Trưởng công chúa mỉm cười quay lại, dưới nước, đôi mắt lạnh lùng của nàng nhìn chằm chằm vào người đến.
Đó là nhóm người từ sòng bạc.
Họ có ánh mắt dâm đãng như thú vật, nhìn vào dáng hình quyến rũ dưới nước của Trưởng công chúa.
Nữ nhân trong làn nước, cơ thể nàng mịn màng như đậu hũ, trắng như tuyết.
Khiến người ta muốn thử một miếng. Mỗi một tên nam nhân đều muốn thử một miếng.
Chúng là người của thành La Sát, những linh hồn trốn thoát khỏi lưỡi dao của Trưởng công chúa, Hoàng thái hậu nuôi dưỡng chúng trong bóng tối, chờ đợi một ngày để lịch sử lặp lại.
Lúc trước, huynh đệ của dùng kim châm độc đâm vào khuỷu tay Trưởng công chúa, tạo ra những lỗ nhỏ chảy máu, thấm vào mạch máu xanh của nàng, khiến Trưởng công chúa cảm thấy khát khao vô hạn.
Chúng xé rách quần áo của nàng, dưới ánh trăng như đêm nay, cơ thể trắng muốt của nàng lộ ra hoàn toàn.
Có người giữ chặt hai chân dài của nàng, có người cắn lên cổ mảnh mai của nàng, nữ nhân bị trúng độc này sẽ trở thành một kẻ dâm đãng, chủ động bám vào nam nhân.
Nhưng Trưởng công chúa còn sót lại chút lý trí, nàng quyết tâm rút một con dao từ thắt lưng của ai đó, đâm mạnh vào đùi mình.
Máu chảy ròng ròng, quần áo rách nát, máu đỏ tươi, chúng càng trở nên điên cuồng.
Chỉ còn một chút nữa, chúng sẽ đạt được mục đích.
Tên có râu đi đầu bước vào suối, từng bước tiến về phía Trưởng công chúa.
Giọng nói như phát ra từ địa ngục.
“Trưởng công chúa, ngươi không nhớ chúng ta sao? Chúng ta nhớ ngươi lắm đây, trên ngực trái của ngươi có một nốt ruồi đỏ nhỉ.”
Trưởng công chúa không bỏ chạy, chỉ đứng yên, cười lạnh lùng: “Ta chỉ nhớ đến những kẻ đã chết, đâu nhớ đến lũ thú vật còn sống sót như các ngươi.”
Tên có râu đã đến trước mặt Trường công chúa, trong mắt hắn lóe lên ham muốn điên cuồng.
Hắn cầm một cây kim bạc sáng loáng, “Trưởng công chúa, ngươi còn nhớ cảm giác đó không?”
Trưởng công chúa không kháng cự, nàng để hắn đâm cây kim vào người, nhìn từng đầu kim mảnh nhỏ đâm vào da thịt mình.
Trưởng công chúa không chớp mắt, nhếch môi cười, “Các vị đại ca, không bằng cho ta biết rõ ai là chủ nhân của các người?”
“Trưởng công chúa, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ngoài Hoàng thái hậu ra thì còn ai nữa đây?”
“À, ta biết rồi.”
Nàng đương nhiên biết, nhưng Qúy Lâm Uyên không biết, nàng phải để Qúy Lâm Uyên cảm thấy nàng là người vô tội.
Tên có râu đột nhiên túm chặt mặt Trưởng công chúa, miệng hôi hám lại gần định cắn nàng.
Hắn chết ngay lập tức.
Trưởng công chúa từ khe suối, rút con dao đã chuẩn bị sẵn, đâm vào tim và phổi hắn.
Không chỉ dao của nàng, còn có một thanh kiếm xuyên qua cũng đâm vào hắn.
Qúy Lâm Uyên đến, những người còn lại cũng chết.
Máu làm nước suối đỏ thẫm, Qúy Lâm Uyên đưa tay kéo Trưởng công chúa ướt đẫm lên bờ.
Sa mỏng màu trắng, trong suối đều bị nhuộm đỏ.
Hắn đưa tay lau nước và máu trên mặt nàng, thì thầm nói: “Xin lỗi, ta đến muộn.”
Bàn tay hắn run rẩy, hắn quá sợ hãi, nếu chuyện như vậy xảy ra lần nữa, hắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Hắn không còn thời gian suy nghĩ cẩn thận.
Hắn không còn thời gian để giấu diếm tình cảm của mình với nàng.
Cô cô của hắn, một lần rồi lại thêm một lần nữa ép hắn.
Đó không phải lỗi của hắn.
Trong tình huống này, Thủ phụ đại nhân đã mất lý trí, trong lòng hắn là sự giận dữ mãnh liệt.
Trưởng công chúa quay mặt đi, nhẹ nhàng nói, “Qúy Lâm Uyên, ngươi và chúng, là một phe đúng không?”
Qúy Lâm Uyên đau lòng lắc đầu.
