Trong lòng tôi có chút chột dạ…
Xin lỗi nha, lần đó tôi cũng là bất đắc dĩ thôi.
Tống Dư Hoài tiếp tục: “Tôi biết đó không phải là mơ, tôi đã tìm kiếm cô ấy rất lâu, nhưng vẫn không thể tìm thấy. Đôi lúc tôi nghĩ, có lẽ cô ấy thực sự là tiên nữ, bởi vậy cô ấy mới có thể biến mất như chưa từng xuất hiện như vậy.”
“Cho đến lần trước khi gặp được em.”
“Em và cô ấy giống hệt nhau.”
Câu nói cuối cùng, giọng điệu của Tống Dư Hoài khẳng định vô cùng chắc chắn.
Tôi không trả lời mà chọn cách đánh trống lảng: “Anh tìm kiếm cô ấy làm gì? Vì thích vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy à?”
Tống Dư Hoài lắc đầu, ánh mắt có chút mơ hồ: “Tôi không biết.”
Tôi hóa thân thành “nhà hiền triết cuộc sống”:
“Có lẽ ‘cô ấy’ trong lời nói của anh chỉ là một giấc mơ do chính anh tạo ra mà thôi. Dù có không phải là mơ đi chăng nữa, nhưng những kẻ tùy tiện bước vào cuộc sống người khác, dù là con người hay thần tiên cũng chẳng tốt đẹp gì, không xứng đáng để anh lưu luyến đâu.”
Anh là nam chính cơ mà, nữ chính mới là người xứng đáng để anh nhung nhớ.
Không biết nam chính kiếp này có nhận ra nữ chính hay không.
Thật là làm người ta lo lắng.
Tôi liếc mắt nhìn về phía xa, có chút bất ngờ.
Nữ chính cũng ở đây.
Tô Nhược Tuyết mặc một chiếc váy màu trắng, tóc búi cao cao, trông như một chú thiên nga trắng kiêu sa.
Tôi định chỉ cho Tống Dư Hoài xem.
Mau nhìn kìa, đó mới là ‘định mệnh’ của anh.
Nhưng lại phát hiện ánh mắt Tô Nhược Tuyết luôn hướng về phía Cố Trần.
Tôi khẽ giật mình.
Da đầu lại bắt đầu ngứa.
Tống Dư Hoài hỏi tôi làm sao vậy, có phải có chỗ nào không khỏe không.
Tôi lắc lắc đầu: “Không sao.”
Cũng không muốn nói thêm về Tô Nhược Tuyết với anh ta nữa.
Một lúc sau, tôi nhận ra Cố Trần đang ngó nghiêng nhìn quanh, có lẽ là đang tìm tôi.
Tôi chào tạm biệt Tống Dư Hoài.
Trước khi rời đi còn không quên dặn dò:
“Tôi không phải là người anh tìm kiếm, sau này mong Tống tiên sinh đừng tìm tôi kể chuyện nữa, tôi sợ Cố Trần sẽ hiểu lầm.”
Tống Dư Hoài là người thông minh, tôi tin rằng anh ta sẽ hiểu.
Nói xong, tôi cũng không để ý đến sự mất mát hiện rõ trong mắt Tống Dư Hoài, bước về phía Cố Trần.
16.
Trên đường về, tôi tựa vào cửa sổ xe, hồi tưởng lại ánh mắt Tô Nhược Tuyết lúc nhìn Cố Trần.
Ánh mắt vừa hung tợn lại vừa tràn đầy yêu thương.
Ánh mắt như vậy lại xuất hiện trên người Tô Nhược Tuyết đúng là một điều kỳ lạ.
Nghĩ tới nghĩ lui, không hiểu vì sao, gương mặt tôi lại càng ngày càng nóng lên.
Tôi dứt khoát áp mặt vào cửa xe.
Thế nhưng, hành động đó chẳng có tác dụng gì.
Cơn nóng trong cơ thể như một dòng dung nham, cuồn cuộn ập đến.
