Vì thế, ta bắt đầu lén lút đi theo phía sau các tiểu thư đợi xuất giá trong phủ… Hơn nữa còn có khuôn có dạng học hỏi cô cô trong cung xem làm thế nào để bước đi trông thục nữ và uyển chuyển nhất, học cách thêu thùa tinh xảo nhất, thậm chí còn hạch cách để chấp chưởng trung cấp.
Chỉ vì ta cùng lắm chỉ là một nữ tử phàm tục, ta đã từng không hiểu sao ước mơ bầu bạn với hắn trong tương lai lại hiện lên trong đầu mình.
Nhưng hết năm này qua năm khác, Thiệu Ngọc lại trì hoãn, không chịu thành hôn với ta.
Mỗi lần sau khi chọn được giờ lành tháng tốt đều bị hắn lấy đủ loại lý do khác nhau để từ chối, có lúc là trong người không khỏe, cảm thấy ốm đau nên cần nghỉ ngơi ở trên giường; Có lúc là điều hành công vụ, cần tạm thời rời khỏi Thái Nguyên… Mãi cho đến ngày sinh thần năm ta hai mươi mốt tuổi, cuối cùng Ngọc Hoa trưởng công chúa không chịu nổi áp lực trong giới thế gia, lúc này bà mới ép Thiệu Ngọc nhanh chóng thành hôn.
Có lẽ hắn thật sự không có ý đồ gì khác với nữ cộng sự sớm chiều đồng hành cùng với hắn.
Nhưng điều đó không ngăn cản việc hắn không thích ta.
Nếu đã không có tình cảm, vậy thì chia tay thôi.
Đáng lẽ ta phải hiểu rõ điều này mới đúng.
3
Trời vừa sáng, ta đã một mình đi tới trước cửa phủ Kinh Triệu.
Đợi quan đóng dấu xong, ta sẽ không phải là phu nhân chưa qua cửa của Thiệu gia, mà chỉ là Quý Vãn Thư.
Nhưng không ngờ ta lại nhìn thấy Lục An Nhiên ở tiệm vằn thắn gần đó một lần nữa.
Mặc dù nàng ta xuất thân từ nhà quan văn, nhưng từ nhỏ nàng ta đã làm bạn với đao quang kiếm ảnh, trên bóng dáng cao gầy xinh đẹp luôn có chút khí chất giang hồ.
Cách nàng ta làm người cũng rất sảng khoái, không nói hai lời đã lập tức trả tiền cho đồ ăn của ta.
“Quý gia tỷ tỷ, tại sao tỷ lại xuất hiện ở Kinh Triệu phủ trước vậy? Là vì trong lòng tỷ vẫn có khúc mắc, muốn gặp mặt Thiệu ca sao?”
Nữ lang mặc áo đỏ bắt chéo chân ngồi xuống phía đối diện ta, cười khẽ trêu ghẹo ta.
Chỉ vì ta lười biếng nói một câu “Không liên quan đến hắn”, nàng ta đột nhiên đứng lên ngay lập tức: “Lục mỗ đã quen với việc nhanh mồm nhanh miệng rồi, xin khuyên nữ lang một câu, ngươi là khuê các tiểu thư đàng hoàng, chuyện quan trọng nhất ngươi cần làm là ngoan ngoãn ở trong phủ giúp phu quân dạy con. Thiệu đại ca là người trượng nghĩa, chỉ cần huynh ấy nhận định ngươi là thê tử của huynh ấy rồi thì huynh ấy sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, sẽ tuyệt đối không vứt bỏ ngươi hay không để ý đến ngươi. Cũng xin ngươi hãy hiểu cho công vụ của hắn, chớ làm lớn chuyện, đầu năm nay việc ở trước Thánh thượng đòi phần thưởng là việc khó khăn lắm đấy!”
Đều là nữ tử, ta có thể đọc hiểu suy nghĩ của nàng ta.
Đơn giản chính là nàng ta e ngại tầng bình phong cuối cùng chưa bị phá vỡ – – Tâm Duyệt Quân Hề Quân Không Biết, lầm tưởng ta là kẻ địch giả tưởng.
