Tay nắm chặt tôi buông lỏng.
Tôi ngẩng đầu nhìn, sắc mặt Giang Lại trắng bệch.
Đồng tử của hắn mở to và xương ngón tay của hắn “kêu răng rắc” và cuối cùng hắn nhận ra rằng không có máy trợ thính nào được đeo trên tai tôi.
Hắn há miệng, nghĩ đến cái gì.
“Khi đó, em nghe được?”
4
Từ nhỏ đến lớn, Giang Lại đã hỏi tôi tổng cộng ba lần “Em nghe thấy chưa?”
Lần đầu tiên là tiểu học, lỗ tai tôi không tốt, nói chuyện cũng không lưu loát, các bạn nhỏ khác nhìn tôi như quái vật cười nói:
“Cậu ấy điếc, điếc!”
Tôi co mình lại, Tiểu Giang lại như một cơn gió chạy tới đánh hắn “Tôi xem ai còn dám nói cậu ấy!”
Khi đó là mấy tuổi?
Sáu hay bảy.
“Nghe được là tốt rồi, nhớ kỹ người này, lần sau nói vậy nữa tôi sẽ đánh hắn!”
Hắn hất cằm lên như một tiểu tướng quân vừa thắng trận:
“Chúc Tửu Tửu, có tôi ở đây, ai cũng không thể bắt nạt cậu!”
Lần thứ hai là trung học, có một nam sinh thổ lộ với tôi.
Sau khi bị tôi từ chối, hắn thẹn quá hóa giận, đập nát hoa trong tay.
Hắn chỉ vào mũi tôi mắng: “Tôi thích cậu là cho cậu mặt mũi, tàn tật còn chọn lựa sao, cũng không soi gương chính mình xứng hay không xứng!”
Cánh hoa cọ vào tai tôi, máy trợ thính cũng rơi xuống đất.
Giang Lại không biết từ đâu chui ra, một quyền đánh hắn nhập viện.
Sau đó hắn bị xử phạt còn ở trước mặt tôi vui vẻ: “Cậu nghe được không? Đừng nghe hắn nói bậy, tôi đã nói hắn không phải thứ tốt đẹp gì, tôi cũng không phải cố ý tới đánh hắn nha.”
Giang Lại 18 tuổi lại tựa vào lan can, đồng phục học sinh mỏng manh mùa hè bị gió thổi bay một đoạn, tốt đẹp giống như mộng, hắn tùy ý hô:
“Chúc Tửu Tửu, cậu nhớ kỹ, là cậu ta không xứng, nhưng cậu thì xứng!”
Mà bây giờ, Giang Lại hỏi tôi lần thứ ba: “Em nghe thấy chưa?”
Nhưng lần này không phải là vì bảo vệ tôi, mà là vì sự chột dạ của hắn.
Đời người 22 năm, dường như đột nhiên thay đổi.
Tôi nhìn Giang Lại đỏ mắt, run rẩy hỏi tôi, cuối cùng lắc đầu.
“Anh đang nói cái gì? Em nghe không được.”
Được hắn chiếu cố 20 năm, tôi cho hắn ba lần cơ hội.
Lần đầu tiên là bên ngoài phòng bao nghe được hắn ra vẻ ghét bỏ, tôi hỏi hắn: “Có chuyện gì em không nghe được sao?”
Lần thứ hai là hiện tại, ở trước mặt đối thủ một mất một còn của hắn, tôi cam tâm tình nguyện giả bộ không nghe thấy, duy trì thể diện của hắn.
Vẻ mặt Giang Lại cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trên mặt trắng bệch khôi phục chút huyết sắc:
“Anh đã nói, tai của em tốt rồi sao em có thể không nói cho anh biết.”
Hắn nở nụ cười, trong mắt có một tia khinh thường: “Làm sao có thể đến phiên Thi Lâu nói.”
Hắn cầm máy trợ thính lên lần nữa: “Anh đeo cho em, quà của anh khẳng định em sẽ thích.”
Tôi dừng một chút, cúi đầu.
Ánh mắt liếc đến Thi Lâu, không bỏ qua sự châm chọc trong mắt hắn.
Hắn nghiêng người dựa vào cửa xe, thích thú quan sát tôi đang tự lừa dối bản thân mình.
Cuối cùng cười nhạo một tiếng: “Tình cảm thật tốt.”
Giang Lại hung tợn trừng lại: “Thi Lâu, món nợ này tôi đã ghi nhớ!”
