Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

5:21 chiều – 16/11/2024

7

Những năm gần đây Thái hậu luôn ở Ngũ Đài Sơn lễ Phật, chưa từng hồi cung.

Ta chỉ gặp bà một lần vào ngày ta được phong hậu.

Khi đó ta bưng một đĩa bánh mai hoa tự tay làm đến thỉnh an.

Vừa bước vào Từ Ninh Cung, đã thấy Lục Yến quỳ trước mặt bà.

Còn Thái hậu thì dựa vào giường, vừa xem thoại bản vừa thờ ơ nói chuyện:

“Đổi người khác đi, con bé này sau này chết sớm, Hoàng thượng sẽ đau lòng đấy.”

Thân hình Lục Yến run lên, vẫn im lặng quỳ tại chỗ.

Ta bước tới hành lễ, đặt bánh mai hoa bên cạnh giường, rồi cũng quỳ xuống.

“Thoại bản này là ngươi sai người đưa cho ta sao?”

“Bẩm Thái hậu, trong cung vốn nhàm chán, thần thiếp sai người ra ngoài sưu tầm một số sách thú vị. Nếu Thái hậu thích, thần thiếp còn có, sẽ sai người mang đến cho người.”

Trong điện yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại tiếng sách vở sột soạt.

Không ai biết Thái hậu hài lòng hay không hài lòng.

Qua một lúc lâu, bà mới thở dài, bốc một miếng bánh mai hoa cho vào miệng.

Lục Yến mừng rỡ lén nắm chặt tay ta.

“Xem như vì thoại bản và bánh mai hoa, ngọc bội này ta tặng ngươi làm lễ vật gặp mặt.”

Thái hậu tháo một chiếc ngọc bội cổ kính từ thắt lưng, sai nữ quan mang đến.

Ta thành kính tạ ơn, đeo nó vào người.

Lục Yến xúc động muốn nói gì đó, nhưng bị Thái hậu vẫy tay đuổi đi.

Lúc đó ta tưởng Thái hậu hẳn là không thích ta lắm.

Không ngờ sau khi chết lại được nghe những lời như vậy từ miệng bà.

8

Khi ta hoàn hồn, Tô Chi vẫn ngồi bệt dưới mưa, mặc cho nước mưa trôi qua gương mặt tái nhợt của nàng ta.

【Cảnh báo lệch cốt truyện】

Giữa bầu không khí im lặng, tiếng cảnh báo chói tai của hệ thống vang lên bất thường.

“Hệ thống, có thể từ bỏ công lược nam chính không?”

Mưa lạnh dội vào người, Tô Chi nhíu mày thăm dò mở lời.

“Đây là nhiệm vụ do chính chủ nhân lựa chọn, không được phép từ bỏ. Hơn nữa để kích hoạt cốt truyện chúng ta đã cưỡng ép cho bạch nguyệt quang chết sớm 5 năm vì bệnh tật, nếu nhiệm vụ thất bại chủ nhân sẽ phải trả giá thảm khốc.”

“Giá nào?”

Sắc mặt Tô Chi càng tái đi, nàng ta cắn môi dưới không cam lòng hỏi dồn.

“Linh hồn tan biến.”

Nghe đến đây, ta hứng thú ngẩng đầu, lôi sổ tay nhỏ ra ghi chép.

Linh hồn tan biến, vậy có nghĩa là thể xác vẫn còn?

Thông tin rất có lợi.

“Chủ nhân, hệ thống phát hiện có lỗi gây nhiễu cốt truyện, đợi loại bỏ lỗi mọi thứ sẽ trở lại bình thường.”

Giọng máy móc lạnh lùng của hệ thống vang lên, nhưng nghe có vẻ như nó cũng hơi do dự với lời nói của mình.

Tô Chi khó nhọc gật đầu, trong mắt bùng lên ngọn lửa sinh tồn.

Thân hình gầy gò ấy lảo đảo xé toạc màn mưa, chưa đi được mấy bước đã ngã xuống.

Trong khoảnh khắc nàng ta mất ý thức, hồn phách của ta bị kéo vào hư không.

Ở trung tâm hư không là một quả cầu ánh sáng trắng, nó đang vội vã kiểm tra lỗi.

Ta chủ động tiến lên chào hỏi:

“Ngươi đang tìm ta phải không?”

“…”

“Chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch nhé?”

9

Sau sự việc ở Ngự hoa viên hôm đó, Tô Chi bị giam chặt trong Thái y viện.

Ta nằm trên mái nhà, tinh thần uể oải, phơi nắng cho đến khi hệ thống xuất hiện trở lại.

Nó nói cốt truyện đã đến bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ giữa nam nữ chính, bảo Tô Chi phải chuẩn bị sẵn sàng tối nay.

Tô Chi cố ý tô điểm đôi mày, điểm một bông hoa nhỏ giữa trán, trông càng giống ta hơn.

Ta mơ màng theo nàng lén lút trà trộn vào đội ngũ cung nữ.

Hôm nay là lễ hội đèn hoa, Lục Yến sẽ vi hành ra cung.

Trước khi lên xe ngựa, hắn phát hiện Tô Chi trong đám đông, nhưng chỉ nhíu mày, để mặc nàng ta đi theo.

Trông có vẻ… đặc biệt dung túng.

Đêm xuống, bên ngoài thành lại sáng rực, đèn hoa trải dài khắp đường phố.

Đến bên sông, Lục Yến cho lui hết cung nữ hầu hạ, chỉ để thị vệ âm thầm theo sau từ xa.

Tô Chi hít sâu vài hơi, táo bạo tiến lại gần bên hắn.

Lại đến rồi, lại đến rồi.

So với những tình tiết này, ta vẫn thích ngắm đèn hoa hơn!

Trước kia vào lễ hội đèn hoa, ta thường nằm liệt giường bệnh.

Lục Yến sẽ tự tay làm cho ta đèn hoa sen, lại sai người đi tìm các loại đèn hoa khắp nơi về treo trong tẩm cung.

Coi như là cùng nhau đón lễ vậy.

Giờ đây sau khi chết, ta cuối cùng cũng có thể ra ngoài cung du ngoạn tự do tự tại.

Cảm giác tự do này thật sự rất tuyệt!

Ta lơ lửng trên không trung, tò mò chọc chọc vào các loại đèn hoa kỳ lạ.

Từng cơn gió lạnh thổi qua, khiến người đi đường liên tục ngoái đầu lại.

“Hoàng hậu, nàng xem chiếc đèn hoa này có đẹp không?”

Bỗng nhiên, Lục Yến dừng lại trước một chiếc đèn hoa sen.

Hắn hạ thấp giọng, thần sắc hoảng hốt tự nói với chính mình.

Ta theo thói quen tiến lại gần, muốn sờ vào chiếc đèn hoa đó mà không nỡ buông tay.

Nhưng bàn tay lại xuyên qua, ta đành lúng túng đáp lời hắn:

“Đẹp lắm…”

“Bệ hạ nhận nhầm rồi, thiếp không phải là Hoàng hậu.”

Lời vừa nói được một nửa, đã bị giọng nói lạnh lùng của Tô Chi cắt ngang.

Ta mới hoàn hồn nhận ra họ đã sớm đứng sát vai nhau, bóng họ dưới ánh đèn quấn quýt lấy nhau.

Còn Lục Yến, cũng hoàn toàn không nghe thấy ta nói chuyện.

Chưa kịp chen vào, Lục Yến đã lùi lại một bước trước, giọng nói có chút tức giận:

“Trẫm đâu có mù, Hoàng hậu xinh đẹp hơn ngươi nhiều.”

Đám đông chen lấn qua, Tô Chi bị xô một cái loạng choạng, nàng có vẻ khó xử cắn môi dưới, cố gắng an ủi Lục Yến:

“Đông khuyết đã mất, tây sơn chưa muộn. Tiên Hoàng hậu đã qua đời, Bệ hạ chấp niệm quá sâu rồi, nên buông bỏ…”

“Nếu ngươi thích nhắc đến Hoàng hậu như vậy, trẫm không ngại cho ngươi xuống dưới đó cùng nàng.”

Không biết từ nào chạm đến nghịch lân, sắc mặt Lục Yến bỗng chốc trở nên xấu xí tột cùng.

Hắn vung tay áo mạnh mẽ, một mình đi ra bờ sông.

Tô Chi vốn định đi theo, nhưng bị thị vệ chặn lại.

Bên cạnh truyền đến tiếng hò hét ồn ào từ đài ngâm thơ, trong mắt nàng ta lóe lên ý tưởng mới.

Tô Chi đi không xa, nên ta vẫn có thể lảng vảng bên cạnh Lục Yến.

Hắn lặng lẽ ngồi trên bờ sông, thắp một chiếc đèn hoa.

Ta đứng bên cạnh, không kìm được giơ tay véo véo tay áo rộng của hắn.

Nắm không được.

10

Ta quen biết Lục Yến vào năm mười tuổi, trong lễ hội đèn hoa.

Hoàng đế tổ chức tiệc lưu thủy lớn trong cung, vô cùng náo nhiệt.

Phụ thân ta là Tể tướng đương triều, dẫn ta và mẫu thân – hai nữ quyến vào cung dự tiệc.

Lúc đó Lục Yến và mẫu phi vẫn còn sống trong lãnh cung, hắn là hoàng tử không được sủng ái nhất.

Tường cung sâu thẳm và tối tăm, ta ôm đèn hoa sen đi khắp nơi tìm con sông nhỏ nhưng lại lạc đường.

“Này, ở đây có yêu quái sẽ ăn thịt ngươi đấy.”

Gió lạnh thổi qua làm lay động cành liễu, giọng nói cố tình hạ thấp của thiếu niên vang lên trong bóng tối.

Ta sợ hãi khóc òa lên tại chỗ, ngồi bệt xuống đất gọi cha mẹ trong sợ hãi.

“Đồ mít ướt!”

Lục Yến ôm kiếm bước ra từ sau cây, nhíu mày, nhưng vẫn rất đẹp trai.

Hắn dùng que diêm thắp sáng chiếc đèn hoa trong tay ta.

Dưới ánh sáng yếu ớt, ta mới phát hiện ra không xa phía trước có một con sông nhỏ.

“Cảm ơn ngươi đã cứu ta… Chiếc đèn hoa này tặng cho ngươi.”

Ta luyến tiếc đưa chiếc đèn hoa đẹp nhất cho chàng, đầy mong đợi.

Đêm tĩnh lặng một lúc.

Lục Yến ngồi xổm bên cạnh ta, cẩn thận đặt chiếc đèn hoa lên mặt nước, giọng nói khó khăn:

“Ta đã lâu… không thả đèn hoa rồi.”

“Tại sao vậy?”

Ta tò mò nghiêng đầu, liên tục vỗ mặt nước, muốn cho chiếc đèn trôi xa hơn.

“Bọn họ nói ta và mẫu phi là yêu quái, giam chúng ta trong lãnh cung.”

“Giam bao lâu rồi?”

“Mười năm.”

Giọng hắn trở nên lạnh lùng, vẻ mặt cực kỳ độc ác.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Nhưng lúc đó ta lại không cảm thấy sợ hãi, chỉ hơi xót xa.

Trong lãnh cung tối om, vừa cũ kỹ vừa tồi tàn, có thật sự có người có thể sống mười năm ở đó không?

“Tại sao họ lại nói ngươi là yêu quái?”

Ta lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ nhỏ, định ghi lại những gì hắn nói.

Khóe môi Lục Yến run rẩy vài cái, nặn ra một nụ cười khó coi.

Hắn nói: “…”

Gió đêm đó đặc biệt ồn ào, ta mơ hồ không nhớ rõ nữa.

Nhưng trực giác mách bảo ta đó là một câu trả lời rất quan trọng.

“Ngươi là người tốt chứ không phải yêu quái, ta sẽ cầu xin thần đèn hoa phù hộ cho ngươi và mẫu phi!”

Ta cười cười, hơi ngượng ngùng nắm lấy tay áo rộng của hắn để an ủi.

Lưỡng lự một lúc lâu, lại đưa cho hắn chiếc bánh mai hoa ta lén giấu trong lòng.

Đêm đó Lục Yến đi cùng ta thả đèn hoa, từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ một ăn hết chiếc bánh.

Hắn nhìn ta chăm chú rất lâu, sau đó im lặng rời đi.

Về sau phủ Tể tướng bị tịch biên, ta lưu lạc bên ngoài, vô tình mắc bệnh.

