớp được sắp xếp lại theo điểm số của học kỳ trước.
Tôi cầm phiếu điểm đứng nhất lớp rồi đi đến giữa bàn đầu tiên.
Các bạn trong lớp nhìn nhau đều nhìn tôi một cách ngạc nhiên.
Vì trước đó tôi ngồi cùng bàn với bạn thân của mình, ngồi ở bàn thứ hai hàng từ dưới lên.
“Khương Phồn Tinh?”
Lâm Duyệt Vi bước tới nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“Cậu làm gì thế?”
Tôi nhét cặp sách vào gầm bàn rồi nhẹ nhàng dùng cằm chỉ chỉ vào bàn.
“Đổi chỗ ngồi.”
Lâm Duyệt Vi cứng người lại, mở to mắt nói.
“Cậu muốn đổi chỗ ngồi? Tại sao?”
Tại sao?
Vì âm thanh hệ thống của cậu quá ồn khiến tôi không thể lên lớp.
Tôi hơi nghiêng người rồi đẩy Lâm Duyệt Vi ra, âm thanh hệ thống trên cơ thể cậu ta lập tức vang lên.
[Đã ngắt kết nối với mục tiêu, hấp thụ may mắn thất bại, vui lòng thử lại…]
…
Tôi tái sinh rồi. *sống lại
Tái sinh vào năm thứ hai trung học, trước khi vận rủi của tôi bắt đầu.
Ở kiếp trước, vì để dạy kèm Lâm Duyệt Vi, tôi cùng cậu ta ngồi ở cuối mặt sau lớp học.
Tiếp đó không lâu sau, tôi bắt đầu thường xuyên bị cảm lạnh, phát sốt, ngã sấp mặt.
Đặc biệt là trong các kỳ thi sau đó.
Cứ bước vào phòng thi liền bị sốt, cầm tờ bài thi lên liền đau đầu, ngay cả khi không thấy khó chịu, cũng sẽ là bị thương, chảy máu do va đập, không thể làm bài thi một cách bình thường.
Một hai lần là trùng hợp, mỗi lần sốt, mỗi lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn là ai cũng đều chú ý đến.
Bố mẹ tôi đưa tôi đến gặp bác sĩ có uy tín nhất.
Nhưng khi có kết quả báo cáo kiểm tra, thì lại cho thấy không có vấn đề gì.
Bác sĩ nói sức khỏe của tôi rất tốt, khả năng tâm lý xuất hiện vấn đề. Ông ấy khuyên tôi nên nghỉ học ở nhà để điều chỉnh tâm lý.
Nếu không với trạng thái hiện tại, sẽ không thể nào thi vào đại học được.
Tôi nghe theo lời khuyên của bác sĩ, bèn xin nghỉ học.
Nghỉ học một năm, tôi chưa bao giờ bị sốt hay gặp xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Tôi cho rằng mình đã khỏi bệnh nhưng trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi sốt liên tục ba ngày, sốt lên tới 42 độ C, uống thuốc, tiêm truyền dịch đều vô ích.
Vừa bước vào phòng thi tôi đã thấy đầu đau như búa bổ.
Tôi kết thúc bài thi với tình trạng chảy máu cam, ngay khi bắt đầu thi tôi liền biết. Tôi xong đời rồi.
Quả nhiên, sau khi có kết quả thi đại học, tôi đạt được hơn 200 điểm và thậm chí không thể vào học cao đẳng.
Thầy cô hiểu trình độ của tôi nên khuyên tôi học lại.
Đáng tiếc, còn chưa kịp đăng ký, tôi đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư não giai đoạn cuối.
Rõ ràng cách đây một tháng tôi đã kiểm tra cơ thể mình và không có dấu hiệu nào cho thấy mắc bệnh.
Các tế bào ung thư của tôi lan rộng rất nhanh. Trong vòng hai ngày sau khi vào bệnh viện, liền nhận được giấy báo tử.
Nó nhanh đến mức tôi đối với cái chết không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Ở trong phòng bệnh, người thân, bạn bè, thầy cô, bạn học đều xót xa cho tôi.
