4.
Dưới ánh mắt kỳ lạ của Thẩm Sơ Văn, ta nuốt hết những món thức ăn mà hắn đã mua.
Cho đến khi ăn sạch hết, ta mới hài lòng vuốt ve cái bụng hơi nhô lên.
Khi ngẩng đầu lên, ta phát hiện ra Thẩm Sơ Văn vẫn nhìn ta chằm chằm, khóe miệng không hề thay đổi, trong mắt dường như thoáng qua một tia… cưng chiều?
Ta vội vàng tránh ánh mắt của hắn, sờ sờ trán.
Xem nào, hôm nay bận rộn đến mức hoa mắt chóng mặt, không ngờ còn xuất hiện cả chứng ảo giác!
“No rồi à?”
Vẫn là giọng nói lạnh lùng ấy, ta gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Thẩm Sơ Văn trầm ngâm một lúc, vung tay áo lên, những ngọn nến đỏ trong phòng đều tắt ngúm.
“Nên nghỉ ngơi thôi.”
Bóng tối ập đến bất ngờ, tim ta thót lại.
Nghỉ… nghỉ ngơi?
Cho đến khi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn sau gáy ta.
Ta mới nhớ ra lời dạy của ma ma trong nhà…
Quy trình cuối cùng… là động phòng…
Giây tiếp theo, mũi chạm mũi.
Ta thực sự hoảng sợ.
Không phải chứ? Làm thật à?
Tim ta đập thình thịch, vội vàng đứng dậy, loạng choạng bước về phía giường.
Không ngờ lại vướng phải chiếc ghế tròn trước mắt, suýt nữa ngã sõng soài.
Đau đớn vẫn chưa ập đến, ta đã cảm thấy cánh tay bị một bàn tay lớn nắm chặt, mạnh mẽ kéo lên.
Chưa kịp đứng vững thì ta đã bị bế bổng lên, mùi hương đặc trưng của hắn tràn ngập trong khoang mũi.
Ta vô thức muốn giơ tay đẩy hắn: “Đợi, đợi đã.”
“Ngoan nào.”
Nghe ra sự thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của hắn, ta lập tức ngừng cử động, rụt đầu lại, có chút sợ hãi, ta vẫn rất trân trọng mạng sống của mình.
Hắn nhẹ nhàng đặt ta lên giường, ta thở không thông, gắt gao nhắm chặt mắt.
Nghĩ đến những quyển truyện mà ta thường đọc, những kẻ có sở thích “đoạn tụ” lúc ở trên giường thường có những cách tra tấn người khác.
“….”
Xong rồi.
Vinh hoa phú quý chưa kịp hưởng.
Lại phải bỏ mạng ở đây.
Chiếc chăn gấm đỏ thẫm in hình đôi uyên ương đang nô đùa bị ta vò cho nhăn nhúm, cả người ta không ngừng run rẩy.
Có lẽ vì quá sợ hãi, Thẩm Sơ Văn cũng nhận ra sự khác lạ của ta.
Thật lâu sau, hắn hỏi: “Ta còn chưa bắt đầu mà? Nàng run rẩy thế làm gì?”
“Ta còn có thể ăn thịt nàng sao?”
“…”
Ta lắp bắp nói: “Ta… ta sợ… ta vẫn chưa sẵn sàng.”
Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, khiến cả người ta đầy tê dại.
Ta bỗng run lên cầm cập.
“Hửm? Trưởng bối trong nhà không dạy nàng phải làm thế nào sao?”
“Dạy… dạy rồi…”
Tuy nhiên, giây tiếp theo, điều đón chờ ta không phải vòng tay của Thẩm Sơ Văn, mà là chiếc chăn bị hắn ném lên người ta.
Giọng điệu của hắn không tốt: “Ngủ đi.”
Ta vội vàng túm lấy chăn quấn chặt mình lại.
Phù…
Cảm tạ trời đất, ta khẽ cong môi thở phào.
Ta mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực, nhưng nhờ ánh trăng và cảm giác của bản thân, ta vẫn có thể biết rõ rằng hắn đang ngủ ngay bên cạnh.
May mà người hắn thích không phải là nữ tử, nếu không, ta yếu đuối đáng thương như thế này chắc chắn không nghĩ ra được cách nào để từ chối đêm động phòng với hắn.
Vừa định an tâm đi ngủ, nhưng trong phòng lại không hề có một ngọn nến nào, khiến lòng ta không khỏi run sợ.
Ta sợ bóng tối, từ nhỏ đến lớn chỉ có ở nơi sáng trưng mới ngủ được.
