Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

9:11 sáng – 14/11/2024

1
Ta là nha hoàn của đích nữ phủ thừa tướng Đại Chu, tên là Lạc Hà.

Sau khi chết vì đỡ đao cho tiểu thư, lúc mở mắt ra lần nữa, ta đã đến một thế giới kỳ lạ, trở thành con gái của bảo mẫu Ngô Mẫu, tên là Lạc Hà.

Ta giả bệnh nghỉ ngơi nửa tháng, mới miễn cưỡng hiểu rõ quy tắc của thế giới này.

Buổi sáng, mẹ ta nhét vào tay ta một chiếc chổi lông gà:

“A Hà, mau đi dọn dẹp phòng khách đi, lát nữa tiểu thư sẽ về.”

Ta nghi ngờ hỏi: “Thẩm gia không phải chỉ có một tiểu thư sao?”

Bà liếc nhìn cửa phòng ngủ chính, hạ giọng cẩn thận nói:

“Con còn chưa biết sao, tiểu thư nhà họ Thẩm hiện tại là thiên kim giả bị bế nhầm hai mươi năm trước, thiên kim thật sự hôm nay mới được đón về.”

Ta bỗng hiểu ra:

“Tức là người sắp về là đích nữ nhà họ Thẩm, còn người trên lầu kia là dưỡng nữ?”

Mẹ ta thấy cách nói này kỳ lạ nhưng cũng có thể chấp nhận: “Cũng coi là như thế.”

Lúc này, cửa biệt thự mở ra.

Một bóng hình gầy gò mảnh mai, kéo theo một chiếc vali cực lớn, chậm rãi bước vào.

Người đó nhìn căn biệt thự nguy nga tráng lệ cùng đám người hầu ở trong nhà, căng thẳng đến mức mặt đỏ bừng.

Sau đó nhẹ giọng mở miệng nói:

“À, chào mọi người, cháu tên là Thẩm Nam Âm.”

Ta theo giọng nói, vô thức nhìn lại.

Giây tiếp theo, hốc mắt ta nóng lên, ném chổi lông gà xuống đất rồi chạy ùa tới: “Oá oá.”

La rùm trời:

“Tiểu thư, là người, không ngờ ở đây, nô tỳ còn có phúc được gặp người!”

Ta ôm chặt lấy Thẩm Nam Âm, cả người cô ấy cứng đờ.

Mẹ ta giật mình, vội vàng nói: “A Hà, mau buông tay, đừng làm tiểu thư sợ.”

Lúc này ta mới nhận ra có gì đó không ổn.

Thiếu nữ trước mặt có khuôn mặt giống hệt chủ tử của ta, đích trưởng nữ của thừa tướng Đại Chu quốc.

Nhưng cô ấy lại có vẻ yếu đuối, sắc mặt tái nhợt.

Khác hẳn với tiểu thư nhà ta, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến người khác khiếp sợ.

Ta thở dài.

Xem ra tiểu thư ở thế giới này có tính tình nhu mì hơn.

Nếu vậy, ta thân là nha thân cận đã theo hầu người hơn bốn mươi năm, càng phải chăm sóc người thật tốt.

Cảm giác trách nhiệm dâng trào trong lòng.

Tiếng ồn ào trong phòng khách đã đánh thức người ở phòng ngủ chính.

Cửa mở, một thiếu nữ mặc váy ngủ lụa tơ tằm, ngáp dài bước ra.

Cô ta nhìn thẳng vào Thẩm Nam Âm.

Rồi nhếch môi, khinh khỉnh nói:

“Chị, cuối cùng chị cũng về rồi, em đã chiếm đoạt cuộc sống của chị, vốn dĩ em đầy mặc cảm tội lỗi, muốn rời đi. Nhưng bố mẹ với em trai đều không cho em đi, còn nói rằng nhà họ Thẩm chỉ nhận mình em là con gái, chị chỉ là người xa lạ có quan hệ huyết thống mà thôi. Ôi, chị xem này, hôm nay chị về nhà, họ thậm chí còn không muốn đón tiếp chị. Chỉ có em ở đây chờ chị, em đối xử tốt với chị như vậy mà?”

Một tràng lời nói, đầy ác ý khoe khoang.

Thẩm Nam Âm sao có thể không nghe ra?