Đặc biệt là người bạn thân nhất của tôi, người đã cùng tôi bỏ học, cậu ta khóc một cách thương tâm nhất, như kiểu đứt ruột đứt gan vậy.
Lâm Duyệt Vi là bạn thân nhất của tôi, sau khi biết tôi nghỉ học vì bệnh, cậu ta cũng xin nghỉ học để ở bên tôi.
Tôi rất cảm động, cũng cố gắng thuyết phục cậu ta không biết bao nhiêu lần nhưng cậu ta không nghe. Tôi chỉ đành để cậu ta tới nhà mình, tìm gia sư đến dạy kèm cho hai chúng tôi.
Trong thời gian nghỉ, chúng tôi cùng nhau học, cùng nhau giải đề, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ chung.
Hai người thân thiết như chị em ruột, không thể tách rời.
Sau đó, cậu ta phát huy hơn bình thường, đậu vào trường đại học mà tất cả mọi người đều mơ ước, tôi thật sự vui mừng thay cho cậu ta.
Nhưng trước khi tôi chết, tôi liền nghe thấy một âm thanh hệ thống phát ra từ cơ thể cậu ta.
[Vận may của mục tiêu đã được hấp thụ xong. Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, thay đổi vận mệnh thành công! 】
Đến lúc đó tôi mới phát hiện, thì ra cậu ta vẫn luôn hút đi vận may của mình!
2.
Sau khi tắt thở, linh hồn tôi không tan biến, mà ngày ngày vẫn đi phía sau Lâm Duyệt Vi.
Nhìn thấy cậu ta liên tục tìm kiếm mục tiêu mới để hút vận may của người khác thông qua tiếp xúc cơ thể hoặc thu thập tóc.
Tôi muốn dừng nó lại, nhưng không có khả năng.
Chỉ trong bảy năm, cậu ta đã dựa vào sự may mắn hút được của người khác, từ một sinh viên nghèo sống nhờ học bổng trở thành một nhà lãnh đạo doanh nghiệp đầy quyền lực.
Tên cậu ta nằm trong danh sách Forbes khi vẫn đang còn trẻ, danh tiếng của cậu ta đã lan rộng khắp thế giới, trở thành hình mẫu cho vô số doanh nhân.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian đó có vô số người bị chết oan chết uổng.
Sau khi đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, hệ thống liền lui về không một dấu vết.
Không có bàn tay vàng, Lâm Duyệt Vi thông minh lựa chọn lui ẩn, mang theo gia tài hàng nghìn tỷ gả vào nhà hào môn. *nhà giàu có quyền lực
Tuy nhiên, hào môn cũng không dễ dung nhập.
Những âm mưu lục đục nội bộ trong đó so với việc cạnh tranh trong kinh doanh còn nguy hiểm hơn nhiều.
Không có hệ thống, Lâm Duyệt Vi không có gì ngoài tiền tài, sớm bị gia đình chồng quyền lực ăn thịt.
Cuối cùng chết trong một tai nạn đã được sắp xếp từ trước.
Tại hiện trường vụ tai nạn xe hơi, tôi còn chưa kịp hả hê trước sự xui xẻo đó, thì lại nghe thấy âm thanh của hệ thống đã mất tích từ lâu:
[Phát hiện giá trị sức khỏe của ký chủ bằng 0. Bạn có muốn trả trước 100 triệu điểm may mắn, bắt đầu quay ngược lại thời gian không? 】
Sau đó, tôi cùng Lâm Duyệt Vi tái sinh rồi.
Việc đầu tiên cậu ta làm sau khi tái sinh trở về là khóa chọn tôi làm mục tiêu, một chút do dự cũng không có.
Nghe âm thanh hệ thống trên người cậu ta, tôi cười thầm.
Bây giờ tôi cũng được tái sinh rồi, vậy thì đời này sẽ không có khả năng cậu ta có thể hấp thụ may mắn trên người tôi nữa!
3.
Bên trong lớp học ồn ào, các bạn học đang chọn chỗ ngồi dựa trên điểm số của mình.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThấy tôi không có ý định đứng dậy, Lâm Duyệt Vi có vẻ sốt ruột đưa tay kéo tôi lên.
