23
Ta và Thu Nhạn, cứ như vậy mà mất liên lạc.
Đồ đạc của tỷ ấy đều do ta thu dọn, người hầu của Vương đại nhân đến lấy đi.
Ta níu tay người đó, hỏi: “Ta có thể gặp Thu Nhạn không?”
Rõ ràng đây là một câu hỏi ngu ngốc.
Hắn không biết Thu Nhạn là ai, chỉ làm việc theo lệnh.
Người đi xa rồi, ta vẫn đứng ở cửa sau, nhìn theo bóng lưng dần biến mất.
Đúng lúc đó, Nhị gia cưỡi ngựa trở về phủ.
Vừa chửi bới cái tính tham lam của họ Vương, vừa nhìn thấy ta.
“Lập Xuân, thế nào, có phải muốn gặp Thu Nhạn một lần không?”
Hắn tiến lại gần, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt ta.
Thật khó chịu.
Ta vừa định đi thì Nhị gia đã túm lấy tóc ta: “Con nha đầu, lần nào gặp gia cũng tránh nhanh như vậy. Ngươi sợ cái gì?”
Ta lắc đầu.
Nhị gia cười, nhận ra ta đang né tránh hơi thở của hắn, lại cố ý phả vào mặt ta.
“Gia dẫn ngươi đi gặp Thu Nhạn một lần, thế nào?”
Thế nào?
Tự nhiên là rất tốt.
Ta quay về báo với tiểu thư, nàng cũng đồng ý để ta đi gặp Thu Nhạn.
Hai ngày nay nàng khóc đến đỏ cả mắt, chẳng ăn uống được gì.
Ta an ủi nàng: “Tiểu thư ăn thêm chút đi, Thu Nhạn tỷ tỷ cũng sẽ yên tâm hơn.”
Cứ thế, ta cải trang thành gã sai vặt, cùng Nhị gia đến phủ nha.
Vương đại nhân hiện đang ở tạm trong công đường.
Nhị gia tiếp tục mang ngân phiếu đến, còn ta thì đi gặp Thu Nhạn.
Khi hai người gặp nhau, vì cải trang nam nhân, ta không dám đến quá gần tỷ ấy.
Tỷ ấy mặc một bộ y phục bằng lụa, trông lộng lẫy hơn trước.
Nhưng gương mặt lại không có nụ cười, chỉ lặng lẽ ngồi dưới gốc phong.
Bên cạnh tỷ còn có một nha hoàn hầu hạ.
Nghe tiếng ta, tỷ ấy mới khẽ động.
“Tiểu thư vẫn ổn chứ?
“Dưới tấm đệm giường của ta có vài tờ ngân phiếu, ngươi giữ lấy một ít, còn lại thì đưa cho người nhà ta.”
Giọng tỷ ấy nhàn nhạt khi nói.
Tỷ ấy từ trước tới giờ vẫn luôn điềm tĩnh, còn ta thì mắt đã nhòe nước: “Tỷ tỷ, tỷ ổn chứ?”
“Tự nhiên là ổn. Đại phu nhân đã trả hết thân khế cho người nhà của ta rồi.
“Ngươi trở về đi, hầu hạ tiểu thư cho tốt. Đến kinh thành, có lẽ chúng ta còn cơ hội gặp lại.”
Lúc trở về, trời đã tối dần.
Ta chìm trong nỗi buồn, lúc phát hiện ra xe ngựa đang đi sai đường thì đã không kịp.
Nhị gia thò đầu ra từ trong xe ngựa, kéo mạnh ta từ bên cạnh mã phu vào trong xe.
Ta định hét lên thì bàn tay của hắn đã bịt chặt miệng ta.
Ký ức mơ hồ như chồng chéo lên những năm về trước.
Năm ta mười tuổi, hắn cũng bịt miệng ta như vậy.
Ta ra sức vùng vẫy.
Nhị gia ghì chặt lấy ta, đến mức ta không thở nổi.
“Con nhãi, để gia nhớ thương ngươi bao lâu nay.
“Mỗi lần gặp gia, ngươi đều chạy trốn nhanh nhất. Cái bộ dạng sợ sệt này, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng!”