Thi Lâu ngồi vào trong xe, tẻ nhạt nói một câu: “Sau này còn quản cô thì tôi chính là chó.”
Tôi biết hắn nói với tôi.
Giang Lại không biết, lạnh lùng nhìn hắn nghênh ngang rời đi.
Hắn muốn nắm tay tôi, bị tôi né tránh.
Vì vậy chỉ khi tôi thẹn thùng giống trước kia, hắn làm ra dáng vẻ vô cùng đau đớn “Chúc Tửu Tửu, em cũng 22 rồi, về sau chúng ta là kết hôn đấy!”
Ừ.
Chúng tôi sẽ kết hôn.
Hắn làm sao nhẫn tâm như thế?(ko hiểu lắm)
Tôi trở lại phòng ngủ, Giang Lại vẫn còn đứng dưới lầu.
Trong điện thoại di động của tôi nhận được một tin nhắn ghi âm.
Trần Nghệ gửi tới.
“Làm sao tôi có thể thích một người tàn tật.”
“Chính là nhìn cô ấy đáng thương mà thôi.”
Trần Nghệ sợ tôi không nghe thấy “Tri kỷ” ghi âm lại cho tôi nghe.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, Giang Lại vẫn còn đang đứng dưới lầu.
Hắn hướng tôi vẫy vẫy tay, làm ra động tác “Trái tim”.
Khuôn mặt tuấn lãng giàu khí chất thiếu niên như vậy, một đôi mắt ngây thơ lại tàn nhẫn.
Giang Lại thật sự chỉ còn một cơ hội cuối cùng.
5
Giang Lại cùng Thi Lâu đánh một trận ở quán bi-a.
Lúc tôi chạy tới, Trần Nghệ đang đỡ hắn trở về, phía sau còn có những anh em tốt khác của hắn.
Vẻ mặt bọn họ quen thuộc nhìn hai người dán sát vào nhau.
Lúc đi ngang qua tôi, Trần Nghệ theo lẽ thường mà hô: “Tránh ra, cô đang cản đường đấy.”
Giang Lại vốn lạnh mặt, chợt nhìn thấy tôi, theo bản năng thu hồi cánh tay bị Trần Nghệ đỡ: “Sao em lại tới đây?”
Tôi còn chưa lên tiếng, Trần Nghệ đã chước mắt mở miệng: “Cô còn mặt mũi đến à?”
“Trần Nghệ!” Giang Lại cảnh cáo nhìn cô ta một cái.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi nhíu mày: “Có ý gì?”
Trần Nghệ mặt lộ vẻ ấm ức, lần này đến phiên các anh em tốt khác của Giang Lại lòng đầy căm phẫn chất vấn tôi:
“Chị dâu, chị biết rõ anh Giang và Thi Lâu là đối thủ một mất một còn, sao chị có thể tới gần Thi Lâu được?”
“Cái gì tới gần Thi Lâu, chị đừng coi trọng hắn.”
“Một anh Giang còn chưa đủ sao? Chị thích nhìn hai người đánh nhau vì chị như vậy sao?”
“Cũng bởi vì chị, chúng tôi đều bị đánh qua!”
Một câu so với một câu càng kích động.
Họ bất mãn nhìn tôi như thể những lời buộc tội đó là thật.
Trần Nghệ bị vây quanh ở giữa, lộ ra nụ cười khiêu khích với tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ: “Các người đều đi đánh nhau?”
“Đúng vậy, đều là anh em, chúng tôi làm sao có thể đứng nhìn?”
Tôi chỉ vào Trần Nghệ quần áo sạch sẽ: “Vậy cô ấy thì sao?”
“Trường hợp đó, sao có thể để Trần Nghệ lên chứ.”
“Cô ấy tốt xấu gì cũng là con gái.”
Con gái sao, lúc không có việc gì là anh em, có việc liền biến thành con gái.
Tôi gật gật đầu: “Cô ấy không phải cũng là anh em của các người sao?”
Bọn họ bị nghẹn, tức giận đùng đùng bốc lên: “Chị dâu, bọn em gọi chị một tiếng chị dâu là nể mặt anh Giang.”
“Không có anh Giang, chị là cái thá gì…”
Giang Lại lớn tiếng ngắt lời bọn họ: “Đủ rồi!”
“Chuyện giữa tôi và Thi Lâu, trách cô ấy làm gì?”
Hắn không kiên nhẫn để cho mọi người tản ra.
Trần Nghệ không cam lòng gọi một tiếng, Giang Lại không nhìn cô ta: “Đi ra ngoài!”
