12.
Sau khi trò hề kết thúc, một vị giám khảo bắt đầu chính thức công bố kết quả của cuộc thi.
Khi tên nhóm chúng tôi được xướng lên, tất cả mọi người đều choáng váng.
Bởi vì chúng ta là đội vô địch năm nay, đạt giải nhất.
Cũng xem như không có cô phụ nỗ lực lẫn mong đợi của tôi, tôi trộm nhở ra một hơi.
Ba người trong nhóm đều vui vẻ ngây ngất, ôm lấy nhau vừa khóc vừa cười. Đây là những nỗ lực mà bọn họ đạt được.
Ngay cả Địch Tử Văn cũng là vẻ mặt mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ hài lòng.
Tôi mỉm cười dẫn bốn người lên sân khấu nhận giải. Tôi cảm thấy cuộc sống chỉ mới bắt đầu.
Sau này mọi người đều biết về chuyện xảy ra ở cuộc thi Tinh Vân.
Trường quốc tế nơi nơi Tô Tri Tri theo học ném không nổi mấy người này, buộc Tô Tri Tri và những người khác thôi học.
Bố Tô mẹ Tô nổi trận lôi đình, ở trong nhà mắng mỏ Tô Tri Tri thậm tệ.
Tô Tri Tri còn muốn cắn lại tôi, nhưng bố Tô thất vọng đã đủ rồi.
Tô Tri Tri lần này thực sự khiến nhà họ Tô mất mặt xấu hổ, lại còn đến chết cũng không chịu thay đổi, thậm chí còn đổ lỗi cho bố Tô mẹ Tô vì đã đem tôi trở lại mới khiến cô ta lạc vào bước đường này.
Như vậy ngay cả mẹ Tô người một lòng thiên vị cô ta cũng đều mệt mỏi không muốn để ý đến cô ta nữa.
Bố Tô mẹ Tô có lẽ đã nhận ra rằng Tô Tri Tri là một con sói mắt trắng không được nuôi dạy tốt, lại còn là một kẻ không có năng lực bất tài vô dụng, bắt đầu dành nhiều tinh lực hơn dành cho tôi.
Thỉnh thoảng trò chuyện với tôi, tâm sự, tựa hồ cố gắng kéo gần cảm tình của tôi với họ lại.
Tôi trong lòng cười nhạt, đối với ý tốt của họ, tôi lại không phải kẻ ngốc, có thể lợi dụng tài nguyên sẵn có thì lợi dụng.
Tôi cũng thuận lợi tiến vào công ty của nhà họ Tô.
Tôi từ chối vị trí cấp cao mà bố Tô đề nghị, chọn bắt đầu đi từ dưới lên, từng chút từng chút một xâm chiếm con quái vật khổng lồ này.
Dù sao thì nó cũng là của tôi mà phải không?
Sau này, nhiều trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài tung cho tôi cành ô liu.
Nhưng tôi đã từ chối. Tôi đã có trường đại học trong nước yêu thích của mình, việc giải quyết công việc của công ty nhà họ Tô ở Trung Quốc sẽ thuận tiện hơn.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi đã đỗ thành công vào trường đại học mà mình đã lựa chọn.
Ra ngoài dự liệu đó là Địch Tử Văn cũng chọn trường đại học này.
Đối mặt với nghi ngờ của tôi.
“Rõ ràng cậu có thể chọn một trường học tốt hơn ở nước ngoài, tại sao lại cũng theo tôi tới đây?”
Địch Tử Văn ho nhẹ, chuyển ánh mắt.
“Chỉ là thích môi trường ở đó thôi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi mỉm cười, nghe thật hay, chung quy cũng có một người mà tôi quen biết và có thể tin tưởng.
Sau khi Tô Tri Tri bị buộc phải thôi học, không thể gượng dậy, điểm số vốn đã tụt lùi của cô ta thậm chí còn tệ hơn, thậm chí còn không thể tham gia vào kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nhà họ Tô thực ra vẫn hỗ trợ cô ta, nhưng chỉ là cơm ăn áo mặc, không còn chu cấp cho cô ta cuộc sống hào phóng như trước nữa.
Hơn nữa bố Tô cũng nói rằng sau khi cô ta bước sang tuổi 22, nhà họ Tô sẽ không hỗ trợ nữa.
Cô ta bị những người được gọi là bạn bè vứt bỏ, nhà họ Tô cũng không muốn vì cô ta mà cùng những nhà khác huyên náo.
Kỳ thật, suy cho cùng, bố Tô mẹ Tô đều không yêu Tô Tri Tri nhiều như vậy, cũng vì chữ “lợi”.
Tô Tri Tru bị đuổi khỏi nhà họ Tô sau khi tròn 22 tuổi, mẹ Tô không nhẫn tâm, còn cho cô ta 20 vạn (700tr).
Đáng tiếc không có nhận được bất kỳ sự cảm ơn nào của Tô Tri Tri, ngược lại nhận được sự buộc tội một cách đương nhiên:
“Các người có tiền như vậy, liền cho tôi được 20 vạn!? Các người có xứng làm cha mẹ không?”
Lúc này, bố Tô mẹ Tô cũng không còn muốn quan tâm đến sự sống chết của Tô Tri Tri nữa.
Sau đó, cô ta còn muốn đi tìm bố mẹ tôi để bám váy.
Cũng may năm xưa bố mẹ liền cùng cô ta đoạn tuyệt quan hệ, bằng không liền bị cô ta dựa dẫm bám vào.
Có điều, bố mẹ cũng có chút không nhẫn tâm, cũng giống y như bố Tô mẹ Tô, cho cô ta một chút tiền.
Tô Tri Tri không biết mang theo số tiền đó đi đâu, nếu cô ta có thể nhận rõ bản thân, sống tốt lên, thì số tiền đó cũng có thể giúp cô ta đủ cơm ăn áo mặc.
Còn tôi, bắt đầu cuộc sống mới sau khi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Ba thành viên trong nhóm lẫn Địch Tử Văn đã tổ chức một bữa tiệc cho tôi sau kỳ thi.
Chỉ có năm người chúng tôi.
Tại bàn ăn, ba người kia đều rưng rưng nước mắt.
“Chị Vi, kính chị một ly! Nếu không có chị, ba người chúng tôi nhất định vẫn còn quanh quẩn chờ chết. Làm sao có thể nhận được lời đề nghị trường danh tiếng!”
“Đúng vậy, bố mẹ tôi rất tự hào, cuối cùng tôi cũng có ngày khiến họ có thể kiêu ngạo!”
“Chị Vi, khi chị vào đại học đừng quên chúng tôi nhé! Cùng chúng tôi liên hệ ó!”
Sắc mặt Địch Tử Văn có chút đen, khuôn mặt lạnh có chút bất mãn.
Tôi lòng như hoa nở bật cười.
Cuối cùng, tôi cùng bọn họ cụng ly.
“Người mọi người nên cảm ơn không phải tôi, mà là chính bản thân mọi người. Hành trình của cuộc đời đều là do bản thân mình chọn lựa.”
Hết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.