Hắn chẳng thèm để ý đến người đánh xe đang ngồi ngoài màn che, ngang nhiên làm càn.
Ta khóc, ta hét.
Đôi chân ta gần như đạp nát cả thùng xe.
Bên ngoài, người đánh xe vẫn không hề có ý định giúp đỡ.
Không biết bao lâu trôi qua, hắn mới thỏa mãn mà buông tha ta, chậm rãi chỉnh lại y phục.
“Hiện giờ trong nhà loạn lắm, ngươi có đi tố cáo cũng chẳng ai thèm để ý.
“Để Nhược Nhi biết chuyện, nàng lại khóc thêm một trận.”
Đau, thật sự rất đau.
Đau đến tê dại.
Ta nghĩ, Thu Nhạn tỷ cũng từng đau như thế này.
24
Đoàn rước dâu của nhà họ Tạ chỉ còn ba ngày nữa là tới.
Trong đại trạch, mọi người bận rộn treo đèn kết hoa, ai nấy đều làm việc không ngơi tay.
Một số đồ đạc của tiểu thư cần sắp xếp, có vài việc ta phải hỏi ý kiến của Trương ma ma.
Bà ấy đang ở viện của Đại phu nhân, vì vậy ta đi qua đó.
Đúng lúc, ta nghe được tiếng trò chuyện của Đại phu nhân và Trương ma ma qua cửa sổ chạm hoa.
Đại phu nhân nói: “Ba người điềm xấu, chỉ mang theo hai nha hoàn qua đó thôi.”
“Tiểu thư e là lại buồn lòng.” Trương ma ma lo lắng đáp.
“Sợ cái gì, giấu nàng là được.”
“Phu nhân muốn giữ ai lại?”
Đại phu nhân suy nghĩ một lát: “Cô nha hoàn tên Tuyết Oanh kia, kiêu ngạo quá, lại nhiều ý kiến, để nàng ta ở lại.”
Trương ma ma vâng lời, Đại phu nhân lại thở dài: “Đáng tiếc, nếu Thu Nhạn còn ở đây, Nhược Nhi đi qua đó, cuộc sống chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.”
Ta vội rời đi, giả vờ như không nghe thấy gì.
Trong lòng lại dâng lên một chút vui mừng.
Nếu theo tiểu thư đến kinh thành, ta sẽ có cơ hội gặp lại Thu Nhạn tỷ.
Thật tốt, ông trời cuối cùng cũng không quá bất công.
Vừa đi qua hòn non bộ, ta bất ngờ gặp Nhị gia.
Chuyện tối hôm đó vẫn còn hiện rõ trong đầu, ta hoảng sợ định né tránh.
Nhưng hắn đã nhanh tay túm lấy ta, kéo vào sau hòn non bộ.
Thấy ta muốn kêu lên, Nhị gia cười khẩy: “Gọi người đến xem, xem ngươi có sống nổi không.”
Tiểu thư sắp thành thân, nếu để người khác biết ta có quan hệ không chính đáng với Nhị gia, chắc chắn ta không thể đi kinh thành được.
Ta chỉ đành nhẫn nhịn.
Nhị gia làm càn xong, khàn giọng nói: “Yêu tinh, ngươi đúng là một yêu tinh quyến rũ người khác.”
Lại đau.
Ta trở về, cố gắng nhịn cơn buồn nôn mà dọn dẹp, chỉ nghĩ rằng, theo tiểu thư đến kinh thành rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Mọi thứ… thật ra sẽ không tốt hơn chút nào.
Ngày hôm sau, đôi ngọc như ý của Giang phu nhân không cánh mà bay.
Phủ vốn đã nhiều chuyện, Đại phu nhân giận lắm, ra lệnh lục soát toàn phủ.
Khi lục đến ta, họ tìm thấy trong hòm của ta một chiếc thắt lưng và khăn tay của nam nhân.
Điều đó vẫn chưa phải gì, trong đó còn có một túi thơm thêu cảnh nam nữ hoan lạc.
Những thứ đó đều không phải của ta!
Ta vừa định giải thích, một bà tử bên cạnh phu nhân đã tát ta ngã xuống đất.
Ta đứng dậy, liền thấy Tuyết Oanh cúi đầu, ánh mắt né tránh, lặng lẽ lùi xa ta một chút.
Trong Lê Phương viện chỉ có vài người, còn điều gì mà ta không hiểu nữa chứ?
Đại phu nhân muốn đánh chết ta để răn đe mọi người.
Không ngờ Phương quản gia lại đích thân xin tha cho ta.
Ông nói, ta và con trai ông lưỡng tình tương duyệt, lúc này mới trao đổi tín vật.
Trước mặt Đại phu nhân, ông rút ra chiếc kim thêu bạc: “Đây là tín vật mà Lập Xuân cô nương trao cho con trai ta.”
Đại phu nhân ghê tởm bảo đưa cho ta xem:
“Là đồ của ngươi sao?”
Nước mắt ta rơi lã chã.
Tất nhiên là đồ của ta, Phương Luật đã tặng ta trước lúc đi.
Có người thấy ta từng mang theo, ta chẳng thể chối cãi.
Lúc đó, ta mới hiểu ra chuyện mất đôi ngọc như ý kia đều là dàn dựng.
Nhị gia muốn giữ ta lại, còn Tuyết Oanh thì bày trò, khiến con trai của Phương quản gia phải đội cái danh kẻ bị cắm sừng.
25
Ngày tiểu thư xuất giá, chuyện đó tạm thời bị gác lại.
Đại phu nhân cảnh cáo tất cả mọi người, không được tiết lộ chuyện này cho tiểu thư biết.
Vì có Phương quản gia xin tha, Đại phu nhân nói sau khi tiểu thư xuất giá, ta sẽ trở thành con dâu của nhà họ Phương.
Ta, không thể đi kinh thành được nữa.
Buổi tối, Xuân Yến trực đêm.
Trong phòng hạ nhân, chỉ còn lại ta và Tuyết Oanh.
Ta cầm trâm, dí vào cổ Tuyết Oanh.
Hỏi nàng, vì sao lại hại ta, vì sao cứ mãi hại ta.
Nàng cười, không hề giãy dụa:
“Ai mà không muốn có một con đường tốt đẹp? Nếu ngươi trách, thì trách số phận của chúng ta, nha hoàn chỉ có thể tranh giành những thứ như thế này.
“Ngươi muốn giết thì giết đi.”
Chỉ cần mạnh tay đâm xuống, Tuyết Oanh sẽ chết.
Sao ta lại không muốn tự trả thù?
Nhưng nếu ta giết nàng, bên cạnh tiểu thư sẽ chỉ còn lại Xuân Yến.
Tiểu thư thích náo nhiệt, nàng từng nói thích có “Xuân” bên cạnh mình.
Nghĩ vậy, ta không ra tay.
Nước mắt ta từng giọt, từng giọt rơi xuống, nhỏ lên mặt Tuyết Oanh.
Giọng nàng khàn khàn, có chút yếu ớt:
“Ngươi yên tâm, ta khéo tay không kém ngươi, sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư.”
Ánh trăng trắng nhợt nhạt.
Ta mở mắt, nghĩ lại nửa đời mình.
Những điều ta trân quý, dường như đều lần lượt biến mất.
Chẳng còn gì để nắm giữ.
Đội đón dâu của nhà họ Tạ thật lớn.
Trong đám đông, ta cũng nhìn thấy vị công tử nhà họ Tạ đích thân tới rước dâu.
Tuấn tú như cây tùng, cây bách.
Tiểu thư từng nói nàng hy vọng được gả cho một người chi lan ngọc thụ.
Tiểu thư là một người tốt như vậy, đáng được toại nguyện.
Sau những nghi thức rườm rà, kiệu hoa của tiểu thư được nâng từ đại môn ra khỏi phủ.
Ta bước vài bước, rồi dừng lại, không đi tiếp.
Chiếc kiệu đỏ lắc lư, dần đi xa, biến mất nơi góc phố.
Trương ma ma sẽ nói với tiểu thư rằng ta đã được chuộc về nhà, đoàn tụ với gia đình.
Như thế, tiểu thư sẽ không buồn.
Bầu trời của ta đã đi rồi.
Ta vẫn ở lại nơi này.
Từ nay về sau, sẽ không còn ai bảo vệ ta nữa.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
23
Ta và Thu Nhạn, cứ như vậy mà mất liên lạc.
Đồ đạc của tỷ ấy đều do ta thu dọn, người hầu của Vương đại nhân đến lấy đi.
Ta níu tay người đó, hỏi: “Ta có thể gặp Thu Nhạn không?”
Rõ ràng đây là một câu hỏi ngu ngốc.
Hắn không biết Thu Nhạn là ai, chỉ làm việc theo lệnh.
Người đi xa rồi, ta vẫn đứng ở cửa sau, nhìn theo bóng lưng dần biến mất.
Đúng lúc đó, Nhị gia cưỡi ngựa trở về phủ.
Vừa chửi bới cái tính tham lam của họ Vương, vừa nhìn thấy ta.
“Lập Xuân, thế nào, có phải muốn gặp Thu Nhạn một lần không?”
Hắn tiến lại gần, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt ta.
Thật khó chịu.
Ta vừa định đi thì Nhị gia đã túm lấy tóc ta: “Con nha đầu, lần nào gặp gia cũng tránh nhanh như vậy. Ngươi sợ cái gì?”
Ta lắc đầu.
Nhị gia cười, nhận ra ta đang né tránh hơi thở của hắn, lại cố ý phả vào mặt ta.
“Gia dẫn ngươi đi gặp Thu Nhạn một lần, thế nào?”
Thế nào?
Tự nhiên là rất tốt.
Ta quay về báo với tiểu thư, nàng cũng đồng ý để ta đi gặp Thu Nhạn.
Hai ngày nay nàng khóc đến đỏ cả mắt, chẳng ăn uống được gì.
Ta an ủi nàng: “Tiểu thư ăn thêm chút đi, Thu Nhạn tỷ tỷ cũng sẽ yên tâm hơn.”
Cứ thế, ta cải trang thành gã sai vặt, cùng Nhị gia đến phủ nha.
Vương đại nhân hiện đang ở tạm trong công đường.
Nhị gia tiếp tục mang ngân phiếu đến, còn ta thì đi gặp Thu Nhạn.
Khi hai người gặp nhau, vì cải trang nam nhân, ta không dám đến quá gần tỷ ấy.
Tỷ ấy mặc một bộ y phục bằng lụa, trông lộng lẫy hơn trước.
Nhưng gương mặt lại không có nụ cười, chỉ lặng lẽ ngồi dưới gốc phong.
Bên cạnh tỷ còn có một nha hoàn hầu hạ.
Nghe tiếng ta, tỷ ấy mới khẽ động.
“Tiểu thư vẫn ổn chứ?
“Dưới tấm đệm giường của ta có vài tờ ngân phiếu, ngươi giữ lấy một ít, còn lại thì đưa cho người nhà ta.”
Giọng tỷ ấy nhàn nhạt khi nói.
Tỷ ấy từ trước tới giờ vẫn luôn điềm tĩnh, còn ta thì mắt đã nhòe nước: “Tỷ tỷ, tỷ ổn chứ?”
“Tự nhiên là ổn. Đại phu nhân đã trả hết thân khế cho người nhà của ta rồi.
“Ngươi trở về đi, hầu hạ tiểu thư cho tốt. Đến kinh thành, có lẽ chúng ta còn cơ hội gặp lại.”
Lúc trở về, trời đã tối dần.
Ta chìm trong nỗi buồn, lúc phát hiện ra xe ngựa đang đi sai đường thì đã không kịp.
Nhị gia thò đầu ra từ trong xe ngựa, kéo mạnh ta từ bên cạnh mã phu vào trong xe.
Ta định hét lên thì bàn tay của hắn đã bịt chặt miệng ta.
Ký ức mơ hồ như chồng chéo lên những năm về trước.
Năm ta mười tuổi, hắn cũng bịt miệng ta như vậy.
Ta ra sức vùng vẫy.
Nhị gia ghì chặt lấy ta, đến mức ta không thở nổi.
“Con nhãi, để gia nhớ thương ngươi bao lâu nay.
“Mỗi lần gặp gia, ngươi đều chạy trốn nhanh nhất. Cái bộ dạng sợ sệt này, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng!”