Sau khi uống nước canh ấm áp vào bụng, tâm trạng của ta thoắt cái trở nên vui vẻ hơn: “Vậy ta cũng có một câu muốn để lại cho Lục bộ đầu.”
“Tuy thiếu phu nhân Thiệu phủ sẽ là người trên cao, vô cùng tôn quý, nhưng nó không dễ làm như ngươi tưởng tượng đâu.”
Trong lúc vô tình, chỗ cổ tay áo bị kéo lên, để lộ ra một vết sẹo rất sâu, rất dài và đã kết thành vảy.
Thật ra những người trong Thiệu gia đều không để ý đến ta.
Có thể là do họ khinh thường ta.
Xuất thân của bọn họ có thể sóng vai với hoàng thân quốc thích, bọn họ ung dung quý phái cỡ nào. Phóng tầm mắt nhìn khắp toàn bộ thành Thái Nguyên, e rằng những người thật sự có thể xứng với Thiệu Ngọc chỉ có mấy vị công chúa, quận chúa dòng chính ở trong cung, hơn nữa còn có đất phong mà thôi.
Nhưng họ lại e ngại cái danh hay ý đẹp là thực hiện hôn ước, bị dân đen thấp bé như ta chiếm mất.
Từ Ngọc Hoa trưởng công chúa, ta còn chưa vào cửa, mỗi ngày sáng sớm dâng trà thỉnh an thì thái độ của nàng ta rất bình thường, nếu trà ta tự tay pha còn hơi nóng, thì nàng ta sẽ hắt hết nước sôi lên người ta ngay lập tức. Hết lần này tới lần khác, mặc dù Thiệu Ngọc nhìn thấy, nhưng hắn chỉ giúp mẫu thân trách cứ ta bởi vì bị đau mà không nhịn được hô to, hắn bảo ta thất lễ là điều tối kỵ trong tộc.
Cho tới quản gia, tôi tớ trong nhà đều không coi ta ra gì cả, ta đã nghe qua những tin đồn vô cùng tổn thương, còn hơn cả bị mũi đao đâm, họ nói ta đã quen làm hoạt động hạ tiện kia, còn nói ta hạ mê hồn thang, cố tình quyến rũ thiếu chủ của bọn họ.
Ta bắt đầu không phân biệt được rốt cuộc ánh mắt bọn họ nhìn ta là khinh miệt hay là đồng tình.
Sở dĩ ta chịu đựng hết tất cả, chỉ là bởi vì ta đã từng ỷ lại vào Thiệu Ngọc quá mức.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ luôn vui vẻ chịu đựng.
Hình như bị nói trúng tim đen, ánh mắt của Lục An Nhiên trở nên hoảng hốt và né tránh ngay lập tức khi nhìn thấy vết thương của ta:
“Ngươi là ngươi, ta là ta, sao có thể gán ghép chung với nhau được?”
“Đừng tưởng rằng ngươi giả bộ đáng thương là có thể giữ Thiệu đại ca lại, hắn nhất định là chim ưng tự do tự tại bay lượn ở Cửu Thiên… chúng ta cứ chờ mà xem.”
Thì ra nàng ta vẫn không hiểu ý ở ngoài lời của ta.
Ta mỉm cười, dựa theo lễ nghĩa khéo léo hơi cúi người chào nàng ta:
“Vậy chúc chúng ta đều có thể hoàn thành được ước mơ của mình.”
4
Sau khi nghe được mục đích ta đến đây, vẻ mặt của Kinh Triệu Y thay đổi ngay.
“Đại nhân, ta đã biết được cái giá phải trả là gì rồi, xin ngài hãy bắt đầu đi.”
Từ lúc lập quốc tới nay, triều Đại Ninh đã có quy định, phàm là hôn thư được ngự ban, nếu muốn hủy hôn ước thì nhất định phải chịu một trận cực hình.
Đi chân trần trên con đường tuyết phủ kín than lửa, e là ngay cả nam nhi cao bảy thước cũng chưa chắc chịu nổi.
Nhưng điều này không lay chuyển được sự cố chấp của ta, Kinh Triệu Y đành phải từ bỏ.
Trên con đường tuyết uốn lượn dần dần bốc lên khói mịt mù.
