Tôi và Lục Kỳ Niên hẹn nhau ăn tối. Tôi không thể hiểu nổi tại sao hắn lại ra ngoài từ sáng sớm.
Các mối quan hệ của Lục Kỳ Niên rất đơn giản, cuộc sống của hắn cũng đều đặn, nếu không ở phòng thí nghiệm thì sẽ ở thư viện.
Sau khi yêu tôi, hắn có thêm lựa chọn là hẹn hò với tôi.
Từng chi tiết một, khiến tôi dần phải thừa nhận rằng mối tình đầu của tôi sắp kết thúc.
Đã quá muộn để trở về trường, tôi tìm đại một khách sạn gần đó để ở qua đêm.
Tôi nằm bẹp trên giường như một cái xác không hồn.
Đầu óc trống rỗng, chẳng muốn nghĩ gì nữa.
Không ngờ có một ngày, tôi lại cho phép bản thân lên giường mà không tắm rửa, đầu óc vẫn tỉnh táo.
Tôi chợt nhớ đến đêm hôm đó.
Lục Kỳ Niên kể cho tôi nghe về quá khứ của hắn.
Giọng nói ấm áp, kiên nhẫn và dịu dàng.
Hắn nói rất lâu, rồi mới hỏi tôi một câu: “Du Du, em có đang nghe không?”
Chỉ cần tôi khẽ ừ một tiếng, hắn sẽ yên tâm và tiếp tục kể.
Lúc đó, tôi đứng giữa màn đêm đen kịt, kìm nén nước mắt, cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất trên đời.
Tôi thật sự không phải là một người đáng được trân trọng, nhưng hắn lại thấy tôi xứng đáng.
Khi đó tôi đã nghĩ, dù một ngày nào đó tôi và Lục Kỳ Niên chia tay, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy, tôi sẽ luôn cảm thấy được an ủi vô cùng.
Ít nhất, lúc đó, chúng tôi đã yêu nhau chân thành.
Nhưng đến hôm nay, tôi mới nhận ra mình thật tham lam.
Tôi vẫn muốn Lục Kỳ Niên ở bên cạnh mình.
Tôi khóc rất lâu, vừa bình tĩnh lại một chút, nghĩ đến Lục Kỳ Niên, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.
Cứ thế lặp đi lặp lại.
Cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm.
Tôi không phải người tốt, nhưng tôi cũng là người giữ lời.
Người không thích tôi, tôi không cần.
Khi tôi mở điện thoại, đồng hồ đã chỉ 1 giờ 24 phút sáng.
Sớm hơn nhiều so với tôi nghĩ.
Tôi tự nhủ không sao đâu, giống như tôi tưởng bản thân đã lãng phí nhiều thời gian, thực ra cũng chỉ là một chút thôi.
Đây sẽ là một trang sách nhanh chóng lướt qua trong cuộc đời tôi.
[ Lục Kỳ Niên, chúng ta chia tay đi. ]
[ Anh phải hạnh phúc đấy nhé. ]
Khi gõ dòng “Anh phải hạnh phúc nhé”, chính tôi cũng ngạc nhiên.
Hóa ra, khi thực sự yêu một người, ngay cả khi chia tay, ta vẫn sẵn sàng chúc phúc cho họ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày như thế.
Có lẽ là vì trước đây, Lục Kỳ Niên đã dành cho tôi quá nhiều. Tôi đã nhận được rất nhiều từ hắn—từ việc được yêu thương đến khả năng yêu một người.
Tôi không thể nào oán hận hắn.
—
Điện thoại của tôi sắp hết pin. Tôi cầm điện thoại lên, cảm thấy hơi tê dại.
Cho đến khi màn hình điện thoại liên tục sáng lên.
Là Lục Kỳ Niên.
Đã khuya thế này rồi.
Trước đây hắn không bao giờ thức khuya như vậy, bây giờ lại bị tôi làm hư mất rồi.
Tôi bắt máy.
Giọng nói của Lục Kỳ Niên lộ rõ vẻ lo lắng bất an.
“Du Du, em nghe anh nói—”
Hắh còn chưa kịp nói hết câu, bên ngoài bất ngờ có tiếng sấm chớp vang lên.
Một tiếng sét lớn chặn lời hắn lại.
Tôi đột nhiên cảm thấy kiệt sức.
“Lục Kỳ Niên, chúng ta chia tay đi, được không?”
“Chuyện hôm nay cứ coi như bỏ qua.”
“Du Du, không phải như vậy đâu. Chúng ta gặp nhau đi, gặp nhau rồi nói, được không?”
Giọng hắn bắt đầu nghẹn lại.
Tôi từng nói với hắn rằng nếu có cãi nhau, nhất định phải gặp nhau để nói chuyện, vì qua màn hình sẽ không thể cảm nhận được giọng điệu của đối phương, không thể nhìn thấy biểu cảm, cũng chẳng thể hiểu được tâm tư của nhau.
“Em đang ở khách sạn gần trường, em sẽ gửi định vị cho anh.”
Khi chờ Lục Kỳ Niên đến, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đắm chìm trong cơn mưa như trút nước.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa.
Lục Kỳ Niên ướt sũng từ đầu đến chân, trông thảm hại vô cùng.
Quần áo hắn ướt đến nỗi có thể vắt ra vài chai nước.
Tóc xõa xuống, bết vào mặt, khuôn mặt đầy vẻ hoảng loạn.
Tôi chưa bao giờ thấy hắn trong tình trạng như thế này.
“Anh sáng nay đi lấy quà sinh nhật cho em, trên đường về lại gặp có người nhảy sông.”
“Anh cứu người lên xong, lại gặp…”
Tôi muốn nói gì đó, nhưng giọng nói trong đầu tôi điên cuồng nhắc nhở.
Cơ thể tôi không thể kiểm soát được, miệng mở ra và nói:
“Anh đến gặp em có ý nghĩa gì chứ?”
“Biến mình thành bộ dạng thảm hại như vậy để lấy lòng thương hại sao?”
“Đừng ngốc nữa được không, chỉ là chơi đùa thôi, tôi chán rồi.”
Không phải như vậy.
Trong lòng tôi hét lên, nhưng không ai có thể nghe thấy.
Bàn tay Lục Kỳ Niên bám vào khung cửa từ từ buông ra.
Mắt hắn đỏ hoe, hỏi tôi: “Du Du, em bị ốm đúng không?”
“Có phải em không khỏe không?”
Giọng nói là của tôi, nhưng ý chí thì không phải.
“Không có, đừng quấy rầy tôi nữa.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Tôi ghét anh, cút đi.”
Cơ thể không tự chủ được mà nâng tay, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Giọng nói trong đầu tôi cười một cách quái dị.
[ Tôi chỉ giúp cô quyết định sớm mà thôi. ]
[ Anh ta không cần cô. ]
Cô ta bắt đầu thì thầm liên tục.
Tôi thức trắng đêm.
—
Sáng hôm sau, tôi mặc bộ quần áo nhăn nhúm trở về trường.
Kiều Lạc nhìn thấy tôi thì giật mình.
Cô ấy vội vàng chạy tới ôm tôi, sau đó vòng quanh tôi một vòng.
Tôi không hiểu gì cả.
“Cậu đi đâu thế? Cậu có biết bọn tớ tìm cậu phát điên không?”
“Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, nếu cậu không về nữa tớ định báo cảnh sát rồi.”
Tôi sững người, lấy điện thoại ra mới phát hiện đúng là hết pin rồi.
Cũng không biết hôm qua là khi nào thì điện thoại tắt.
Tôi ôm chầm lấy Kiều Lạc, vừa nức nở vừa nói:
“Hôm qua là sinh nhật tớ, Lục Kỳ Niên không ở bên tớ.”
“Anh ấy đi với cô gái khác dạo phố rồi ăn tối, tớ buồn lắm.”
Kiều Lạc ngây người ra một lúc.
Cô ấy khẽ gõ vào đầu tôi.
“Đại tiểu thư, cậu đang nghĩ gì vậy? Hôm qua người đi với anh ấy là tớ mà.”
Tôi lẩm bẩm: “Nhưng dù thế nào thì cũng không thể về trễ như vậy được.”
“Chuyện cũng lạ thật. Lục Kỳ Niên trên đường gặp bao nhiêu chuyện, đầu tiên là nhảy xuống sông cứu người, sau đó điện thoại bị trộm, anh ấy đuổi theo lấy lại được, rồi lại bị dính vào vụ đánh nhau và bị kéo vào đồn cảnh sát.”
Đầu tôi đau nhói, giọng nói trong đầu ngày càng điên cuồng.
Tôi phải gắng hết sức để tập trung nghe những lời của Kiều Lạc.
“Sao có thể trùng hợp như vậy?”
“Tớ cũng thấy thật khó tin.”
Tôi đột nhiên nghĩ đến sự kỳ quặc của giọng nói đó.
“Kiều Lạc là nữ chính, vì vậy mấy ngày qua cậu ấy cố tình dàn dựng để thay đổi kịch bản?”
Trong đầu tôi như có vô số âm thanh sắc nhọn hỗn loạn.
Tôi bắt đầu không nghe thấy lời Kiều Lạc nói nữa, chỉ thấy môi cô ấy mấp máy.
Âm thanh xung quanh dần dần biến mất.
Đầu tôi đau đến mức sắp nổ tung.
Âm thanh càng lúc càng sắc bén.
Khi tôi sắp mất ý thức, giọng nữ trong đầu đầy phẫn uất mà hét lên:
[ Tại sao? Rõ ràng đây là thiết lập của cốt truyện gốc, tại sao lại sai lệch? ]
Kiều Lạc lay tay tôi.
“Cậu đang ngẩn ngơ gì thế?”
“Cậu thích anh ấy, anh ấy cũng thích cậu, vậy thì hãy ở bên nhau, đừng bỏ lỡ nữa.”
“Những gì tớ vừa nói cậu có nghe thấy không?”
Giọng nói trong đầu biến mất.
Hoàn toàn biến mất.
Tôi ôm chầm lấy cô ấy.
“Cảm ơn cậu, tớ sẽ đi tìm Lục Kỳ Niên ngay bây giờ.”
Kiều Lạc kéo tôi lại.
“Cậu không tắm rửa thay đồ sao?”
Tôi cúi xuống nhìn mình, lặng lẽ gật đầu.
16
Tôi gọi cho Lục Kỳ Niên nhưng không ai bắt máy.
Có lẽ hắn đang giận, tôi muốn dỗ dành hắn.
Tôi tìm đến số liên lạc của một người bạn cùng phòng của Lục Kỳ Niên.
Giọng nói của cậu ấy lần này lạnh nhạt hơn rất nhiều so với lần trước.
“Cậu ấy đang ở bệnh viện, nếu cậu còn chút lương tâm thì đừng đến thăm.”
“Tôi không ngờ cậu lại là người như vậy. Thật không đáng cho Lục ca ngày nào cũng khen cậu, cứ như muốn cho cả thế giới biết cậu ấy yêu cậu thế nào.”
“Còn cậu, chỉ là đang đùa giỡn thôi đúng không?”
Tôi nghe cậu ấy trách móc, không dám nói lời nào.
Kiều Lạc bỗng lấy điện thoại từ tay tôi.
“Lục Kỳ Niên có biết cậu đối xử với người mình yêu như thế không? Anh ấy bị bệnh, muốn gặp người mình yêu cũng không được, cậu là gì mà ngăn cản hả?”
“Đến bố mẹ còn phải để con cái có không gian riêng, cậu chỉ là bạn cùng phòng thôi, có phải cậu đã vượt quá giới hạn không? Cậu bất bình thay Lục Kỳ Niên, vậy tôi thay mặt Du Du mắng cậu vài câu có được không? Nhưng tôi không mắng đâu, vì tôi hiểu rõ giới hạn. Cậu nói đi.”
Kiều Lạc thật sự rất mạnh mẽ, nếu cô ấy bắt đầu mắng ai, có thể mắng cả tiếng mà không lặp câu nào.
Thật may cô ấy chỉ nói lý, nếu không, ngày mai cả cô ấy sẽ vang danh cả trường mất.
Cậu bạn cùng phòng có vẻ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn nói cho tôi biết Lục Kỳ Niên đang ở bệnh viện nào và phòng bệnh số mấy.
Tôi liền vội vàng đi đến đó.
Đứng trước cửa phòng bệnh, tôi ngập ngừng hồi lâu.
Cánh cửa mở ra, ba chàng trai cao lớn bước ra, chắc hẳn là bạn cùng phòng của Lục Kỳ Niên.
Một trong số họ nhìn tôi.
“Đại tiểu thư à, cậu đừng đùa giỡn với cậu ấy nữa.”
“Cậu ấy thực sự rất thích cậu.”
“Nếu cậu không thích, không sao, nhưng cậu đừng xem cậu ấy là trò đùa, có được không?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không có ý đó.”
Cậu ấy phẩy tay, không rõ có tin hay không, nhưng dù sao cũng nhường đường cho tôi vào.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.