Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

7:55 chiều – 28/10/2024

14.

Trăng đã lên cao, ánh trăng chiếu sáng khắp nơi.

Ánh đèn trên đường màu vàng ấm, có rất ít người đi lại trên đường.

Anh đỡ vai tôi, hết cách nói: “Biết vậy đã không cho em thử, quả nhiên là không được mà.”

Tôi dừng bước, đôi mắt ngập nước nhìn về phía anh.

“Em làm được…”

Trong ánh mắt Quý Dư Triệt là khuôn mặt ửng đỏ của tôi.

Hơi thở của anh không ổn định, chuyển ánh mắt sang phía khác, muốn nói gì đó lại thôi.

Tôi nhích lại gần hỏi: “Sao anh lại không dám nhìn em?”

Quý Dư Triệt dứt khoát kéo dài khoảng cách ra với tôi: “Em say rồi.”

“Em biết nha.”

Trước đó tôi muốn thử cảm giác uống say, bây giờ phát hiện uống say thật sự không thể nói rõ ràng được, lúc nói chuyện giống như mất não vậy.

Miệng nhanh hơn não là có thật.

Tôi vừa đi vừa nói điên nói khùng:

“Theo đuổi lâu như vậy mà vẫn lạnh nhạt với em, rốt cuộc là em không tốt chỗ nào?”

“Rõ ràng là ba phút đã thích nhưng lại thích lâu như vậy.”

“Thường xuyên mơ thấy anh ấy, trong mơ anh ấy cũng rất đẹp trai…”

“Nhưng lại có cảm giác như anh ấy đang lạt mềm buộc chặt, sao còn chơi cả trò này thế.”

“Anh từng gặp anh ấy chưa? Anh biết anh ấy ở đâu không? Anh tìm anh ấy đến cho em đi… Em phải hỏi thẳng anh ấy mới được.”

Nói đến đây giọng nói đã trở nên nghẹn ngào.

Quý Dư Triệt vô cùng kiên nhẫn, dỗ dành tôi như đang dỗ một đứa trẻ:

“Anh gặp anh ấy rồi, em muốn hỏi anh ấy chuyện gì?”

Tôi nhắm mắt lại suy nghĩ rồi lẩm bẩm:

“Em muốn hỏi anh ấy có thích em không.”

Không khí dừng lại mấy giây, nhiệt độ xung quanh dường như cao hơn.

Anh nghiêm túc nói nhỏ:

“Anh ấy thích, rất thích em.”

15.

Câu nói này vang lên bên tai tôi, sau đó lao thẳng vào não tôi như tiếng sấm.

Tôi lập tức tỉnh táo lại một chút, cảm giác chếnh choáng không còn nhiều như ban nãy.

Người đứng bên cạnh tôi không phải ai khác, mà là Quý Dư Triệt.

Anh vừa nói… thích tôi sao?

Tôi nắm lấy cổ tay anh: “Anh vừa nói gì vậy?”

Quý Dư Triệt khẽ cười một tiếng: “Bây giờ lại tỉnh rượu rồi? Không ngờ anh còn có siêu năng lượng giúp người khác lập tức tỉnh rượu đấy.”

Chúng tôi đứng dưới ánh đèn đường, hai chiếc bóng kéo dài rồi chồng lên nhau.

Quý Dư Triệt đỡ tôi đứng thẳng, ánh mắt sáng bừng nhìn tôi:

“Anh nói, anh thích em.”

“Có lẽ là khi em tặng chậu cây kia cho anh, anh đã rung động rồi.”

“Cho dù đã kiềm chế rất nhiều lần nhưng đều thất bại.”

“Nếu em bớt cố chấp đi một chút, chắc anh đã thành công thuyết phục bản thân không để ý đến em.”

Tôi lẩm bẩm: “Anh lừa em, vậy mà anh còn bắt em viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ.”

“Trốn học là không đúng, hơn nữa trên lớp không thấy em, hai tiết trôi qua rất lâu. Còn ba ngàn chữ là vì lúc đó anh nghĩ em gửi tấm ảnh kia cho nam sinh khác nên đã tức giận.”

“Tha thứ cho anh đi.”

Sau khi nghe xong, tôi không kiềm chế được mà đỏ mắt.

Tôi dùng tay vỗ vỗ mặt mình, để bản thân mau tỉnh táo lại: “Lúc em dậy em muốn nghe những lời này…”

Nhưng một giây sau…

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi lảo đảo nghiêng sang một bên, anh vững vàng đỡ được tôi.

