3.
Sau khi rời khỏi tiệc đính hôn trong tình trạng nhếch nhác khó coi, tôi thực sự đã cạn kiệt sức lực.
“Tiểu Lạc, chuyện này là do tên nhóc Lục Thời Sơ làm sai, không phải vấn đề của con.”
“Đúng vậy, là do tên nhóc nhà họ Lục không biết làm người, không sao đâu bảo bối, chúng ta sớm chút nhìn thấy rõ, bảo bối có thể dứt khoát chia tay với cậu ta, mẹ cũng rất yên tâm.”
Có lẽ do vẻ mặt của tôi quá khó coi, rõ ràng bản thân mình cũng rất mệt mỏi nhưng bố mẹ tôi vẫn nhẹ nhàng an ủi tôi, nói cho tôi biết lỗi không phải do tôi.
Suốt một ngày phải giả vờ kiên cường, những giọt nước mắt cố kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống dưới những lời quan tâm của bố mẹ, nước mắt rơi xuống cánh tay đang ôm tôi của mẹ.
“Năm xưa sao con lại chỉ vì anh ta theo đuổi lâu dài mà đồng ý chứ? Sao năm xưa con lại dễ dàng bị anh ta làm cảm động như vậy chứ?”
Tôi không biết Lục Thời Sơ đối với chân thành đến mức nào, nhưng tôi hiểu rõ, chân thành chốc lát liền có thể thay đổi.
Tôi đem tất cả những đồ vật liên quan đến Lục Thời Sơ đều dọn sạch sẽ.
Lúc xử lý những đồ này tôi đã nghĩ, lúc đó anh ta chắc có lẽ cũng thật lòng đi!
Một chồng phiếu vé xem hòa nhạc được tôi thu thập gọn gàng kia là lúc anh ta sau khi biết tôi có ca sĩ yêu thích, liền dẫn tôi đi xem.
Trong hộp những đồ vật lộn xộn kia đều là những thứ lúc anh ta tặng lúc theo đuổi tôi, mỗi lần chúng tôi gặp nhau anh ta liền tặng cho tôi những món quà nhỏ khác nhau.
Trong tủ còn có rất nhiều quần áo đôi mà chúng tôi cùng nhau mua nữa.
Những thứ này đại đa số đều là anh ta tặng lúc theo đuổi tôi, cũng có một số thứ được mua lúc chúng tôi vừa ở bên nhau, nhưng mấy tháng gần đây một món quà cũng không có.
Là vì có được rồi liền không biết trân trọng? Hay là mấy tháng qua, sự chân thành của anh ta đã được dùng cho người khác rồi?
Sau khi dọn dẹp xong tất cả tôi mới nhận ra, hóa ra Lục Thời Sơ ở trong đoạn tình cảm này đã sớm rời xa, chỉ có tôi ngày càng lún sâu vào, lại còn ngu ngốc nghĩ về tương lai.
Nước mắt rơi xuống thùng đựng quần áo đôi, tôi còn tưởng bản thân mình đã đủ tỉnh táo, đã không còn quan tâm nữa, nhưng nước mắt sao lại không biết nghe lời chứ?
Đã ba ngày kể từ tiệc đính hôn, Lục Thời Sơ vẫn chưa liên hệ lại cho tôi, cũng không có cho tôi một lời giải thích.
Tôi không tin anh ta không nhìn thấy những tin đồn ngập trời như vũ bão của giới truyền thông.
Tôi cũng không tin anh ta không nhìn thấy tôi bởi vì anh ta mà bọ trở thành trò cười như thế nào, tôi và bố mẹ của tôi nhận phải những lời chỉ trích ra làm sao.
Lục Thời Sơ, lần này là tôi thực sự không còn yêu anh nữa rồi.
Ngày thứ tư sau tiệc đính hôn, Lục Thời Sơ cuối cùng cũng nghĩ đến việc giải thích.
Anh ta mang túi lớn túi nhỏ đồ vật đến nhà tôi, thản nhiên ngồi xuống ghế sofa.
Anh ta có chìa khóa biệt thự của nhà tôi, trước kia vì để tiện cho việc đi lại của hai đứa chúng tôi, bố mẹ hai bên đều đưa cho chúng tôi chìa khóa nhà của người kia.
“Tiểu Lạc, em nghe anh giải thích, vì đây là lần đầu tiên Hà Kì tổ chức sinh nhật cho Tiểu Bạch sau khi đem nó về nhà, anh lúc đó không có nghĩ đến điều gì khác, chỉ cảm thấy nó rất quan trọng.”
Bạn thấy đấy, anh ta vẫn không cảm thấy là bản thân mình sai.
Tôi cảm thấy có chút chán ngấy.