Nhưng cô ấy chỉ tái mặt, rụt cổ lại.

Thẩm Minh Châu cười lạnh một tiếng.

Nhút nhát như vậy, làm sao làm được chuyện lớn.

Cô ta càng không cần để Thẩm Nam Âm vào mắt.

Nghĩ đến đây, cô ta thậm chí còn lười giả vờ nữa, chỉ vào căn phòng chứa đồ ở cuối hành lang, nói:

“Em trai tính tình không tốt, không thích có người lạ trong nhà, em sợ chị làm ồn đến nó, chị ở đó đi. Thím Ngô, đi dọn dẹp phòng đi.”

Mẹ ta gật đầu, sau đó ra hiệu cho ta.

Ta thấy tiểu thư bị sỉ nhục, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng ở bên cạnh.

Thấy mẹ ta ra hiệu.

Tôi đột nhiên hiểu ra.

Tôi bước lên cầu thang ba bước, chạy đến trước mặt Thẩm Minh Châu.

Trong ánh mắt nghi ngờ của cô ta, ta giơ tay lên, tát cô ta hai cái thật mạnh!

“Chát! Chát!”

Tiếng giòn tan vang vọng khắp biệt thự.

Đối mặt với vẻ mặt kinh hoàng như muốn giết chết ta của Thẩm Minh Châu.

Ta chống nạnh, ngạo mạn nói:

“Lớn mật, nàng ấy mới là đích nữ, ngươi là dưỡng nữ, sao lại nói chuyện với chủ tử như vậy?”

3

Khi ở Đại Chu Quốc, nương ta là đại nha hoàn của phu nhân thừa tướng.

Uy nghiêm vô cùng.

Nếu có ai dám xúc phạm phu nhân thừa tướng, bà chắc chắn sẽ vung tay, tát tai như gió.

Ta được bà truyền thụ chân truyền.

Từ năm bảy tuổi đã theo tiểu thư, cùng nàng từ một tiểu thư khuê các trở thành hoàng hậu của một nước.

Trong bốn mươi năm qua.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Không học được gì khác nhưng bản lĩnh tát người lại ngày càng tiến bộ.

Lực đạo cùng góc độ đều rất chuẩn xác.

Hai cái tát xuống.

Cả biệt thự đều im lặng.

Ba giây sau, Thẩm Minh Châu phát ra tiếng hét chói tai, chỉ vào ta, toàn thân run rẩy:

“Cô điên rồi sao, cô dám đánh tôi? Cô có tin tôi sẽ lập tức gọi bố đuổi việc cô, để cô cả đời này không tìm được việc làm không?!”

Ta cười lạnh một tiếng, đưa tay ấn ngón tay mà cô ta đang chỉ vào tôi xuống.

“Cuối cùng là ai điên, trong lòng ngươi tự biết rõ, ngươi chỉ là dưỡng nữ, thậm chí còn không phải ngoại thất, mà dám ở trước mặt đích nữ vênh váo tự đắc, lời nói khiêu khích, đừng nói là thay tiểu thư dạy dỗ ngươi, cho dù ta có ném ngươi ra ngoài cũng không có gì đáng trách. Hơn nữa, gia chủ Thẩm gia không phải là cha ruột của ngươi, ngươi gọi một tiếng bố nghe thật thuận miệng dễ nghe nhưng ngươi có từng nghĩ đến cha ruột của ngươi không?”

Thẩm Minh Châu há hốc mồm.

Mặc dù lời ta nói có hơi khó nghe.

Nhưng cô ta hiểu rồi.

“Cô! Cô!”

“Ta thế nào? Ngươi nói đi, ngươi không nói được một lời phản bác nào, có phải vì ngươi cũng cho rằng ta nói đúng không?”

Thẩm Minh Châu gào lên trong đau khổ:

“Cút ngay cho tôi!”

“Người nên cút là ngươi!”

Ta không hề sợ hãi.

Không phải chỉ là so giọng thôi sao.

Trước đây, khi ta cãi nhau với các ma ma khác trong cung, ta chưa bao giờ sợ hãi.

Đối mặt với ánh mắt như muốn giết chết ta của Thẩm Minh Châu, ta như một cơn gió lao vào phòng cô ta.