Trong ánh mắt khác thường của những người xung quanh, ta không hề do dự bước vào đó.
Ngọn lửa nóng bỏng nướng da cháy thịt, rõ ràng chỉ mới bước được ba bước, sắc mặt ta đã tái nhợt, hai cánh môi liên tục run lẩy bẩy chạm vào nhau.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBên ngoài phủ Kinh Triệu, xe ngựa Thiệu phủ vừa hay gào thét chạy như bay qua, bên trong truyền đến tiếng khóc nức nở của nữ tử: “Mau, mau tìm một y quán gần đây nhất đi! Thiệu ca đang chảy máu không ngừng, tính mạng đang bị đe dọa…”
Ta biết hôm nay Thiệu Ngọc sẽ ra ngoài.
Đêm qua lúc đại hôn, hắn đã lạnh lùng nói với ta rằng hắn còn một vụ án nguy hiểm và gấp gáp như lửa cháy xém lông mày cần hắn đích thân hành động.
Sau đó, ta ném mũ miện rời đi, hắn dừng lại tại chỗ, chúng ta không gặp lại nhau nữa.
Nhưng ta không ngờ hắn sẽ xảy ra chuyện.
Càng ngày càng nhiều dân chúng tụ tập bên ngoài hóng hớt, họ không khỏi thổn thức:
“Thượng thư đại nhân quả thật là người có tình có nghĩa, cho dù bản thân có thể an toàn trốn ra ngoài, nhưng lại không tiếc tính mạng của mình mà vẫn muốn đỡ một mũi tên cho nữ lang đồng hành với mình.”
“Thế mà vị hôn nương của hắn lại là người không biết tốt xấu gì cả, có được vị hôn phu đầu đội trời chân đạp đất, vô cùng tốt thế kia mà nàng ta lại không biết quý trọng. Ta nghe nói, sở dĩ nàng ta có thể trèo cao vào nhà Thiệu gia là bởi vì nàng ta đã dùng thủ đoạn dơ bẩn, muốn gạo nấu thành cơm với Thượng thư đại nhân, đúng là không biết xấu hổ!”
“Theo ta thấy, rõ ràng Thượng thư đại nhân và Lục bộ khoái kia mới hợp với nhau hơn, cái này gọi là anh hùng xứng với nữ hiệp…”
Tuyết lớn gào thét, mùi máu tươi và mùi cháy khét nồng nặc hòa vào nhau ở giữa không trung, mỗi một bước đi, ta nghe được tiếng vó ngựa trở nên thanh thúy và rõ ràng hơn.
Ngoài cửa, hắn vì chức trách của hắn, vì cô nương hắn quan tâm mà vào sinh ra tử. Trong cửa, ta chịu cực hình bị cháy da nướng thịt, chỉ vì muốn đời đời kiếp kiếp không còn tình duyên với hắn nữa.
Thật ra thì ai cũng không sai, không phải sao?
Có lẽ là thấy ta nước mắt rơi như mưa, quan viên phủ Kinh Triệu đều cố nén cảm giác khó chịu, muốn kéo ta đi.
Ta nghiến răng lắc đầu.
Còn một bước cuối cùng nữa thôi.
Ta cười vui vẻ.
Đau đớn vô ngần chôn vùi lấy ta, hình như hai chân của ta đã bị tàn phế, ta gian nan bò lên phía trước, vươn đôi tay run rẩy kịch liệt lấy lại phong thư từ hôn đã đóng dấu quan.
“Vãn Thư, không được lấy…”
Cửa lớn đột nhiên bị người ta đá văng ra.
Ở cửa, có một người đang ngồi, cả người đầy máu.
Hắn nhìn ta từ phía xa.
Thiệu Ngọc tới quá vội vàng, không ai biết vì sao hắn phải gắng gượng để chạy đến nơi này.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên đôi chân trần bị bỏng nặng không còn hình dáng ban đầu của ta, hốc mắt chợt đỏ lên:
“Ta đã bị thương ra nông nỗi này rồi, sau khi ngươi nghe tin mà không để ý gì thì cũng thôi đi, tại sao ngươi lại còn hận ta đến thế?”
Ta im lặng không nói, lại càng nắm chặt giấy từ hôn trong tay.
Hắn chợt kinh ngạc rồi nở nụ cười mỉa mai, cơ thể vốn đang căng cứng, gian nan đột nhiên trở nên bủn rủn vì tức giận, hắn ngã vào lòng Lục An Nhiên đang chạy tới – – điều này khiến cho Lục An Nhiên đỏ mặt, nàng ta cũng khó xử, không rảnh để ý tới ta, nàng ta sai khiến người hầu luống cuống tay chân nâng hắn trở về xe ngựa.
“Quý Vãn Thư, ngươi là người đã cố ý gây sự trước, ngươi tuyệt đối đừng hối hận đấy.”
Cuối cùng, hắn phẫn nộ để lại cho ta một câu như vậy.
Đợi Thiệu Ngọc đã rời đi hẳn rồi, cả người ta cũng giống như bị rút hết hồn phách, không muốn tiếp tục giả bộ kiên cường nữa, ta chợt cảm thấy trời đất quay cuồng trước mắt, không còn sức lực để gắng gượng nữa, ta ngã thẳng xuống mặt đất.
Nhưng không biết là ai đã vội vàng vọt tới bên cạnh ta, kịp thời ôm lấy ta.
“A Hành.”
Ta có hơi nghi hoặc, cố gắng hết sức để mở mắt ra.
Thứ mà ta nhìn thấy lại là một đôi mắt khá giống Thiệu Ngọc.
Ta nhớ rõ y là ai, y chính là nội vệ luôn đeo mặt nạ quỷ răng nanh, thay Thiệu Ngọc báo tin vào ngày đó.
Nhưng A Hành, từng là nhũ danh của ta.
Kể từ khi tổ phụ qua đời vào mười mấy năm trước, đã không còn ai biết đến nhũ danh này nữa.
Ta chỉ tưởng là mình nghe lầm.
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn nữa, ta đã hoàn toàn mất ý thức.
5
Lần này vết thương sau khi bị phạt phải mất khoảng ba tháng mới khỏi hẳn.
Ta trịnh trọng bái tạ lòng tốt đã giúp đỡ của a tỷ bên cạnh nhà của ta, ta sẽ chuẩn bị khởi hành vào ngày hôm sau.
A tỷ nhà bên họ Trương, làm người mai mối ở thành Thái Nguyên, mấy năm trước bởi vì sức khỏe yếu ớt nên nàng ấy thường xuyên đến y quán ta để điều trị, thường xuyên qua lại nên cũng có chút giao tình.
Trước khi đi, từ trước đến nay nàng ấy luôn là người rất dứt khoát, nhưng hiện giờ lại bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi: “Vãn Thư muội tử, ngày sau ngươi phải sống lẻ loi một mình, muốn đặt chân ở trong thành Thái Nguyên này sẽ vô cùng khó khăn, ngươi vẫn phải tìm một chỗ có gốc gác để dựa vào mới được. Ngươi nhìn xem, bên trong danh sách này của ta…”
Trong lòng ta hiểu rõ. Trương tỷ đã chăm sóc cho ta lâu đến vậy, ta cũng nên giúp đỡ việc làm ăn của tỷ ấy một chút, vì thế sau khi suy nghĩ một lát, ta trầm ngâm nói:
“A tỷ nói đúng, thiên nhai hà xử vô phương thảo. Nhưng nếu muốn chọn nơi nương tựa, Vãn Thư có một yêu cầu nho nhỏ, phu quân tương lai của ta phải là người không có phụ thân, không có mẫu thân, có thể ở rể Quý gia, vả lại cam đoan sau khi kết hôn không thích làm chuyện kia, ta sợ đau, đời này ta không sinh hài tử được đâu.”
Bởi vì chuyện của Thiệu Ngọc nên đã khiến ta hơi sợ hãi và phiền chán đối với hôn nhân, ta bèn cố ý nói cực đoan vì muốn qua loa cho xong, nếu ta nói vậy thì sau khi Trương a tỷ trở về, cho dù nàng ấy có lục lọi khắp cả thành Thái Nguyên này cũng không tìm ra được người nào như vậy cả.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.