Nhưng chịu vậy, bây giờ ta đã ở Thẩm phủ, đành phải ngoan ngoãn thôi.
Nếu bây giờ mà đòi hỏi gì thêm, e rằng hắn sẽ ném ta ra ngoài mất.
Chỉ trong chốc lát, trong đầu ta đã nghĩ ra đủ thứ chuyện linh tinh, như chuyện sói đói, oan hồn đòi mạng, nữ thi trong giếng…
Cả người ta gần như run lẩy bẩy, ta đành cắn răng chọc chọc nam tử đang nhắm mắt bên cạnh.
Thì thầm thử hỏi: “Ngài ngủ rồi à?”
Ban đầu cũng không ôm hy vọng gì, nếu hắn ngủ rồi, ta sẽ mạnh dạn tự mình lẻn dậy đốt nến.
Không ngờ người bên cạnh lại bất ngờ đáp lại: “Bên cạnh có thêm một con mèo hoang không yên phận, làm sao ngủ được?”
Nhớ lại lúc nãy khi tưởng tượng lung tung mình hơi động đậy liên tục, ta chợt cảm thấy có chút ngại ngùng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhưng vì muốn ngủ ngon đêm nay, ta đành cố gắng nói với Thẩm Sơ Văn: “Ta sợ bóng tối.”
Thẩm Sơ Văn không đáp lại, ta đang nghĩ xem nên làm sao thì hắn đột ngột ngồi dậy, thở dài khẽ nói: “Phiền phức.”
Rồi hắn đứng dậy đi đốt đèn.
Nhìn thấy căn phòng sáng lên, ta mới từ từ nhô nửa cái đầu đang vùi trong chăn ra.
Sau đó thấy Thẩm Sơ Văn tự nhiên trở lại giường, ta tự giác rúc vào trong, nhường cho hắn một chỗ.
Vốn tưởng rằng đêm nay sẽ là một đêm không ngủ, nhưng sự mệt mỏi đã chiến thắng nỗi sợ hãi, ta mơ mơ màng màng thiếp đi.
5.
Ba ngày sau là ngày lại mặt, ta đã chuẩn bị tinh thần để tự mình quay về.
Nhưng khi đến cửa, ta lại nhìn thấy bóng dáng một người mặc y phục trắng bạc.
Ta có chút ngỡ ngàng, vội vàng bước nhanh hơn.
Thẩm Sơ Văn mặc một bộ trường bào màu trắng bạc, dáng người cao thẳng, eo buộc một chiếc đai ngọc.
Vài tia sáng nhảy nhót trên vai hắn, nhìn kỹ lại thì thấy hắn cũng khá ôn hoà đấy chứ.
Như là một vị trích tiên thanh cao thoát tục.
Trong lòng ta say mê vẻ đẹp của hắn.
Hắn không nói gì mà cùng ta lên xe ngựa, ta cũng lặng lẽ đi theo sau.
Xe ngựa đủ rộng, nhưng ta lại cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Thẩm Sơ Văn ngồi đối diện nhắm mắt, mà đôi mắt ta cũng không biết nên đặt ở đâu, đành học theo hắn nhắm mắt lại.
Không bao lâu sau đã đến Trần phủ, phải nói rằng đại gian thần không hổ là đại gian thần, so với phủ đệ nguy nga tráng lệ của hắn thì nhà ta chẳng khác nào như một kẻ sa cơ thất thế.
Ta và hắn trước sau bước xuống xe.
Suốt quãng đường đi, vốn dĩ không ai nói gì với nhau cả, ta đã chuẩn bị tinh thần làm người nói thay cho hắn, dù sao hắn không bày ra vẻ tự cao tự đại bên cạnh ta đã là tốt lắm rồi, vì thế ta hít một hơi thật sâu rồi đi trước.
Phụ mẫu đã đợi ở tiền đường, ta đoán họ cũng không ngờ rằng một người có thể diện lớn như Thẩm Sơ Văn lại có thể đi cùng ta về lại mặt. Nếu không, với cái tính đối nhân xử thế của phụ thân ta, chắc chắn ông ấy sẽ là người đầu tiên ra cửa nghênh đón.
Ta chỉ còn cách vài bước chân nữa là đi vào, đột nhiên Thẩm Sơ Văn lại nắm lấy tay ta, ta ngạc nhiên nhìn hắn, trong đầu đầy những dấu hỏi.
Chỉ nghe hắn bình tĩnh đáp lại một câu: “Bây giờ nàng đã là Thẩm phu nhân, khi về lại mặt không thể tỏ ra rằng ta đang làm nàng ấm ức được.”