Cố Trần nhận ra sự khác thường của tôi, hắn áp mu bàn tay lên trán tôi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Tôi căn bản không cho hắn có cơ hội rụt tay lại, như một con bạch tuộc bám chặt vào những ngón tay mát lạnh, sau đó thuận thế leo lên người anh hắn.
Giọng nói của Cố Trần phút chốc trở nên khàn khàn, hắn thấp giọng: “Đừng nhúc nhích.”
Tôi úp mặt vào ngực hắn, cơn nóng trong cơ thể càng thêm dữ dội.
Gương mặt đỏ ửng của tôi ngước lên nhìn hắn: “Cố Trần, em nóng, giúp em…”
Những chuyện sau đó tôi không nhớ lắm, chỉ nhớ dường như có những nụ hôn dịu nhàng không ngừng rơi xuống bên tai, không khí dần trở nên thiếu thốn khiến cho đầu óc tôi quay cuồng.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao trên đầu.
Tôi vội vàng ngồi dậy, cảm giác đau nhức lan khắp vùng eo.
Có lẽ do động tác của tôi quá mạnh khiến người bên cạnh cũng tỉnh dậy theo.
Cố Trần từ từ mở mắt, giọng nói vẫn còn khàn khàn: “Em đi đâu?”
Tôi cứng nhắc trả lời: “Đi nấu cơm.”
Một tiếng cười trầm thấp vang lên: “Bếp nhà mình bao giờ có nấu nướng gì đâu?”
“Nhan Nhan, em nghiện làm bảo mẫu rồi đấy à?”
Nhan Nhan?
Tim tôi đập thình thịch, quay sang nhìn hắn, bắt chước giọng điệu của hắn hỏi ngược lại.
“Nếu không thì sao, không làm bảo mẫu thì làm gì?”
Một bàn tay lớn quấn lấy eo tôi, lật tôi úp xuống giường.
Hơi thở bên tai nóng bừng, bỏng rát.
Cố Trần nói từng chữ từng chữ: “Làm bà chủ.”
17.
Vừa mới nói ra câu đó xong, ngày hôm sau Cố Trần đã đi công tác ba ngày liền.
Vốn dĩ hắn định đưa tôi đi cùng.
Nhưng cũng may hắn còn chút lương tâm, biết tôi còn đang yếu nên không ép buộc nữa.
Chờ đã, không đúng.
Tôi ra nông nỗi như thế này, chẳng phải là do Cố Trần hay sao?
Tên này có chỗ nào “có lương tâm” chứ!
Tôi nằm trên chiếc ghế xích đu ngoài ban công, nhắm mắt suy ngẫm về cuộc đời.
Vốn tưởng sau khi Cố Trần nói ra lời đó, nhiệm vụ của tôi sẽ hoàn thành.
Nhưng tôi đợi trái đợi phải vẫn không thấy hệ thống thông báo “Nhiệm vụ hoàn thành”.
Tôi nghi ngờ hệ thống gặp lỗi rồi, vì vậy liền liên tục xác nhận với nó.
Hệ thống hùng hồn khẳng định: “Ký chủ, cô tưởng tôi còn là tôi của ngày xưa ư? Không có lỗi gì cả, nhiệm vụ thực sự vẫn chưa hoàn thành.”
Tôi chán nản.
Đàn ông ấy à, đúng là không bao giờ có thể tin tưởng được.
Nhưng mà, tôi ngược lại lại cảm thấy khá nể phục Cố Trần.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhông thích mà vẫn có thể ra vẻ si tình được.
Khiến tôi suýt chút nữa thì tin sái cổ.
18.
Ngày thứ ba Cố Trần đi công tác, Tô Nhược Tuyết tìm đến cửa.
Lúc đầu tôi tưởng cô ta đến tìm Cố Trần, hóa ra lại đến tìm tôi.
Trong một quán trà yên tĩnh.
Cô ta rót cho tôi một chén trà.
Vị trà thoang thoảng hương hoa nhài, thanh tao dễ chịu.
Là nữ chính, Tô Nhược Tuyết đương nhiên sở hữu nhan sắc xinh đẹp, khí chất toát ra thanh tao như hoa lan trắng.