Về sau Thái tử bị phế, vị Lục hoàng tử tàn nhẫn trở thành Tân Thái tử.

Về sau Thánh thượng đột ngột băng hà, Thái tử lên ngôi.

Sau khi ta được đưa vào cung, mới phát hiện Lục Yến chính là vị bạo quân tàn nhẫn mà dân gian đồn đại đã mưu phản.

Hắn bất chấp sự phản đối của văn võ bá quan lập ta làm Hoàng hậu, để trống hậu cung.

Lại nắm chặt tay ta trước mặt thiên hạ, thề thốt:
“Ngu Hà, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nàng.”

Ta gật đầu, nhón chân hôn lên má hắn.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không bảo vệ được ta.

Ta đã chết.

11

“Này thì ngựa sắc hoa mai,
Này lông cừu mới, này đai lụa màu.
Trẻ đâu, đổi lấy rượu mau,
Để ta tiêu trọn nỗi sầu thiên thu
…”*
Gốc: 五花馬,千金裘,呼兒將出換美酒,與爾同銷萬古愁

Giọng trong trẻo của Tô Chi phá vỡ bầu không khí yên tĩnh hiếm hoi, kéo ta ra khỏi hồi ức.

Ta lơ lửng lên cao, nhìn nàng ta đứng giữa sân khấu thi thơ, kiêu sa rực rỡ ngâm nga những vần thơ tuyệt diệu.

Ánh mắt nàng ta mang theo chút kiêu ngạo xuyên qua đám đông, dừng lại trên người Lục Yến.

Trong tiếng hò reo của mọi người, Tô Chi bưng một chiếc đèn lồng lục giác bằng lưu ly xinh đẹp bước xuống sân khấu.

Từng bước từng bước đi đến bờ sông.

“Chiếc đèn hoa này tặng chàng.”

Nàng ta đắc ý cười phóng khoáng, trong ánh lửa leo lắt lay động lòng người khác.

Đẹp hơn đèn hoa sen của ta nhiều.

Ta thở dài lo lắng, đứng bên cạnh cố thổi tắt đèn của nàng ta.

“Trẫm không thích, rất xấu.”

Lục Yến không nhận, hắn chăm chú nhìn chiếc đèn hoa sen giản dị mà hắn đã thả.

Tô Chi không phải là người dễ dàng từ bỏ, nàng ta mặc kệ tất cả nhét chiếc đèn vào lòng hắn.

Giống như ta ngày xưa vậy.

“Ùm!”

Chỉ trong chớp mắt, chiếc đèn lồng lục giác bằng lưu ly đã bị ném mạnh xuống nước.

Nổi chìm vài lần, ánh lửa tắt ngấm, chìm hẳn xuống đáy sông.

Ta chưa kịp ngắm cảnh, Tô Chi đã nhảy xuống dòng sông lạnh giá.

Dù run cầm cập vì lạnh, nàng ta vẫn cố gắng mò mẫm khắp nơi dưới nước.

Lục Yến đứng bên bờ sông, thản nhiên, ánh mắt lộ vẻ thú vị.

Cuối cùng, Tô Chi tự mình bò lên bờ, ôm chiếc đèn đã vỡ, nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ, yếu ớt đáng thương.

Rồi nàng ta lặng lẽ bỏ đi, khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt.

Ta bị buộc phải theo nàng ta vào đám đông, không nỡ quay đầu nhìn Lục Yến, chỉ nghe được câu cuối cùng của hắn:

“Theo nàng ta, đừng để lạc mất.”

Chương Trước

Chương Sau

Theo dõi

Đăng nhập

Thông báo của

bình luận theo dõi mớitrả lời mới cho bình luận của tôi

guest










guest










0 Góp ý

Mới nhất

Cũ nhất
Bỏ phiếu nhiều nhất

Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

” )
.appendTo( ul );
};
});
}
});

  • Trang chủ

© 2024 Madara Inc. All rights reserved

Đăng Nhập

← Quay lại Mê Truyện

Đăng Ký

Đăng ký làm thành viên Mê Truyện

← Quay lại Mê Truyện

Quên Mật Khẩu?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Quay lại Mê Truyện

wpDiscuz×

 Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉https://s.shopee.vn/5fWVGCN3bx

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Metruyen và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 


Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận