1.
Ta không nhớ chuyện trước năm tuổi. Cha nói là bởi vì ta sinh ra đã gặp phải một trận bệnh nặng, cho nên mới không nhớ rõ.
Ta không biết lời ông ấy nói có thật hay không, cũng không biết ông ấy rốt cuộc có phải cha ta hay không.
Trong trí nhớ mơ hồ của ta, cha ta, không phải là dáng vẻ này. Nhưng ông ấy lại khẳng định như vậy, tựa như vốn nên có chuyện như vậy.
Có lẽ là tuổi còn nhỏ, rốt cuộc cũng không phân biệt rõ, ông ấy nói như vậy, ta cũng thật tâm thật ý gọi ông ấy một tiếng “cha”.
Nhưng tiếng “cha” này, cũng chỉ gọi có ba tháng. Ông ấy dẫn ta đi đến bến đò, sau khi ôm ta lên thuyền, ông ấy lại không lên, ta nhìn ông ấy nhận tiền của một người lạ, trong lòng sợ hãi, đưa tay nắm lấy vạt áo của ông ấy: “Cha, xin đừng bán con!”
Cha hất tay ta ra, không thèm quay đầu lại mà rời đi. Người đưa tiền kia ôm ta vào trong khoang thuyền, cười nói với ta: “Sau này, phải gọi ta là cha.”
Lúc đó ta lập tức hiểu được, bất cứ ai mua ta, người đó chính là cha ta.
2.
Năm ta bị bán cho Bạch gia, ta mười hai tuổi. Trước đó ta đã phải qua tay bao nhiêu người, ta cũng không nhớ rõ lắm.
Chỉ nhớ, ta đã gọi rất nhiều tiếng “cha” với rất nhiều người ta không quen biết, còn gọi rất nhiều tiếng “mẹ”, nhưng bọn họ thường có tướng mạo khác nhau.
Chỉ có mặt dây chuyền bằng đá đeo trên cổ, vẫn luôn ở bên cạnh ta. Đại khái là một ngày nào đó năm mười tuổi, buổi sáng ta vừa mới được mua về, buổi chiều đã lập tức bị bán đi.
Lần này ta bị bán cho một cặp vợ chồng. Cha mẹ mới của ta đưa ta về nhà, bọn họ dường như bề bộn nhiều việc, thường xuyên mười ngày nửa tháng mới trở về một chuyến.
Như vậy cũng tốt, ta thật sự là đã phiêu bạt quá lâu rồi, lâu đến mức ta thậm chí không biết cảm giác dừng lại ở một chỗ cố định là như thế nào.
Cha mẹ mới đối xử với ta không nóng cũng không lạnh, ta không biết bọn họ vì sao lại không bán ta, nhưng ta không để ý, tóm lại có một chỗ đặt chân là được rồi.
Cho đến một ngày, bọn họ mang một cô bé khoảng tám chín tuổi về. Bọn họ để cô bé ấy ở nhà, dặn dò ta trông chừng, sau đó vội vàng uống một ngụm nước rồi rời khỏi nhà.
Ta nhìn cô bé kia, ăn mặc phú quý, chắc hẳn là không cam tâm tình nguyện đi theo tới nơi này. Quả nhiên, khi nàng vừa tỉnh lại, đã năn nỉ ta thả nàng ra.
“Vị tỷ tỷ này, xin tỷ làm người tốt, thả ta đi đi!”
Nàng khóc lóc thảm thiết, vẻ mặt khẩn trương: “Trong nhà chỉ có một đứa con là ta, ta bị lừa đến đây, cha mẹ ở nhà không biết sẽ lo lắng như thế nào nữa. Tỷ tỷ tốt…tỷ tỷ! Xin tỷ thả ta đi đi!”
Lúc này ta mới biết được, cha mẹ mới của ta là những kẻ b//uôn người. Cô bé này khóc rất đáng thương, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cốt nhục chí thân chia lìa hẳn là chuyện khiến người ta khổ sở nhất trên đời.
Ta thở dài, đỡ nàng dậy: “Bên ngoài loạn như vậy, muội tuổi vẫn còn nhỏ, cho dù ta thả muội đi, vậy muội định làm như thế nào nữa?”