Hắn chẳng thèm để ý đến người đánh xe đang ngồi ngoài màn che, ngang nhiên làm càn.
Ta khóc, ta hét.
Đôi chân ta gần như đạp nát cả thùng xe.
Bên ngoài, người đánh xe vẫn không hề có ý định giúp đỡ.
Không biết bao lâu trôi qua, hắn mới thỏa mãn mà buông tha ta, chậm rãi chỉnh lại y phục.
“Hiện giờ trong nhà loạn lắm, ngươi có đi tố cáo cũng chẳng ai thèm để ý.
“Để Nhược Nhi biết chuyện, nàng lại khóc thêm một trận.”
Đau, thật sự rất đau.
Đau đến tê dại.
Ta nghĩ, Thu Nhạn tỷ cũng từng đau như thế này.
24
Đoàn rước dâu của nhà họ Tạ chỉ còn ba ngày nữa là tới.
Trong đại trạch, mọi người bận rộn treo đèn kết hoa, ai nấy đều làm việc không ngơi tay.
Một số đồ đạc của tiểu thư cần sắp xếp, có vài việc ta phải hỏi ý kiến của Trương ma ma.
Bà ấy đang ở viện của Đại phu nhân, vì vậy ta đi qua đó.
Đúng lúc, ta nghe được tiếng trò chuyện của Đại phu nhân và Trương ma ma qua cửa sổ chạm hoa.
Đại phu nhân nói: “Ba người điềm xấu, chỉ mang theo hai nha hoàn qua đó thôi.”
“Tiểu thư e là lại buồn lòng.” Trương ma ma lo lắng đáp.
“Sợ cái gì, giấu nàng là được.”
“Phu nhân muốn giữ ai lại?”
Đại phu nhân suy nghĩ một lát: “Cô nha hoàn tên Tuyết Oanh kia, kiêu ngạo quá, lại nhiều ý kiến, để nàng ta ở lại.”
Trương ma ma vâng lời, Đại phu nhân lại thở dài: “Đáng tiếc, nếu Thu Nhạn còn ở đây, Nhược Nhi đi qua đó, cuộc sống chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.”
Ta vội rời đi, giả vờ như không nghe thấy gì.
Trong lòng lại dâng lên một chút vui mừng.
Nếu theo tiểu thư đến kinh thành, ta sẽ có cơ hội gặp lại Thu Nhạn tỷ.
Thật tốt, ông trời cuối cùng cũng không quá bất công.
Vừa đi qua hòn non bộ, ta bất ngờ gặp Nhị gia.
Chuyện tối hôm đó vẫn còn hiện rõ trong đầu, ta hoảng sợ định né tránh.
Nhưng hắn đã nhanh tay túm lấy ta, kéo vào sau hòn non bộ.
Thấy ta muốn kêu lên, Nhị gia cười khẩy: “Gọi người đến xem, xem ngươi có sống nổi không.”
Tiểu thư sắp thành thân, nếu để người khác biết ta có quan hệ không chính đáng với Nhị gia, chắc chắn ta không thể đi kinh thành được.
Ta chỉ đành nhẫn nhịn.
Nhị gia làm càn xong, khàn giọng nói: “Yêu tinh, ngươi đúng là một yêu tinh quyến rũ người khác.”
Lại đau.
Ta trở về, cố gắng nhịn cơn buồn nôn mà dọn dẹp, chỉ nghĩ rằng, theo tiểu thư đến kinh thành rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Mọi thứ… thật ra sẽ không tốt hơn chút nào.
Ngày hôm sau, đôi ngọc như ý của Giang phu nhân không cánh mà bay.
Phủ vốn đã nhiều chuyện, Đại phu nhân giận lắm, ra lệnh lục soát toàn phủ.
Khi lục đến ta, họ tìm thấy trong hòm của ta một chiếc thắt lưng và khăn tay của nam nhân.
Điều đó vẫn chưa phải gì, trong đó còn có một túi thơm thêu cảnh nam nữ hoan lạc.
Những thứ đó đều không phải của ta!
Ta vừa định giải thích, một bà tử bên cạnh phu nhân đã tát ta ngã xuống đất.
Ta đứng dậy, liền thấy Tuyết Oanh cúi đầu, ánh mắt né tránh, lặng lẽ lùi xa ta một chút.