Câu đầu tiên cô ta nói là: “Tôi biết cô không phải người thường.”
Tôi cũng không vẻ gì là ngạc nhiên.
Giống như cô ta biết tôi không phải người thường, tôi biết cô ta cũng không phải.
Tô Nhược Tuyết của kiếp này cũng là người được trùng sinh trở lại.
Thấy tôi không phản ứng gì với lời nói của của cô ta, Tô Nhược Tuyết mỉm cười: “Xem ra cô đã biết hết rồi.”
Tôi đặt tách trà xuống.
“Biết điều gì? Biết cô là người trùng sinh? Hay biết cô đã bỏ thuốc vào ly của Cố Trần trong tiệc rượu, nhưng tôi lại nhầm lẫn uống phải?”
Nói ra cũng buồn cười, ngày hôm đó sau khi tạm biệt Tống Dư Hoài, sau khi tìm thấy Cố Trần, tôi đột nhiên lại cảm thấy khát nước đến kỳ lạ.
Lúc đó, ly của tôi và ly của Cố Trần được đặt cạnh nhau.
Tôi trời xui đất khiến uống nhầm ly của Cố Trần.
Sau đó bị Cố Trần “hành hạ” suốt đêm.
Bị tôi vạch trần, nụ cười trên môi Tô Nhược Tuyết không giữ nổi nữa.
“Nhưng mà, điều tôi hiếu kỳ là, tại sao sau khi được trùng sinh cô không đi tìm Tống Dư Hoài, mà lại hết lần này đến lần khác phí công phí sức với Cố Trần, một người mà cô hoàn toàn không yêu?”
Đang nói chuyện, tầm nhìn của tôi bỗng nhiên trở nên mờ ảo.
Tôi lắc lắc đầu, bất giác lướt qua tách trà trước mặt.
Không phải chứ.
Tại sao người phụ nữ này lúc nào cũng bỏ thuốc khắp nơi vậy?
Lúc ngã xuống bàn, tôi lờ mơ nghe thấy Tô Nhược Tuyết khẽ nói bên tai: “Ai nói tôi không yêu Cố Trần, là cô, là cô đã cướp anh ấy khỏi tay tôi.”
19.
Trong lúc hôn mê, vô số đoạn ký ức vụt qua trong đầu tôi.
Là những ký ức về Cố Trần, Tô Nhược Tuyết và Tống Dư Hoài.
Nói ra thì, trong ba người bọn họ, lúc ban đầu là Cố Trần và Tô Nhược Tuyết quen biết nhau trước.
Lúc đó, Cố Trần đ.ánh nhau bị thương, lại tình cờ gặp được Tô Nhược Tuyết.
Tô Nhược Tuyết giúp hắn băng bó vết thương, còn hắn cũng nảy sinh tình cảm với cô ta.
Trong tiểu thuyết miêu tả, Tô Nhược Tuyết giúp đỡ Cố Trần là vì lòng tốt bụng, không hề có chút tình cảm yêu đương nào.
Nhưng sự thật không phải như vậy.
Tô Nhược Tuyết thực sự thích Cố Trần, nhưng thứ cô ta thích là tiền của hắn.
Tuy rằng có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp nhưng Tô Nhược Tuyết lại xuất thân từ một gia đình bình thường.
Cô ta vẫn luôn kiêu ngạo, không cam chịu sống trong bần hàn.
Mà Cố Trần lại là con trai của Cố Thịnh Chi, chủ tịch tập đoàn Vạn Thịnh.
Tiếp cận Cố Trần là con đường tốt nhất để cô ta thay đổi số phận.
Và mọi việc diễn ra đúng như kế hoạch của Tô Nhược Tuyết, Cố Trần đã yêu cô ta.
Nhưng Tô Nhược Tuyết vô cùng thông minh.
Cô ta hiểu rất rõ, những thứ dễ dàng có được ngược lại lại thường không được trân trọng.
Vì vậy, cô ta đã áp dụng triệt để chiến thuật “lạt mềm buộc chặt”, “khi xa khi gần” với Cố Trần.
Nhưng Tô Nhược Tuyết tính toán trăm đường lại cũng không tính được đến việc Cố Trần quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với cha mình.
Vì vậy Tô Nhược Tuyết chuyển hướng sang Tống Dư Hoài, tuy không giàu có như Cố gia nhưng cũng vô cùng xuất sắc.
Bị tổn thương bởi cả tình yêu và gia đình, Cố Trần hắc hóa.
Dù sau này Cố Trần vẫn nắm quyền điều hành tập đoàn Vạn Thịnh, nhưng Tô Nhược Tuyết biết rằng cô ta không thể quay đầu nữa rồi.
Cô ta buộc phải lựa chọn Tống Dư Hoài.
Kết thúc của câu chuyện đã chứng minh, lựa chọn của Tô Nhược Tuyết là đúng đắn.
Cố Trần vì tội mua bán trái phép và gia.m giữ b.ất hợp pháp mà phải vào tù.
Tô Nhược Tuyết bầu bạn bên Tống Dư Hoài, cùng vực dậy sự nghiệp, sau đó sống hạnh phúc bên nhau đến hết đời.
20.
Khi tỉnh lại, tôi nhận ra tay chân tôi đã bị trói bằng dây thừng thô ráp.
Trong phòng tối om, dường như không có lấy một cái cửa sổ, tôi không thể xác định được bản thân đang ở đâu.
Giọng nói của Tô Nhược Tuyết vang lên, dường như đang đáp lại câu hỏi cuối cùng của tôi trước khi ngất xỉu.
“Phải chăng tất mọi người đều nghĩ rằng kết thúc của một câu chuyện chỉ cần được viết bằng 2-3 dòng viên mãn, vậy ắt hẳn sẽ thực sự viên mãn?”
“Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng sau này tôi nhận ra, không phải.
“Tôi tưởng bản thân đã chọn đúng người, tưởng rằng bản thân sẽ có được cuộc sống mong muốn, tưởng rằng Tống Dư Hoài sẽ mãi mãi yêu tôi.”
“Nhưng không phải vậy, kết thúc cuối cùng của câu chuyện là những nghi ngờ và cãi vã không hồi kết.
“Khi tôi bị Cố Trần giam giữ, thực ra anh ấy chẳng hề làm gì tôi, thậm chí còn vì sợ tôi t.ự t.ử mà dọn dẹp hết mọi thứ có thể gây tổn thương cho tôi trong phòng.”
“Nhưng sau khi mọi chuyện kết thúc, ánh mắt Tống Dư Hoài nhìn tôi đã thay đổi, hắn cảm thấy tôi không còn sạch sẽ, không muốn đụng vào tôi nữa.”
“Lúc đó tôi mới nhận ra, tình yêu của Tống Dư Hoài so với Cố Trần thật quá nhỏ bé.
“Bỗng nhiên tôi cảm thấy thật hối hận, hối hận vì đã không chọn Cố Trần.”
Tôi khẽ cười khẩy: “Vậy nên sau khi được trùng sinh, cô muốn thay đổi tất cả, muốn chọn Cố Trần, nhưng lại nhận ra rằng Cố Trần thậm chí còn không thèm gặp cô lấy một lần.”
Biểu cảm của Tô Nhược Tuyết trở nên hung tợn, cô ta hung hăng nhìn về phía tôi.
“Tất cả đều do tại mày, là mày đã cư.ớp đi Cố Trần của tao.”
Tôi cảm thấy có chút cạn lời.
“Kết cục bi thảm của kiếp trước hoàn toàn là do cô tự chuốc lấy, nếu ngay từ đầu cô dứt khoát chọn Cố Trần thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.”
“Giờ lại cô trách tôi cướp đi Cố Trần, dựa vào cái gì mà Cố Trần phải làm bánh xe dự phòng, mãi mãi chờ đợi được cô lựa chọn chứ?”
“Mày nói dối, tao không hề coi anh ấy là bánh xe dự phòng, tao trở về là để yêu anh ấy.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.