Nàng lau khô nước mắt, ôm chặt lấy cánh tay ta: “Tỷ cứ thả muội ra, dù cho có chuyện gì, muội cũng tự có cách!”
Thật tốt, nàng còn có cha mẹ ở nhà chờ nàng. Nhưng nếu ta thả nàng ra, sau khi cha mẹ trở về chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho ta, nói không chừng còn muốn bán ta đi, những năm này bị bán đi bán lại, ta thật sự là bị bán đến sợ rồi.
Tiếng khóc của nàng càng thêm bi thương. Ta do dự hồi lâu, cuối cùng khẽ cắn môi, quyết định mở cửa cho nàng: “Cứ đi đi, đừng quay đầu lại nhìn, đi tìm cha mẹ muội đi.”
“Tỷ tỷ tốt……”
Nàng mừng đến phát khóc, tha thiết nhìn ta: “Lần này tỷ đã giúp ta, muội muội đến chet cũng không bao giờ quên ân tình của tỷ…”
“Ta không cần muội nhớ ân tình của ta.”
Ta đưa nàng đến cửa, chỉ cho nàng một con đường: “Muội muội ngoan, hãy về nhà, đoàn tụ với cha mẹ muội, đó coi như là báo đáp ta rồi.”
Cô bé ấy đi rồi. Ta nhìn bóng lưng nàng, trong lòng vừa vui mừng vừa sợ hãi. Nhưng ta cũng không cảm thấy hối hận, nếu quyết định thả nàng, chính là đã chuẩn bị sẵn cho kết cục của mình.
Ba ngày sau, cha mẹ trở lại. Bọn họ không thấy người, quả nhiên đã đ//ánh ta một trận. Cha cầm lấy gậy nhóm lửa bếp, từng gậy từng gậy như mưa rơi xuống người ta.
Mẹ cũng tức giận đến phát đ//iên, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta bị đ//ánh, chỉ là khi cây gậy kia sắp đ//ánh vào vai ta, bà ấy vội vàng nhắc nhở cha một câu: “Đừng làm mặt bị thương!”
Bà ấy trừng mắt, mắng chửi: “Thứ không có mắt, bị thương ở mặt, còn có thể bán được bao nhiêu tiền?”
Cha nhổ nước bọt, ném gậy, giận dữ trừng ta một cái: “Khó khăn lắm mới tìm được một chỗ ẩn nấp, còn chưa sống yên được mấy ngày, bây giờ lại phải đi tìm lại lần nữa… Đều tại con nhóc thối này, thật đúng là đồ sao chổi!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetDứt lời cha mẹ lập tức thu dọn gia sản, mang theo ta rời khỏi nơi này, chạy đến nơi khác.
Nửa tháng sau, ta theo cha mẹ đi tới Lễ Trấn. Bọn họ dừng lại trước cửa một thanh lâu, tú bà quay đầu lại, nhìn ta một cái.
Cho dù là không lõi đời, ta cũng hiểu được, nếu bị bán vào kỹ viện, cả đời này của ta sợ là cũng không còn hy vọng gì nữa.
Vì thế ta quỳ gối giữa con đường tấp nập người đến người đi, ôm lấy chân cha, không ngừng cầu xin: “Cha, mẹ, xin đừng bán con!”
Nhưng cha ta không chịu, ông ấy đá thẳng vào ngực ta, trong ánh mắt hiện lên vẻ căm hận như muốn ăn thịt người: “Đi qua bên kia!”
Mẹ cười lạnh một tiếng: “Ngươi thật lắm chuyện, xen vào làm gì? Hay là bị ăn gậy chưa đủ, nên không bịt được cái miệng của ngươi?”
Nhìn dáng vẻ này của cha mẹ ta liền biết, hôm nay bọn họ thật sự quyết tâm muốn bán ta vào kỹ viện. Ta cắn răng, quay đầu nhìn cột đá trước cửa, nói thật lòng ta thật sự không muốn chet, nhưng hôm nay… thay vì vào đây chịu sự lăng nhục không bằng chet, ta thà đ//âm đầu chet một cách sạch sẽ còn hơn!