Trưởng công chúa cúi đầu, giọng nói mờ ảo: “Qúy Lâm Uyên, chúng ta trước đây rất tốt, bây giờ, ít nhất vẫn là tình nhân, chẳng có ích gì. Cô cô của ngươi, liên tục làm tổn thương ta, còn ngươi, mặc sức dung túng. Lúc này ngươi còn đến đây làm gì, giả vờ sao?”
Qúy Lâm Uyên nắm chặt tay nàng, với tư thế cầu xin, hứa hẹn sẽ cho nàng một lời giải thích.
Trưởng công chúa nhẹ nhàng ôm lấy hắn, khuôn mặt nàng chìm trong bóng tối, lặng lẽ cười.
Hắn đã thay đổi hương liệu trong cung, nàng lần theo dấu vết, phát hiện ra hắn đã thay đổi thuốc tránh thai, hắn thật sự muốn nàng mang thai con của hắn.
Qúy Lâm Uyên còn có tình cảm với nàng.
Phát hiện này khiến nàng bất ngờ và vui mừng.
Tình cảm yếu ớt, nhỏ bé này đủ để nàng gây chuyện.
Gió lạnh thấu xương trên đỉnh núi, kèm theo những mũi tên sắc nhọn đang áp sát họ.
Một đợt nữa, những kẻ muốn ám sát họ, chính xác hơn là ám sát Trưởng công chúa lại đến.
Qúy Lâm Uyên bảo vệ Trưởng công chúa sau lưng, một mình chống lại những mũi tên lạnh lẽo.
Nhưng mũi tên như mưa rơi, hắn dần dần kiệt sức.
Từ trong rừng đen thẫm, xuất hiện nhiều người mặc đồ đen, cầm dao, cầm kiếm lao tới.
Trưởng công chúa kéo hắn chạy lên vách đá.
Những người mặc đồ đen không buông tha, tình thế nguy cấp,Qúy Lâm Uyên đẩy nàng ra, bảo nàng chạy trước.
Kẻ thù, hắn tự mình đối phó là đủ rồi.
Hắn một mình chống lại cả thế giới xấu xa.
Trưởng công chúa chạy lên vách đá, gió thổi vù vù, nàng quay lại nhìn.
Qúy Lâm Uyên bị thương ở cánh tay, chân cũng bị thương.
Hắn không trụ nổi nữa, quỳ gối trên mặt đất, như một con thú bị vây bắt, toàn thân đầy thương tích.
Những người mặc đồ đen cứ đến liên tục, như những con kền kền ngửi thấy mùi máu, điên cuồng lao về phía hắn.
Đêm này, đỏ mắt vì giết chóc, tràn ngập mùi máu tanh.
Qúy Lâm Uyên không dễ chết như vậy, rất nhanh thị vệ sẽ đến cứu hắn.
Nhưng nàng phải chết, chết trước mặt hắn.
Chỉ có như vậy, nàng mới có khả năng sống sót.
Trưởng công chúa bị những người mặc đồ đen ẩn nấp quanh đó đẩy xuống vách đá.
Qúy Lâm Uyên nhìn thấy nàng rơi xuống vách đá.
Dưới vách đá là dòng sông cuồn cuộn.
Trưởng công chúa cuối cùng cũng thắng một lần, lần đầu tiên trong trò chơi mèo vờn chuột này.
Nàng không thông minh, nhưng nàng đủ điên rồ, sẵn sàng giết chính mình và đủ kiên trì, liên tiếp chiến đấu, liên tiếp thất bại, liên tiếp chiến đấu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhông ai có thể thua mãi, cũng không ai có thể thắng mãi.
Nàng đã tính toán kỹ lưỡng.
Đợt đầu tiên là người của Hoàng thái hậu, nàng chỉ dùng một kế sách đơn giản, tạo ra sự chia rẽ giữa Qúy Lâm Uyên và người cô yêu quý của hắn.
Đợt thứ hai là người của công chúa Đông Ngô.
Công chúa Đông Ngô không phải là người đơn giản.
Cô ta đến Tây Lăng với mục tiêu là quân lệnh của An trạng nguyên.
Những ni cô của Thủy Nguyệt Am, rồi việc kết thân, đều quá rõ ràng.
Trưởng công chúa hôm nay cố tình phá hoại hôn sự của cô ta, khiến cô ta phải ra tay giết người.
Qúy Lâm Uyên đã cùng nàng trải qua sống chết.
Nhìn lại, người ta chỉ nghĩ rằng chính công chúa Đông Ngô đã đẩy nàng xuống vách đá.
Chỉ có như vậy, hắn mới nghĩ nàng là người vô tội, bị bức hại.
Như vậy, hắn mới tin rằng nàng đã chết.
Nàng lợi dụng tay của công chúa Đông Ngô, làm Qúy Lâm Uyên bị thương.
Nếu tình huống lý tưởng hơn, nếu tình cảm nhỏ bé của Qúy Lâm Uyên có tác dụng, nàng có thể dùng Qúy Lâm Uyên để đối phó với Hoàng thái hậu và công chúa Đông Ngô.
Nàng không còn gì trong tay, chỉ có thể để họ tự đấu đá lẫn nhau.