Trong Lê Phương viện chỉ có vài người, còn điều gì mà ta không hiểu nữa chứ?
Đại phu nhân muốn đánh chết ta để răn đe mọi người.
Không ngờ Phương quản gia lại đích thân xin tha cho ta.
Ông nói, ta và con trai ông lưỡng tình tương duyệt, lúc này mới trao đổi tín vật.
Trước mặt Đại phu nhân, ông rút ra chiếc kim thêu bạc: “Đây là tín vật mà Lập Xuân cô nương trao cho con trai ta.”
Đại phu nhân ghê tởm bảo đưa cho ta xem:
“Là đồ của ngươi sao?”
Nước mắt ta rơi lã chã.
Tất nhiên là đồ của ta, Phương Luật đã tặng ta trước lúc đi.
Có người thấy ta từng mang theo, ta chẳng thể chối cãi.
Lúc đó, ta mới hiểu ra chuyện mất đôi ngọc như ý kia đều là dàn dựng.
Nhị gia muốn giữ ta lại, còn Tuyết Oanh thì bày trò, khiến con trai của Phương quản gia phải đội cái danh kẻ bị cắm sừng.
25
Ngày tiểu thư xuất giá, chuyện đó tạm thời bị gác lại.
Đại phu nhân cảnh cáo tất cả mọi người, không được tiết lộ chuyện này cho tiểu thư biết.
Vì có Phương quản gia xin tha, Đại phu nhân nói sau khi tiểu thư xuất giá, ta sẽ trở thành con dâu của nhà họ Phương.
Ta, không thể đi kinh thành được nữa.
Buổi tối, Xuân Yến trực đêm.
Trong phòng hạ nhân, chỉ còn lại ta và Tuyết Oanh.
Ta cầm trâm, dí vào cổ Tuyết Oanh.
Hỏi nàng, vì sao lại hại ta, vì sao cứ mãi hại ta.
Nàng cười, không hề giãy dụa:
“Ai mà không muốn có một con đường tốt đẹp? Nếu ngươi trách, thì trách số phận của chúng ta, nha hoàn chỉ có thể tranh giành những thứ như thế này.
“Ngươi muốn giết thì giết đi.”
Chỉ cần mạnh tay đâm xuống, Tuyết Oanh sẽ chết.
Sao ta lại không muốn tự trả thù?
Nhưng nếu ta giết nàng, bên cạnh tiểu thư sẽ chỉ còn lại Xuân Yến.
Tiểu thư thích náo nhiệt, nàng từng nói thích có “Xuân” bên cạnh mình.
Nghĩ vậy, ta không ra tay.
Nước mắt ta từng giọt, từng giọt rơi xuống, nhỏ lên mặt Tuyết Oanh.
Giọng nàng khàn khàn, có chút yếu ớt:
“Ngươi yên tâm, ta khéo tay không kém ngươi, sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư.”
Ánh trăng trắng nhợt nhạt.
Ta mở mắt, nghĩ lại nửa đời mình.
Những điều ta trân quý, dường như đều lần lượt biến mất.
Chẳng còn gì để nắm giữ.
Đội đón dâu của nhà họ Tạ thật lớn.
Trong đám đông, ta cũng nhìn thấy vị công tử nhà họ Tạ đích thân tới rước dâu.
Tuấn tú như cây tùng, cây bách.
Tiểu thư từng nói nàng hy vọng được gả cho một người chi lan ngọc thụ.
Tiểu thư là một người tốt như vậy, đáng được toại nguyện.
Sau những nghi thức rườm rà, kiệu hoa của tiểu thư được nâng từ đại môn ra khỏi phủ.
Ta bước vài bước, rồi dừng lại, không đi tiếp.
Chiếc kiệu đỏ lắc lư, dần đi xa, biến mất nơi góc phố.
Trương ma ma sẽ nói với tiểu thư rằng ta đã được chuộc về nhà, đoàn tụ với gia đình.
Như thế, tiểu thư sẽ không buồn.
Bầu trời của ta đã đi rồi.
Ta vẫn ở lại nơi này.
Từ nay về sau, sẽ không còn ai bảo vệ ta nữa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.