“Em cũng muốn phạt anh, để em chủ động lâu như vậy.”

“Muốn phạt anh cái gì?”

“Viết thư tình ba ngàn chữ cho em, không được đạo văn.”

“…Được, đây cũng đâu phải phạt.”

Anh cởi giày cao gót của tôi ra rồi cõng tôi lên lưng.

Tôi yên tâm nằm trên lưng anh, cảm nhận tiếng hít thở đều đặn của anh.

Anh cứ như vậy đi dọc con đường, chợt có lá cây rơi xuống vai anh, tôi nhẹ nhàng thổi bay.

Tôi luôn có cảm giác đã từng thấy cảnh này ở trong mơ.

Tôi cẩn thận vòng tay qua cổ anh.

Giọng anh theo gió quanh quẩn bên tai tôi: “Vân Tước, chúng ta có thể ở bên nhau không?”

Tôi giở trò xấu: “Có thể, nhưng điều kiện là anh theo đuổi em một tháng, để anh cảm nhận được cảm giác của em.”

“Được.”

“Một tháng sau, anh sẽ chính thức tỏ tình với em thêm lần nữa.”

16.

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại tôi đã ở kí túc xá.

Ngủ một giấc đến giữa trưa, lúc tỉnh lại đầu vẫn ong ong, lúc ngồi dậy cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Tửu lượng như thế, sau này tôi nhất định sẽ không uống rượu nữa.

Trong đầu cố gắng nhớ lại đêm qua sau khi uống say đã làm những gì, rất nhiều hình ảnh chắp vá lướt qua trong đầu.

Tôi vùi mặt vào gối, phát ra tiếng thét chói tai vang phòng!

Lâm Thanh Diên nghe xong lại gần: “Xảy ra chuyện gì vậy? Đúng rồi, cậu biết không, hôm qua là Quý Dư Triệt đưa cậu về, cậu lúc đó đã bất tỉnh nhân sự rồi… Còn mượn rượu phát điên nữa, quá mất mặt.”

“Hả? Chắc mình không làm ra chuyện gì quá đáng đâu đúng không?”

Lâm Thanh Diên ngượng ngùng cười: “Thế thì không có, cùng lắm là sống chết ôm cây cổ thụ dưới tầng không chịu buông tay, mình và Quý Tư Triệt phải cùng nhau kéo cậu ra mới được… Mình không biết lúc cậu uống say lại khỏe như vậy đấy.”

“Có hơi xấu hổ… Nhưng trọng điểm không phải ở đó!”

Tôi nắm lấy bả vai Lâm Thanh Diên lắc lư không ngừng:

“Trọng điểm là! Là tối hôm qua anh ấy thừa nhận anh ấy thích mình, muốn ở bên cạnh mình!”

Lâm Thanh Diên há to miệng, làm ra một chữ O tròn trĩnh.

Cô ấy túm ngược lại tay tôi, kích động nói: “Thật sao! Tước Tử của chúng ta thật có tiền đồ!”

Chỉ một lát sau, Lâm Thanh Diên vô cùng tỉnh táo cũng rơi nước mắt:

“Mẫu đơn Tước Tử nhiều năm cuối cùng cũng nở hoa, phải ăn mừng thôi, hôm nay mình sẽ tự thưởng cho bản thân một nồi lẩu!”

Tôi thoát ế liên quan gì đến việc ăn lẩu?

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, điện thoại vang lên tiếng chuông, tôi theo phản xạ mở điện thoại lên rồi nhấn vào khung chat với Quý Tư Triệt.

Quả nhiên là anh gửi tin nhắn cho tôi:

[Đầu vẫn đau sao?]

[Trên bàn em có thuốc, anh đã chuẩn bị sẵn cho em rồi.]

[Lần sau không được uống rượu nữa.]

[Hay là chúng ta cùng ăn trưa, được không?]

[Anh mang qua cho em cũng được.]

Tôi phân vân một lúc lâu rồi trả lời:

[Cùng nhau đi đi, Tiểu Ngư.]

Lâm Thanh Diên nhìn khuôn mặt mỉm cười của tôi nói:

“Nhìn dáng vẻ không có chút tiến bộ nào của cậu kìa… Mình cảm thấy chưa đến ba ngày cả thế giới sẽ biết Quý Dư Triệt thích cậu.”

Tôi lập tức nhảy xuống giường đi rửa mặt.

“Không cần đến ba ngày, một ngày thôi là đủ rồi!”

“Tước Tử đi hẹn hò đây!”

[Hết]

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận