1.
Xe ngựa lắc lư một hồi, một bóng người nhảy đến trước mặt ta.
Nhìn chiếc xe ngựa quen thuộc và Mộ Vân đang nữ giả nam trang, cơ thể ta phát run.
Chung quanh không phải là hồ nước lạnh băng. Không ngờ ta lại sống lại.
“Tiểu thư là Lý tiểu thư sao? Ta là Mộ Vân của phủ Thừa tướng, chúng ta đã từng gặp qua……”
Giờ phút này, trông sắc mặt của Mộ Vân có vẻ rất nôn nóng, mái tóc được buộc cao cũng rơi rụng vài sợi.
Nàng ta gọi đèn trời ở Lầu Nghênh Xuân, vung tiền như rác tranh đua đấu giá với người ta để có được đêm đầu tiên của mỹ nhân.
Sau khi để mỹ nhân hát suốt một đêm, nàng ta lại không có đủ bạc để trả.
Việc này không thể liên lụy đến phủ Thừa tướng, bất đắc dĩ nàng ta chỉ có thể chạy trốn.
Kiếp trước, nàng ta lên xe ngựa của ta, đau khổ cầu xin ta hãy giúp nàng ta, thậm chí còn muốn quỳ xuống trước mặt ta.
Ta động lòng trắc ẩn bèn đồng ý cho nàng ta đi nhờ một đoạn đường.
Nhưng không ngờ lòng tốt lần này lại chôn vùi tính mạng của bản thân ta.
Ta nhìn Mộ Vân trước mặt, bộ dáng hiện tại của nàng ta khác xa so với dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt khuyên ta đừng quan tâm đến lời đồn vớ vẩn bên ngoài của kiếp trước.
Nàng ta cũng biết nếu bị đuổi xuống xe, thanh danh của nàng ta sẽ mất hết.
Cho nên Mộ Vân cầu xin ta, cầu xin ta gánh tội này giúp nàng.
“Lý tiểu thư, xin hãy giúp ta với, chỉ cần đưa ta đưa tới ngõ nhỏ rồi để ta xuống là được.”
Mộ Vân bắt lấy tay của ta, mặt đầy vẻ cầu xin.
Tuy Mộ Vân đang giả nam trang, nhưng lại không muốn giả xấu.
Chỉ cần tóc xoã tung, mặc cho ai nhìn đều có thể nhận ra nàng ta là thân nữ nhi.
Ta cố kìm bản thân đừng cười quá điên cuồng.
Ngây thơ hỏi lại: “Tiểu thư là Mộ tiểu thư của phủ Thừa tướng à?”
“Đúng vậy đúng vậy, hôm nay ta có chút việc gấp nên mới phải giả dạng như thế này, xin tiểu thư giúp đỡ.”
Lúc này, thị vệ ngoài xe lo lắng cho an nguy của ta, mở miệng dò hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư có chuyện gì không?”
Cũng giống như kiếp trước, Mộ Vân nhìn ta đầy mong chờ.
Đáng tiếc, lần này không thể được như mong muốn của nàng ta rồi.
Nhân lúc Mộ Vân không để ý, ta dùng sức đẩy sấn nàng ta một cái.
“A ——”
Mộ Vân không đề phòng, bị ta đẩy ngã xuống sàn xe ngựa, đau đớn kêu to.
Ngay sau đó ta hô to cứu mạng, thị vệ bên ngoài xe ngựa lập tức vén màn lên.
Cảnh tượng bên trong xe lập tức lộ hết ra ngoài, ta nháy mắt ra hiệu cho hộ vệ.
Hộ vệ nắm lấy cổ áo của Mộ Vân, nhanh chóng kéo nàng ta ra khỏi xe ngựa.
Ta cũng xuống xe ngựa theo, đồng thời lặng lẽ tháo vừa cây trâm ngọc trên đầu Mộ Vân ra ném xuống đất.
“Kẻ cắp to gan, dám giả mạo tiểu thư Mộ Vân của phủ Thừa tướng, Mộ tiểu thư chính là đệ nhất tài nữ đương triều, há có phải người mà ngươi có thể bôi nhọ!”
Mộ Vân đau đến mức nằm cuộn tròn trên mặt đất, cổ áo bị thị vệ kéo rời rạc cả ra, tóc dài xõa tung.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, bá tánh bên ngoài tò mò vây xem còn chưa kịp phản ứng, chỉ có một mỹ nhân vội vàng nhào đến chỗ Mộ Vân đòi tiền.
“Vân công tử, công tử không thể khuất tiền hát của nô gia được!”
Nhưng sau khi mỹ nhân kia thấy rõ bộ dạng của Mộ Vân, nàng ấy vô thức hô to.
Khăn lụa màu đỏ trong tay rơi xuống vì kinh ngạc, vừa vặn rơi xuống ngực Mộ Vân.
Màu đỏ tươi càng làm nổi bật da thịt trắng trẻo mịn màng, kiều diễm ướt át của nàng ta.
“Ngươi…… Ngươi là thân nữ tử!”
2.
Mỹ nhân vừa dứt lời, bá tánh chung quanh tranh nhau chen lên phía trước.
Xung quanh xe ngựa chật ních người xem.
Nhưng có thị vệ bảo vệ, không có người nào không có mắt chen chúc đến cạnh ta.
Nhưng Mộ Vân thì không may mắn như vậy, thậm chí có người còn chen tới chỗ nàng ta, lén lút muốn xốc chiếc khăn lụa màu đỏ kia lên.
Thấy thế, ta ra vẻ khiếp sợ che miệng: “Thì ra tiểu thư thật sự là tiểu thư Mộ Vân của phủ Thừa tướng!”
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, chung quanh bàn tán xôn xao.
“Vân công tử này trông còn đẹp hơn cả hoa khôi thanh lâu nữa.”
“Vân công tử gì chứ, không phải là vị tiểu thư kia đã nói rồi sao, đây là tiểu thư Mộ Vân của phủ Thừa tướng!”
“Mộ Vân? Sao nghe quen quen thế nhỉ?”
“Sao có thể không quen cho được, nàng ta không phải là đệ nhất tài nữ đương triều, đích nữ của phủ Thừa tướng sao. Chà chà, ta thấy tên tuổi tài nữ này còn phải xem lại nữa, làm gì có tài nữ nào có thể giả nam trang đi vào Tần lâu Sở quán* chứ, như vậy có khác gì kỹ nữ trong Lầu Nghênh Xuân đâu?”
* Tần lâu sở quán: Thanh lâu, kĩ viện
Mỹ nhân kia nghe những lời này lập tức nổi giận đứng lên: “Kỹ nữ bọn ta thì sao vậy? Kỹ nữ cũng có đi thanh lâu đâu! Mộ tiểu thư, ta mặc kệ rốt cuộc tiểu thư là nam hay nữ, là tròn hay vuông, đêm qua tiểu thư đã gọi đèn trời, giá trị tam vạn lượng hoàng kim, tiểu thư đừng hòng quỵt nợ, nếu tiểu thư không trả, ta sẽ lập tức đến phủ Thừa tướng đòi nợ!
“Mọi người mau giúp ta làm chứng, đừng để đến lúc đó phủ Thừa tướng không thừa nhận!”
Ta lấy khăn che miệng, che giấu khóe miệng cong cong.
Kiếp trước, những lời bàn tán chỉ trích và nhục nhã ta cũng không ít hơn nàng ta bây giờ là bao.
Bây giờ ta muốn chống mắt lên nhìn xem, Mộ tiểu thư cao quý không thèm để ý lời đồn đại vớ vẩn sẽ xử lý như thế nào đây.
Nhưng ta không ngờ, Mộ Vân còn yếu ớt hơn cả trong tượng tưởng của ta.
Nàng ta nhắm mắt, ngất xỉu ngã xuống giữa đường cái.
Để đề phòng tai nạn ngoài ý muốn, sau khi nàng ta té xỉu, ta vội bảo thị vệ bảo vệ chung quanh nàng ta, không cho bá tánh đến gần hay chạm phải.
Nhưng mắt và miệng của bọn họ thì ta chịu thôi, không quản được.
Chỉ trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi, chuyện Vân công tử ăn chơi trác táng nổi tiếng kinh thành chính là đích nữ của phủ Thừa tướng – Mộ Vân đã truyền khắp kinh thành.
Còn ta, ta đã sớm ngồi ở trong xe ngựa.
Mộ Vân bị người của phủ Thừa tướng khiêng kiệu nâng trở về.
Lúc người của phủ Thừa tướng tới, ta chỉ nói bản thân bị sợ hãi, nhưng lại không đành lòng bỏ lại một mình Mộ Vân, đã cố gắng chờ tới lúc người của phủ Thừa tướng đến nhận người như bây giờ.
Bọn họ cảm ơn ta rồi vội vàng đưa Mộ Vân đang nằm như chết kia rời đi.
Đi theo bọn họ còn có mỹ nhân của Lầu Nghênh Xuân.
Nàng ấy muốn đến phủ Thừa tướng đòi nợ.
3.
Không đợi đám người tản đi ta đã về nhà trước.
Kiếp trước, sau khi về nhà, ta lập tức bị phụ thân tát hai cái.
Lúc đó ta còn không biết tính nghiêm trọng của vấn đề, phụ thân chỉ nói ta đã hại hai muội muội ta rồi.
Nhưng phụ thân vẫn rất thương ta, ông ấy tự mình dẫn ta đến cửa Thừa tướng xin Mộ Vân làm chứng cho ta.
Còn kiếp này, sau khi trở về nhà, ta lập tức bị phụ thân gọi đến nội đường.
Thật ra từ lúc xảy ra việc trên đến lúc ta nhảy hồ cũng chỉ có bảy ngày, nhưng ta lại thật sự cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi.
Trong nội đường, mẫu thân vừa thấy ta tiến vào thì vội vàng chạy đến đón.
Bà ấy còn chưa kịp nói chuyện, hốc mắt đã đỏ bừng: “Ôi con của ta, sao con lại gặp phải tai họa vô lý như vậy chứ, có bị dọa sợ không?”
Ta lắc đầu, nước mắt lại không kìm được mà chảy ra.
Nhìn hai mẹ con chúng ta khóc, phụ thân cũng thở dài theo.
“Mấy ngày nay con đừng ra khỏi nhà, đừng dính đến mấy chuyện phiền toái này của phủ Thừa tướng, qua một đoạn thời gian nữa, mẫu thân con sẽ tìm đối tượng sắp xếp hôn sự cho con.”
Ta nhỏ giọng dạ vâng, không phản đối sự sắp xếp này.
Vốn dĩ kiếp trước cũng nên như vậy.
Ta là đích trưởng nữ của Hộ Bộ thượng thư. Ở chốn kinh thành này, cũng được xem là một trong những quý nữ cao quý.
*Đích trưởng nữ là con gái đầu do chính thất phu nhân sinh, đích thứ nữ là con gái sau do chính thất sinh. Tương tự với đích trưởng tử và đích thứ tử.
Mặc dù mẫu thân vẫn chưa quyết định, nhưng trong lòng đã có vài người được chọn, đều là những nam nhi tốt nhất.
Vốn dĩ ta có thể sống bình an trôi chảy suốt đời.
Nhưng chỉ vì hành vi ngang ngược của Mộ Vân mà cuộc đời ta đã bị hủy hoại.
Ta đã trả thù Mộ Vân đủ rồi, bây giờ nàng ta có sống tốt hay không cũng không liên quan gì đến ta nữa.
Mấy ngày nay ta chỉ ở trong nhà thêu thùa, vâng lời của phụ thân không ra khỏi nhà nửa bước.
Cũng không biết vì sao, mấy ngày nay, thứ nữ nhà Tạ hầu gia cứ mãi gửi thiếp muốn phải bái phỏng ta.
Đã từ chối ba lần, ta cũng không thể từ chối thêm nữa, chỉ có thể mời nàng ấy tiến vào.
Ta và Tạ Tập Nhã cũng không thân thiết mấy.
Mặc dù nàng ấy chỉ là thứ nữ, nhưng hầu phủ lại chỉ có một đứa con gái là nàng ấy thôi nên bình thường lúc nào nàng ấy cũng ra vẻ mình là đích nữ.
Sau khi nàng ấy tiến vào thì chỉ nói là muốn dạo xem hoa viên nhà ta. Khi đến hoa viên rồi thì lại bảo ta hãy cho hạ nhân lui xuống.
Hạ nhân mới vừa lui xuống, một nam tử mảnh khảnh bước ra từ trong rừng cây.
Ta kinh hãi, vội nhìn về phía Tạ Tập Nhã.
Tạ Tập Nhã buông tay: “Lý tiểu thư, huynh trưởng nhà ta nhất quyết phải tới gặp tiểu thư một lần, mong rằng việc này không mạo phạm đến tiểu thư.”
Không mạo phạm cái đầu nhà ngươi, như này còn chưa đủ mạo phạm à!
Ta lặng lẽ lui về phía sau, vừa rồi nhìn thấy Tạ tiểu Hầu gia ta mới nhớ tới, khi Mộ Vân nữ giả nam trang, nàng ta luôn chơi cùng với Tạ tiểu Hầu gia.
Chắc chắn là hắn ta biết thân phận thật sự của Vân công tử.
“Muội đi đâu chơi một lát đi, huynh muốn nói chuyện riêng với Lý Tử Y.”
Tạ Tập Nhã rời đi ngay mà không thèm quay đầu lại, chỉ còn lại ta và Tạ Vân Cảnh.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.