Có lẽ nhìn thấy sắc mặt tôi không tốt, Lục Thời Sơ mau chóng nói: “Thực xin lỗi, sau này anh sẽ không như vậy nữa, sau này anh chỉ nghe lời em, mọi việc đều đặt em lên đầu, có được không?”.
Vừa nói anh ta vừa quỳ xuống trước mặt tôi.
“Lạc Khê, anh thật sự yêu em, xin em hãy cho anh một cơ hội, em quên thời gian chúng ta yêu nhau ư? Anh thề sẽ bù đắp cho em.”
Bộ mẹ tôi nhìn có vẻ có chút dao động, tôi biết bọn họ có chút mủi lòng.
Cũng không trách bọn họ được, dù sao năm xưa lúc Lục Thời Sơ theo đuổi tôi cũng từng dầm mưa tặng hoa, tự tay nấu canh, ai mà chẳng không nói Lục thiếu gia thâm tình.
Tôi có chút buồn cười, đứng ở trên cao nhìn xuống người đàn ông trước mặt đang háo hức chờ đợi câu trả lời.
“Được thôi, anh đăng lên Weibo, nói đã đến Lạc gia tạ tội xin lỗi, sau khi đăng xong chỉ cần anh có thể đợi ở đây 24 giờ đồng hồ, tôi sẽ tha thứ cho anh.”
“Anh lập tức đăng ngay, cảm ơn Lạc Khê, anh liền biết trong lòng em vẫn còn có anh mà!”.
Nhìn bộ dạng kích động của Lục Thời Sơ, tôi cảm thấy rất mệt mỏi.
Đừng làm tôi thất vọng nha Hà Kì, sao cô ta có thể làm thinh sau khi nhìn thấy anh ta đăng bài viết lên Weibo chứ?
Quả nhiên, trong vòng một giờ, điện thoại của Lục Thời Sơ liền vang lên.
Là Hạ Kì.
“Bị bệnh à? Vậy em trước tiên mau đưa nó đến bệnh viện thú y được không?”.
“Hiện giờ anh đang bận, không có biện pháp tới đó được.”
“Cái gì? Đã nôn mửa một ngày rồi? Được, em đừng khóc nữa, anh lập tức qua đó. Cúp máy đây.”
Cúp điện thoại xong, anh ta có chút tội lỗi nhìn sang tôi:
“Con chó của Hà Kì bị bệnh rồi, nôn mửa suốt một ngày, cô ấy khóc rất đau lòng, anh có thể qua đó không?”.
Thấy tôi im lặng không nói, vẻ mặt lạnh lùng, Lục Thời Sơ cau mày nói: “Tiểu Khê, em đây là có ý gì?”.
“Lần sau anh có thể đến đây đợi đủ 24 giờ đồng hồ.”
“Sự tình quan trọng như vậy, em sẽ không làm ầm lên chứ?”.
4.
Tôi nhìn anh ta, một lúc lâu sau lắc đầu:
“Sẽ không.”
Vẻ mặt của anh ta đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
“Thời gian khẩn cấp, Tiểu Bạch muộn một phút liền có khả năng không cứu chữa được, dù sao cũng liên quan đến một tính mạng.”
“Trong 24 giờ này anh lúc nào cũng có thể ở lại đợi, hôm nay không hoàn thành, hôm khác anh sẽ bù lại.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, mặt không biểu cảm mở miệng:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Không cần đâu, Lục Thời Sơ, chúng ta chia tay đi.”
Vừa dứt lời, Lục Thời Sơ liền nhướng mày, nghiêm nghị nói:
“Em có thể rộng lượng chút được không?”.
Đây là câu mà Lục Thời Sơ nói với tôi nhiều nhất.
Nhưng rốt cuộc như thế nào mới được coi là rộng lượng?
“Sao lúc nào cũng muốn vô cớ gây rối? Hà Kì cô ấy không có ý xấu, cô ấy sẽ không tranh giành anh với em, sao em cứ nhất định vào lúc quan trọng này nháo muốn chia tay chứ? Không phải chỉ là 24 tiếng đồng hồ thôi sao, đợi anh quay về liền có thể bù lại không được à?”.
Anh ta nói bằng lời nghiêm nghĩa chính, nói với vẻ mặt không có gì to tát.
Nhìn anh ta như vậy, tôi đột nhiên mờ mịt, cũng đột nhiên thanh tỉnh.
Thời khắc này tôi hiểu rõ đạo lý ngăn chặn tổn thất.
Quở mắng tôi xong, anh ta liền suốt ruột lái xe rời đi.
Tôi chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi liền nhìn thấy bố mẹ tôi đang đứng ở trong phòng khác với vẻ mặt có chút đờ đẫn, dường như không tin Lục Thời Sơ liền như vậy rời đi.
“Cậu ta cứ như vậy đi rồi?”.
“Bố mẹ, không sao đâu, con đã nhìn rõ rồi, con cùng anh ta sớm đã không có khả năng.”