Mắt thấy cha sắp đưa tay kéo ta vào bên trong, ta lén dồn sức, vừa định lao vào cột đá kia, đột nhiên giữa đám người xung quanh truyền đến một giọng nói: “Khoan đã!”
Đây chính là cảnh tượng khi ta và phu nhân Bạch gia gặp nhau. Bà dẫn theo một ma ma, đi ra ngoài mua kim chỉ, thuận đường cũng mua ta.
“Cô nương này sinh ra thật thanh tú.” Phu nhân Bạch gia cười tủm tỉm nhìn ta, vươn tay về phía ta: “Lấy về làm tân nương nhà ta cũng rất thích hợp!”
“Phu nhân……”
Nước mắt kiềm nén đã lâu trong hốc mắt, cuối cùng không nhịn được rơi xuống.
Sự xuất hiện của phu nhân Bạch gia khiến ta hiểu được, trên thế gian này vẫn còn người tốt bụng, cho dù rất ít, nhưng luôn luôn có.
Ta có thể gặp được một người, đã là vô cùng may mắn rồi.
3.
Bạch phu nhân đưa ta về nhà. Vừa mới vào cửa, bà ấy đã hướng về sương phòng phía đông gọi một tiếng “Hành ca nhi”.
Cửa được mở ra, một thiếu niên áo xám cầm sách đi ra: “Mẹ sao lại về muộn như vậy…”
Lời chưa nói xong chợt dừng lại, hắn nhìn thấy ta đứng ở trong sân. Ta nắm góc áo, cảm thấy vô cùng xấu hổ và không biết phải làm sao. Trong lúc cuống quít, ta lúng túng mở miệng: “Thiếu, thiếu gia…”
Bạch phu nhân kéo tay ta, giọng nói rất là vui vẻ: “Mẹ đã tìm một cô vợ nhỏ về cho con! Mau lại đây, nhìn xem nàng ấy có đẹp không?”
“Mẹ!”
Thiếu gia sinh ra rất nhã nhặn, ta cẩn thận dò xét sắc mặt của hắn, hiện tại nhìn hắn mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không tức giận.
Không tức giận là tốt rồi, ta yên tâm, mình hẳn là sẽ không bị bán đi nữa.
Phu nhân “ai da” một tiếng, vỗ tay: “Chỉ lo nói chuyện, lại quên hỏi tên con. Con tên gì? Năm nay mấy tuổi?”
“Không có tên, mười hai tuổi…” Ta chỉ có thể trả lời một vấn đề, những năm gần đây, ta được nuôi như mèo con chó, cũng không có một cái tên đàng hoàng, vì vậy ta nói với Bạch phu nhân: “Phu nhân tốt bụng mua con, vậy con chính là người của ngài, ngài gọi con là cái gì cũng được!”
Phu nhân liền gọi thiếu gia qua giúp ta: “Hành ca nhi, con đọc nhiều sách như vậy, nhất định phải nghĩ ra một cái tên dễ nghe đó!”
Thiếu gia nhìn chung quanh một chút, sau đó chỉ vào hoa sen nở vừa vặn trong vại nước, nở nụ cười: “Hay gọi muội là A Lăng đi!”
Từ đó ta có tên, gọi là A Lăng. Sau khi biết thân thế của ta, phu nhân thở dài, mặt lộ vẻ không đành lòng: “Sao lại đáng thương như vậy…”
Thiếu gia tính tình ôn hòa, hắn nhìn ta, nói với ta: “Muội cứ yên tâm, đã tới nhà ta thì sẽ không có chuyện bán muội nữa đâu.”
Ta đây là lần đầu tiên nghe được có người nói sẽ không bán ta, không biết tại sao ta lại rất muốn khóc.
Từ năm năm tuổi được ôm lên thuyền, ta đã cảm thấy mình cũng giống như chiếc thuyền nhỏ kia, cứ trôi trôi mãi, không biết sẽ đỗ ở bến nào.
Phiêu dạt quá lâu, nên khi nghe được lời này, ta đột nhiên cảm thấy mình như tìm được một bến đò, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, không cần vội vã lên đường nữa.
Ta chưa bao giờ cảm thấy yên tâm như vậy. Ngày được phu nhân Bạch gia mua về, là ngày hạnh phúc nhất đời ta.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.