Đợi đến khi chỉ còn lại hai chúng tôi, chân Giang Lại mềm nhũn tựa vào vai tôi làm nũng:
“Đừng nghe bọn họ nói bậy, chờ anh về xử lí bọn họ sau.”
Hắn sờ máy trợ thính trên tai tôi, nhẹ giọng nói: “Chúc Tửu Tửu, anh có chút ghen tị.”
“Em về sau đừng tiếp xúc với Thi Lâu gần như vậy.”
Tôi rũ mắt xuống: “Có gần không?”
“Chỉ là vừa vặn lên cùng một chiếc xe, cũng không phải ở cùng một chỗ.”
Giang Lại cau mày, thanh âm cất cao: “Ở cùng một chỗ? Chúc Tửu Tửu, em có điểm tự giác hay không?”
Hắn tức giận như vậy, giống như tôi không xứng đáng với hắn.
Tôi cười nhạt: “Anh hỏi tôi có tự giác không, Giang Lại, anh có không?”
“Ầm ầm!”
Một tiếng sét đánh xuống, bên ngoài không hề báo trước nổi lên trận mưa to.
Tôi mệt mỏi thở dài, vươn tay đẩy hắn ra.
Giang Lại chỉ hơi lắc lư, rất nhanh đứng thẳng người.
Tôi nhìn hắn: “Anh xem, rõ ràng anh có thể tự đi được, còn cố tình muốn Trần Nghệ đỡ.”
“Anh có nhiều anh em tốt như vậy, nhưng anh vẫn chọn cô ấy, anh thật sự thiếu một anh em sao?”
Mặt Giang Lại cứng đờ, hoảng sợ nhìn tôi chăm chú, há miệng, nửa ngày lại nói không ra lời.
Hắn đưa tay nắm lấy tay tôi: “Anh và cô ấy chỉ là, chỉ là anh em.”
“Anh muốn nói, hai người là anh em tốt, anh em tốt, cho nên ôm ấp là chuyện rất bình thường.”
Tôi thay hắn nói xong: “Lời này chính anh có thể tin sao?”
Môi Giang Lại khô khốc, nửa ngày mới miễn cưỡng nói: “Nếu em để ý, sau này anh sẽ tránh xa cô ấy một chút.”
“Hiện tại cũng không còn sớm, trời còn mưa, anh đưa em về trước.”
Hắn còn muốn nói gì đó.
Đột nhiên, tiếng chuông sắc bén cắt đứt hắn.
Màn hình điện thoại di động lóe lên tên Trần Nghệ.
Giang Lại tắt máy, cuộc điện thoại thứ hai rất nhanh gọi tới.
Tiếp tục bấm, lập tức lại có cuộc điện thoại thứ ba, thứ tư.
Đều là Trần Nghệ gọi tới.
Giang Lại khẩn trương liếc tôi một cái: “Có thể có việc gấp, anh đi nghe máy.”
Tôi chết lặng nhìn hắn nghe máy, luống cuống tay chân đụng phải loa ngoài.
Thanh âm sợ hãi của Trần Nghệ truyền ra rõ ràng.
“Cậu mau tới cứu tôi, tôi cảm giác có người đi theo tôi, có phải là Thi Lâu muốn trả thù hay không?”
“Tôi rất sợ, cậu mau tới…”
Giọng nói bi thương buồn bã lập tức khiến cho người ta liên tưởng đến khuôn mặt khóc đẫm nước mắt như lê hoa trong mưa của cô ta.
Tay cầm lấy tôi cực chậm cực chậm buông ra.
Ánh mắt Giang Lại hốt hoảng: “Trần Nghệ có thể gặp nguy hiểm, anh….”
Hắn nói không nổi nữa: “Anh phải đi tìm cô ấy, em tự về nhà trước… Không, anh sẽ cho người đưa em về.”
Tôi lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn hắn hoảng hốt mặc áo khoác vào, nhìn hắn không ngừng gọi lại số điện thoại bị Trần Nghệ cúp máy, nhìn hắn đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi.
Sau đó hắn đẩy cửa ra, không chút do dự bước ra ngoài trong mưa to.
“Giang Lại.”
Tôi gọi hắn, hắn không quay đầu lại.
Mưa càng lúc càng lớn.
Tôi đã tháo máy trợ thính ra rất lâu, đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương.
Cơ hội lần thứ ba, hắn cuối cùng là chọn Trần Nghệ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.