Sau khi giải quyết xong việc của Hà Kì, Lục Thời Sơ vậy mà mặt dày muốn cầu tôi quay lại.
Anh ta còn muốn đến nhà tôi, nhưng sau ngày hôm đó anh ta rời đi, tôi đã gọi người thay khóa cửa.
Chỉ là tôi không ngờ đến người coi trọng mặt mũi như Lục Thời Sơ sẽ mặt dày vô liêm sỉ như hiện tại.
Trong vòng hai tuần , anh ta ngày nào cũng ôm một bó hoa hồng lớn đợi tôi ở dưới lầu Lạc thị, đợi tôi tan làm.
Giới truyền thông thường xuyên ở phía sau anh ta để quay chụp, đưa tin về hành vi si tình của anh ta.
“Anh ấy thật sự rất yêu bạn, anh ấy biết anh ấy sai rồi, cầu cầu bạn cùng anh ấy làm hòa đi.” Một lượng lớn tin nhắn và bình luận tràn vào weibo chính thức của Lạc thị và weibo riêng của tôi.
Thật sự…rất phiền.
Cuối cùng, dưới ánh mắt mong đợi của Lục Thời Sơ, tôi nhận lấy bó hoa hồng của anh ta.
Sau đó mỉm cười ném vào thùng rác.
Nụ cười mà Lu Shichu vừa gợi lên lập tức cứng đờ trên mặt anh.
“Bây giờ em…ghét anh như vậy à?”.
Tôi nhếch môi cười một nụ cười giả tạo:
“Cũng không hẳn.”
“Tôi chỉ nghĩ hoa hồng anh tặng cũng giống như lời hứa của anh vậy, không hề có giá trị!”.
“Sự chân thành lẫn tình yêu mà anh nói đến, đối với tôi giống như rác rưởi vậy, nên vứt vào thùng rác!”.
Vẻ mặt của Lục Thời Sơ vô cùng khó coi.
Ngày hôm đó, việc tôi vứt bỏ hoa hồng của giám đốc Lục thị đã gây xôn xao dư luận ở thành phố A.
Đêm đó, Lục Thời Sơ uống rượu say gọi điện tới.
Điện thoại kết nối, anh ta dường như nghẹn ngào không nói nên lời:
“Tiểu Khê, anh thật sự biết sai rồi, anh thật sự rất yêu em, em rốt cuộc muốn anh như thế nào thì mới tha thứ cho anh?”.
Thật là giống một miếng cao da chó!
Tôi bực bội nói vài câu:
“Kiếp sau đi!”.
Sau khi cúp điện thoại, tôi chặn mọi thông tin liên lạc của anh ta.
Chỉ là tôi không ngờ đến, anh ta vậy mà không cần mặt mũi dùng công ty để đe dọa tôi.
Lục thị là một tập đoàn gia đình có căn cơ thâm hậu, còn Lạc thị chỉ là một ngôi sao mới nổi, chắc chắn Lạc thị sẽ khó có thể đối đầu chống lại sự tấn công bất ngờ nhằm vào từ Lục thị.
Khuôn mặt của bố tôi ngày càng trở nên mệt mỏi và phiền muộn, thời gian ông làm việc ở công ty ngày càng dài.
Một số người trong công ty nói Lục Thời Sơ tấn công Lạc thì là vì yêu sinh hận.
Lục Thời Sơ cũng gửi thư đến, nói rằng chỉ cần tôi đồng ý yêu cầu làm hòa của anh ta, công ty liền có thể an toàn vượt qua khó khăn.
Hội đồng quản trị bắt đầu gây áp lực lên bố tôi.
Trên đầu bố tôi ngày càng nhiều tóc bạc nhưng ông vẫn cười nói với tôi: “Bảo bối không muốn gả thì không gả, Tiểu Khê của chúng ta nhất định phải gả cho người yêu thương mình, bố có thể gánh vác được.”
Thật sự có thể gánh vác được ư?
Tôi trước giờ chưa bao giờ lại hận bản thân mình vô dụng như vậy, hận sự máu lạnh của Lục Thời Sơ.
Sau một hồi giãy giụa, tôi đem số quen thuộc kia ra khỏi danh sách đen.
“Dừng tay đi, tôi đồng ý quay lại.”
Cuộc tấn công thương mại của Lục thị đối với Lạc thị chấm dứt.
Hơn năm mươi tuổi, người bố tóc hoa râm của tôi đột nhiên liền trông già đi rất nhiều.
“Tiểu Khê, bố xin lỗi con, là bố vô dụng.”
Người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ suốt nửa cuộc đời lần đầu tiên rơi nước mắt trước mặt tôi.
Lục Thời Sơ, nếu như có thể, tôi thật sự hy vọng chúng ta chưa từng gặp mặt.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.