Trưởng công chúa đã tính toán mọi thứ.
Nhưng có một điều mà nàng không tính đến.
Nàng không ngờ rằng, An trạng nguyên, một nhân vật không nằm trong kế hoạch, lại cùng nàng nhảy xuống vách đá.
16.
An Trạng Nguyên, bị Trưởng Công Chúa mê hoặc.
Hai chân dài mảnh khảnh, trắng mịn như tuyết của nàng quấn quanh eo hắn.
Hắn không thể cử động được.
Hắn vẫn còn muốn chống cự, “Trưởng Công Chúa, người tỉnh táo lại đi…”
Có lẽ, hắn đang nói với chính mình, An Hòa Húc, tỉnh táo lại đi.
Trưởng Công Chúa cau mày, không nói gì.
Nàng không muốn nói, chỉ muốn làm, nàng chỉ muốn có một tên nam nhân, để lấp đầy cơ thể trống rỗng của mình.
Nàng cần một tên nam nhân để thỏa mãn ham muốn vô tận của mình.
Nàng vươn tay vòng qua cổ hắn kéo về phía trước, cả người hắn ngã lên người nàng.
Chỉ còn lại một Trưởng Công Chúa bị dục vọng điều khiển.
Môi nàng đỏ rực như sắp nhỏ ra nước, mặt nàng rực rỡ như ánh hoàng hôn, ánh mắt nàng thì mờ ảo.
An Trạng Nguyên suýt bị nàng mê hoặc.
Trưởng Công Chúa nỗ lực, gấp gáp xé bỏ tấm lụa mỏng trên người mình, rồi nhìn hắn một cách quyết liệt, vừa kéo vừa xé, loại bỏ tất cả quần áo của hắn, nàng muốn loại bỏ mọi chướng ngại giữa họ.
An Trạng Nguyên vẫn muốn ngăn nàng lại, hắn dễ dàng giữ lấy tay nàng, cố gắng thuyết phục nàng.
Trưởng Công Chúa đau đớn không chịu nổi, nàng bắt đầu khóc nức nở, giọng nàng khàn đi vì bị thiêu đốt, mắt đỏ lên, giọng khàn khàn, nói, “Cầu xin ngươi, hãy giúp ta. Hoặc, cho ta một con dao, làm ơn.”
An Trạng Nguyên làm sao mà chịu nổi.
Hắn không nỡ để nàng khóc, không nỡ để nàng cầu xin, càng không nỡ để nàng đau đớn.
Lý trí của hắn, trong một khoảnh khắc đã bay mất.
Hắn bắt đầu lột bỏ những chướng ngại giữa họ, mỗi tấc da thịt trắng như tuyết, làn da tinh tế của nàng đều bám vào, bén rễ trên người lắn.
Họ như những cây leo mọc lên cùng nhau, quấn quít không rời, không ai có thể tách rời họ.
Họ quen biết nhau mới vài tháng, quá ngắn ngủi.
Nhưng như vậy là đủ.
Có người quen nhau cả đời cũng không yêu nhau, có người, gặp một lần đã yêu cả đời.
Không ai biết tình yêu này bắt đầu thế nào.
Hắn cũng không biết tại sao.
Hắn thậm chí còn chưa biết nàng còn bao nhiêu bí mật.
Rất vô lý, nhưng không thể cưỡng lại được.
Nhưng mọi thứ trên đời luôn không có lý do, tự nhiên mà xảy ra.
Mùa xuân đến, hoa trên đồng nở.
Trời sáng, mặt trời phá mây mà ra.
Có gì mà phải hỏi tại sao.
An Trạng Nguyên là con người, cuối cùng hắn cũng khuất phục trước bản chất con người mình.
Hắn rất muốn có nàng.
Họ ôm nhau trần trụi, yêu lấy nhau.
Nàng điên cuồng, không kiềm chế được mà đòi hỏi.
Nàng mút mát, cắn xé, quấn quýt hắn.
Cánh tay hắn đầy dấu răng hỗn loạn.
Nàng in dấu trên từng góc cơ thể hắn.
An Trạng Nguyên mang dấu ấn của Trưởng Công Chúa.
Nàng nhóm lửa trên mỗi góc cơ thể hắn, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng.
Hắn nồng nhiệt, thành kính hôn lên mỗi tấc da thịt trong suốt của nàng.
Hắn khẩn trương, tha thiết mà dâng hiến cho nàng.
Trên sông, sấm chớp vang dội, sóng cuộn trào.
Mưa bão đột ngột ập đến.
Những giọt mưa lớn đập vào mặt sông, từng vòng xoáy từ sâu thẳm lăn lên, từ trong ra ngoài rải rác, ầm ầm nổ tung, khiến lòng người run rẩy, da đầu tê dại.
Hắn đã bước vào mùa xuân của nàng.
Hương thơm ấm áp của nàng tan chảy trong đầu ngón tay hắn.
Tuyết trắng xóa, nước róc rách, tất cả đều tan thành nước, nhẹ nhàng, mềm mại mơn man lòng bàn tay hắn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.