“Đừng gây rối nữa, lớp học sắp bắt đầu rồi, cùng mình trở về!”
Kiếp trước cậu ta không dám cứng rắn với tôi như vậy, bản thân bị tiền và quyền lực chi phối đến mức quên mất mình là ai.
Tôi đem tay cậu ta bỏ ra.
“Cậu là ai? Tôi muốn ngồi đâu là quyền tự do của tôi. Cậu không phải là quản hơi nhiều rồi không?”.
Lời này vừa nói ra, phòng học vốn ồn ào lập tức im bặt.
Họ đều không thể tin rằng tôi sẽ nói chuyện gay gắt như vậy với Lâm Duyệt Vi.
Bởi vì tôi vẫn luôn đối xử rất tốt với Lâm Duyệt Vi.
Hoàn cảnh gia đình cậu ra vốn không tốt, bố mẹ cậu ta đã ly hôn, không ai quan tâm đến cậu ta. Tôi đã dùng tiền tiêu vặt của mình để trả học phí và chi phí sinh hoạt cho cậu ta.
Bụng dạ cậu ta không tốt tôi liền nhờ bảo mẫu ở nhà chăm sóc cho cậu ta, nấu ba bữa một ngày, lại còn cùng cậu ta tập thể dục.
Cậu ta học kém, tôi liền đổi chỗ ở, đổi ký túc xá, tự bỏ tiền túi mua bài tập và tài liệu, đích thân dạy kèm cho cậu ta, muốn cậu ta có thể thi vào đại học.
Trong mắt người khác, Lâm Duyệt Vi là người bạn thân còn thân thiết hơn cả mẹ ruột của tôi.
Thế nên bây giờ tôi bỏ mặc cậu ta ngồi ở hàng ghế đầu, mọi người đều mơ hồ.
Bao gồm cả Lâm Duyệt Vi.
“Cậu phát điên gì thế? Có phải là đang để ý đến việc tôi cùng bạn học ở lớp khác quá thân thiết không?”.
“Cậu có thể đừng vô cớ gây rối được không? Kết bạn với ai là quyền tự do của tôi. Cậu có phải là quản hơi nhiều rồi không?”.
Hoa khôi lớp bên cạnh là mục tiêu thứ hai của cậu ta ở kiếp trước, hai người họ sau khi vào đại học mới trở thành bạn thân.
Kiếp này Lâm Duyệt Vi chắc chắn có ý định loại bỏ tôi rồi lập tức chuyển đến mục tiêu tiếp theo, cho nên mấy ngày nay mới cố ý tiếp cận cậu ấy.
Hoa khôi lớp bên không biết gì cả, ngu ngốc cùng cậu ta kết bạn, còn tôi trốn tránh cậu ta còn không kịp, làm gì có khả năng mà bận tâm đến cậu ta.
“Cậu thích cùng ai làm bạn thì liên quan gì tới tôi?”
Lâm Duyệt Vi cười một tiếng, như thể vừa nghe được một trò đùa.
“Cười chết tôi rồi. Là ai mặt dày mày dạn muốn cùng tôi ngồi chung chỗ, ở cùng ký túc xá? Là ai ngày ngày lúc nào cũng chạy theo sau lưng tôi?”
“Có muốn tôi bật đoạn ghi âm cậu đã phải cầu xin giáo viên cho mọi người nghe không?”
Nói thật tôi có chút xấu hổ, trước nhiều người như vậy dính dáng đến loại người này.
Thật mất mặt.
Vẻ mặt Lâm Duyệt Vi tràn đầy đắc ý, tôi thật sự không nói nên lời.
“Tùy cậu, muốn làm gì thì làm, đừng làm phiền tôi.”
Vẻ mặt chán ghét của tôi khiến Lâm Duyệt Vi tức giận, cậu ta không duy trì nổi biểu cảm, giận dữ tung ra chiêu lớn.
“Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta tuyệt giao đi!”
Trước đây cậu ta rất giỏi giả vờ đáng thương yếu đuối, một khi giả vờ khóc lóc cắt đứt mối quan hệ thì cơ bản tôi sẽ nhượng bộ.
Cậu ta luôn nghĩ tôi sẽ không chịu nổi bộ dạng này.
Nhưng đó là kiếp trước.
“Được nha!”
Nghe được câu trả lời của tôi, sắc mặt Lâm Duyệt Vi tái nhợt, có chút khó tin.
“Cậu nói gì cơ? Cậu có nghe rõ không? Tôi nói chúng ta tuyệt giao!”
“Cậu nghĩ tôi đang đùa à?”
“Tôi nói cho cậu biết tôi đang tức giận! Hậu quả sẽ nghiêm trọng!”
“Tôi sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu thêm một lời nào nữa!”
“Bây giờ xin lỗi thì tôi có thể rút lại những lời vừa rồi!”
“Thật là giả vờ! Tốt, được rồi, có thể, tuyệt giao thì tuyệt giao!”
“Cậu không cần hối hận!”
Cậu ta tức giận ngập trời, còn tôi thì bịt tai mình lại.
“Được được được, mau cút đi!”
“Cậu……”
Chuông vào học vang lên, chuẩn bị bắt đầu giờ học.
Lâm Duyệt Vi nhìn giáo viên chủ nhiệm bước vào, dường như nhớ ra điều gì, toàn bộ sự nóng nảy liền biến mất, khóe miệng nhếch lên không thể giải thích được.
Sau đó cậu ta chỉ tay vào chỗ ngồi cạnh tôi.
“Vương Thủ Đức, thầy sắp xếp một chút. Tôi muốn ngồi ở đây.”
Lớp học náo loạn lên.
Thầy chủ nhiệm nghe đến tên mình, cho rằng mình nghe nhầm, ngược lại liền đẩy gọng kính lên, nghiêm mặt nói:
“Em thi hạng mấy mà đòi ngồi hàng đầu? Nhìn không rõ cũng không biết đeo kính lên mà nhìn à?”.
“Phía sau có nhiều bạn đeo kính như vậy vẫn chưa nói gì, liền chỉ có một mình em nhìn không rõ thôi à?”.
“Lớp chúng ta sắp xếp chỗ ngồi dựa vào điểm số, từ năm học đầu tiên đã bắt đầu quy định, em dựa vào cái gì muốn bản thân ngoại lệ?”
Thầy chủ nhiệm mắng Lâm Duyệt Vi một hồi, Lâm Duyệt Vi vừa nghe biểu tình liền trở nên âm u, đôi mắt rực lửa, giống như đang phải chịu đựng sự sỉ nhục lớn lao.
Sau khi nghiến răng hồi lâu, cuối cùng cậu cũng thốt ra một lời hung ác.
“Được, tôi nhớ kỹ thầy rồi. Sau này có chuyện cần giúp thì đừng có tìm tôi!”
Cứu mạng!
Tỉnh táo chút đi!
Cậu ta rốt cuộc có nhận rõ được thân phận của mình không? Cậu ta vẫn nghĩ mình là một nhà lãnh đạo doanh nghiệp có ảnh hưởng đến tài chính quốc tế à?
Kiếp trước cậu ta đã dùng não lợn này để làm một CEO?
Tôi nghiến răng, bịt chặt miệng mình lại để tránh cười ra tiếng.
Thầy chủ nhiệm tức đến mức bật cười.
“Đi đi đi, không nghe lời liền ra cửa lớp đứng, đừng có phát bệnh ở đây!”.
Bị giáo viên mắng trước mặt rất nhiều người như vậy, Lâm Duyệt Vi tức giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, cuối cùng cậu ta trừng mắt ác độc nhìn tôi rồi bước ra khỏi lớp.
Nhưng tôi biết cậu ta sẽ lại quay lại tìm tôi.
Bởi vì sau khi khóa chặt mục tiêu là tôi, liền không thể trói định được người khác.
Hơn nữa cậu ta còn nợ hệ thống 100 triệu điểm may mắn.
Cái kia cũng cần tính lãi.
Nếu không đáp ứng chỉ tiêu cố định hàng tháng, liền sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.