Ta gật đầu đồng ý một cách sâu sắc, trong lòng cảm động không thôi.
Tả Thừa tướng chịu đi cùng ta về lại mặt và còn giúp ta diễn kịch, so với ấn tượng trước đây của ta về hắn thì bây giờ quả thật hắn như một vị Bồ tát sống vậy.
Sau đó, ta theo hắn vào trong, phụ mẫu vốn đang ngồi đó đợi ta với vẻ mặt lo lắng.
Trưởng tỷ cũng ngồi bên cạnh, có lẽ là cảm thấy áy náy, ngồi cạnh mẫu thân với vẻ muốn nói lại thôi, nước mắt như sắp trào cả ra.
Kết quả không ngờ là khi ta về lại mặt lại có Thẩm Sơ Văn đi cùng, không khí bỗng thay đổi hẳn.
Phụ thân ta, người vốn rất sành sỏi về đối nhân xử thế, là người đầu tiên phản ứng lại, tiến lên hành lễ: “Vi thần bái kiến Tả Thừa tướng đại nhân.”
Nhìn thấy mẫu thân và trưởng tỷ cũng sắp hết ngạc nhiên, muốn theo phụ thân hành lễ thì Thẩm Sơ Văn đã lên tiếng trước:
“Đều là người một nhà, những lễ nghi này cứ miễn đi.”
Nghe vậy, phụ thân ta vừa mừng vừa lo lấy ống tay áo lau mồ hôi, không biết nên ngồi vào chủ vị hay không, mông không biết nên đặt ở đâu.
Kết quả là Thẩm Sơ Văn dẫn ta ngồi xuống một bên trước, phụ thân mới yên tâm ngồi trở lại ghế chủ vị.
Thẩm Sơ Văn cười khẽ, thờ ơ liếc nhìn trưởng tỷ:
“Khóc lóc om sòm như vậy là muốn làm gì, người không biết còn tưởng ta với phu nhân là quỷ dữ bò ra địa ngục.”
Nghe thấy lời này, phụ thân nhíu mày, hiếm khi quát mắng trưởng tỷ: “Hôm nay là ngày muội muội con về lại mặt, con làm cái gì vậy, đừng có làm trò mất mặt như thế!”
Trưởng tỷ trừng to đôi mắt, dường như không ngờ rằng phụ thân lại quở trách mình trước mặt người ngoài.
Dần dần, mắt tỷ ấy ngập nước, cắn chặt môi, muốn khóc lại không dám khóc.
Lúc này, mẫu thân cũng nhìn sang trưởng tỷ, khẽ lắc đầu, ý bảo tỷ ấy chú ý một chút.
Ba người họ trao đổi ánh mắt, trên khuôn mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Bề ngoài thì trưởng tỷ bị mắng, nhưng thực ra họ đang bảo vệ tỷ ấy.
Mẫu thân còn nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay của trưởng tỷ để an ủi.
Còn ta, giống như một người ngoài cuộc, lặng lẽ quan sát tất cả mọi thứ.
Suy cho cùng, sau hơn mười năm sống trong gia đình này, ta đã quá quen với những chuyện như vậy.
Ta dời ánh mắt đi, rồi đưa tay ra sờ quả vải trên bàn, nhưng Thẩm Sơ Văn nhanh hơn ta một bước, kéo hộp trái cây đi.
Ta đành hậm hực rút tay về, trong lòng thầm mắng đám người này một trận.
Phụ mẫu thiên vị.
Trưởng tỷ luôn biết cách tỏ ra yếu đuối để lấy lòng người khác.
Còn tên này… đến cả quả vải cũng giành!
Tên đại gian thần đầu chó mặt quỷ!
Thẩm Sơ Văn với những ngón tay thon dài, đang thong thả bóc vỏ quả vải, miệng vẫn không ngừng nói:
“Ừm, đúng rồi, chỉ khi trong nhà có người chết mới khóc lóc om sòm như vậy thôi, trưởng tỷ nên chú ý một chút.”
Ta bật cười, trong lòng cảm thấy sảng khoái hơn nhiều.
Cảm giác buồn phiền ban nãy đã tan biến hết nhờ câu nói của Thẩm Sơ Văn.
Vì thế ta lén lút nhìn hắn một cái với ánh mắt biết ơn.
Nhưng thật không may, hắn cũng vừa lúc nhìn sang ta.
Ta ngại ngùng chớp mắt, vội vàng thu lại khóe miệng đang cong lên, rồi giả vờ như đang rất buồn.
“…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.