Trong tiếng hét chói tai của cô ta, ta vứt hết ga trải giường, chăn gối, quần áo, đồ trang sức của cô ta ra ngoài.

“Đích nữ thân phận cao quý, sao có thể ở phòng khách ở sân bên, trước đây tiểu thư chưa về thì thôi, bây giờ cô ấy đã về, căn phòng này nên nhường lại cho cô ấy, một đứa con nuôi như ngươi có chỗ ở là tốt lắm rồi, nếu ngươi tự giác một chút, ngươi nên tự chuyển đi, đừng đến lúc đó rơi vào cảnh không nhà không cửa, phải ra đường ở.”

Ta dọn hết đồ đạc của Thẩm Minh Châu trong ba lần.

Ngay lập tức đi xuống cầu thang, thu lại vẻ ngạo mạn vừa rồi.

Lộ ra nụ cười lấy lòng với Thẩm Nam Âm nhỏ bé đáng thương:

“Tiểu thư, lão nô đã dọn phòng cho người, mời người vào ở.”

Giọng điệu cung kính.

Như thể người vừa tát Thẩm Minh Châu, chỉ vào mũi cô ta mắng chửi không phải ta vậy.

Thẩm Nam Âm: “…”

Run như cầy sấy cmnr.

4

Sau một lúc ngơ ngác ngắn ngủi, mọi người đều hoàn hồn.

Mẹ ta hét lên một tiếng, xông lên ngăn cản ta:

“Tiểu thư Thẩm, cô đừng tức giận, con gái tôi dạo trước bị sốt hỏng não rồi, cô đừng chấp nhặt với nó!”

Thẩm Minh Châu tức đến run cả người.

Nhưng những gì ta nói đều là sự thật, cô ta không thể phản bác được lời nào.

Ban đầu cô ta thấy Thẩm Nam Âm dễ bắt nạt, hơn nữa cha mẹ với em trai đều chỉ công nhận mình.

Cô ta âm thầm bắt nạt Thẩm Nam Âm, khiến cô ấy không chịu nổi, phải rời khỏi nhà họ Thẩm.

Nhưng bây giờ, ta lại vạch trần chuyện này một cách trắng trợn.

Cô ta không thể ngang nhiên đối đầu với ta.

Cô ta mặt mày đen sì, trừng mắt nhìn ta.

Một lúc lâu sau, cô ta lạnh lùng nói:

“Thím Ngô, bà nuôi con gái tốt lắm, còn ngây ra đó làm gì, còn không mau thu dọn đồ đạc chuyển đến phòng khách cho tôi?!”

Cuối cùng, cô ta hận thù trừng ta một cái:

“Đợi Tư Duệ về, tôi nhất định sẽ bảo nó xử lý cô cho ra trò.”

Cô ta là người ngoài trong gia đình này, không tiện ra mặt đối phó với ta.

Nhưng Thẩm Tư Duệ thì không.

Đến lúc đó, cô ta tùy tiện giả vờ đáng thương.

Với mức độ trung thành của Thẩm Tư Duệ đối với cô ta.

Chắc chắn sẽ xử lý cho ra trò cô hầu gái điên này.

Cùng với Thẩm Nam Âm, đứa tiện nhân muốn cướp đi cuộc sống sung sướng của cô ta!

Thẩm Minh Châu chờ đợi hai ngày.

Cuối cùng cũng đợi được Thẩm Tư Duệ về.

Sáng hôm đó, ta vừa mới lau dọn xong ghế sofa.

Một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi tức giận đẩy cửa biệt thự, lớn tiếng chất vấn:

“Nghe nói đứa con hoang lớn lên ở nông thôn vừa về đã muốn đuổi chị tao đi? Còn dám có lá gan to thế à? Không biết nhà này là nhà của họ Thẩm sao? Người đâu, cút ra đây cho tao.”

Nói xong, cậu ta hùng hổ chạy lên lầu, đạp hai đạp vào cửa phòng ngủ chính.

Nửa phút sau, Thẩm Nam Âm mặt mày tái mét mở cửa phòng.

Cô ấy vẻ mặt yếu đuối, sợ hãi đến mức run rẩy, giọng nói run rẩy:

“Xin, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi có thể chuyển đi ngay bây giờ.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận