01
Ta chăm sóc bà mẫu bị bệnh, tiện thể dùng bữa sáng trong phòng bà.
Dùng xong bữa, bà mẫu giục ta trở về nghỉ ngơi.
Bây giờ mà về, chẳng phải ta sẽ là người đầu tiên phát hiện ra thi thể của phu quân sao?
Ta nắm lấy tay bà mẫu: “Không vội, chân mẫu thân ban đêm bị lạnh, hôm nay con sẽ khâu vài đôi tất ngủ cho người.”
Bà mẫu không ngừng khen ta hiếu thuận, lại cảm thán phu quân ta không nên thân.
Ta mỉm cười.
Nghe thấy tiếng bước chân vội vã ngoài viện, nụ cười của ta càng chân thật hơn vài phần.
Nhưng không ngờ, người bước vào lại là phu quân Lạc Ngọc Chương đang sống sờ sờ.
Ta kinh ngạc, nắm chặt tay, cẩn thận suy nghĩ xem có sai sót gì với độc dược không.
Lạc Ngọc Chương chỉ liếc ta một cái, rồi chạy đến trước mặt bà mẫu nói: “Mẫu thân, cuối cùng con cũng biết, biểu muội Uyển Uyển mới chính là ân nhân cứu mạng thực sự của con! Năm đó Chu Oánh đã nhận công lao của Uyển Uyển biểu muội, chia rẽ con và nàng, rồi bày kế để vào nhà chúng ta. Bây giờ con muốn bỏ Chu Oánh, cưới Uyển Uyển biểu muội làm thê tử.”
Ta sững sờ.
Chỉ thấy bà mẫu với vẻ mặt kinh hoàng, đứng bật dậy và tát Lạc Ngọc Chương một cái.
“Mẫu thân có tức giận cũng được, nhưng quyết định của con sẽ không thay đổi đâu. Không cưới Uyển Uyển, đời này con sẽ không vui vẻ được.” Lạc Ngọc Chương ôm mặt, kiên quyết nói.
Bà mẫu chỉ vào Lạc Ngọc Chương, tức giận đến mức cả người run rẩy.
Cả căn phòng đầy hạ nhân đều cúi đầu, không ai dám thở mạnh.
Ta vội vàng bước đến vỗ lưng cho bà mẫu để giúp bà bình tĩnh lại.
Lạc Ngọc Chương vẫn không hề biết gì: “Chu Oánh, nếu không phải ngươi chia rẽ ta và Uyển Uyển, ta căn bản sẽ không bao giờ để ý đến ngươi. Ngươi giờ có lấy lòng mẫu thân ta cũng vô ích. Nếu biết điều, hãy đi tìm Uyển Uyển mà xin lỗi…”
Bà mẫu cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở.
“Im miệng!” Bà mẫu trừng mắt nhìn Lạc Ngọc Chương, tức giận đến mức giậm chân, “Nghịch tử, Tô Uyển đã vào cung làm quý nhân, ngươi giờ muốn hại chết cả nhà chúng ta sao?”
“Cái gì?” Lạc Ngọc Chương ngạc nhiên không tin nổi.
“Năm nay mới là năm Quang Khởi thứ bảy, Uyển Uyển rõ ràng vẫn đang giận dỗi vì ta không cưới nàng…” Lạc Ngọc Chương hỏi.
Nghe đến đây, ta chắc chắn, Lạc Ngọc Chương cũng đã trọng sinh như ta.
Chỉ có điều, hắn trọng sinh muộn hơn ta bốn năm.
Ta cầm bình hoa lên, “choang” một tiếng, đập vào đầu Lạc Ngọc Chương.
Hắn ngất xỉu.
Ta nằm gục lên đầu gối của bà mẫu, run rẩy khóc.
Bà mẫu vỗ nhẹ tay ta, rồi nói với tất cả mọi người trong phòng: “Thiếu gia vừa rồi phát cuồng, chuyện này không ai được nói lung tung.”
Hạ nhân đồng thanh đáp: “Vâng.”
Dù gì thì, nói ra lời muốn cưới phi tần trong cung, nếu truyền ra ngoài, dù Lạc gia có bao nhiêu đầu cũng không đủ chặt.
Bà mẫu lại nhìn Lạc Ngọc Chương đang nằm dưới đất, lộ vẻ thương xót.
Ta thì thầm: “Con dâu vừa rồi nhất thời luống cuống, nếu phu quân xảy ra chuyện gì, con phải làm sao?”
Bà mẫu thở dài, dù thương Lạc Ngọc Chương, nhưng cũng chỉ có thể nói: “Hắn là nghịch tử, may mà con kịp thời đánh hắn ngất.”
Bà nhìn quanh một lượt, rồi lại thở dài: “A Oánh, con đích thân đi gọi người gác cổng mời đại phu, không cần mang theo hạ nhân trong phòng này.”
Ta nhanh chóng gật đầu, biết bà mẫu muốn răn đe hạ nhân một phen.
Ta ra khỏi viện của bà, bước chân chậm lại.
Khi đánh Lạc Ngọc Chương, ta đã có chừng mực, biết sẽ không lấy mạng hắn, nhưng ta có thể chậm lại một chút, để hắn đau lâu hơn, chảy thêm chút máu và yếu đi vài phần.
Hắn chịu thêm một phần đau đớn, ta sẽ thêm một phần vui vẻ.
Đang nghĩ ngợi, ta thấy tên tiểu đồng thân cận của Lạc Ngọc Chương vội vàng chạy tới.
Ta hỏi có chuyện gì.
Tiểu đồng lập tức tìm được điểm tựa: “Thiếu gia sáng sớm tỉnh dậy, đột nhiên nhắc đến tên của vị quý nhân kia, sau đó hỏi năm nay là năm nào, tháng nào, rồi đột ngột bỏ chạy, ta đuổi theo nhưng không kịp.”
Ta nghiêm mặt: “Chuyện này rất hệ trọng, trong viện của phu quân có ai nhìn thấy không?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa đưa tiểu đồng trở lại viện, tập hợp tất cả người hầu đã nghe thấy lời nói điên khùng của Lạc Ngọc Chương, tiện thể xóa dấu vết mưu sát của ta.
Khi ta đưa đại phu trở lại viện của bà mẫu, Lạc Ngọc Chương vừa vặn tỉnh lại.
Hắn trong mê sảng gọi một tiếng “Uyển Uyển”.
02
Bà mẫu đột ngột đứng dậy, lại tát hắn thêm một cái.
Ta lao tới, nắm lấy tay bà: “Mẫu thân, phu quân bị thương đã rất đau rồi, người hãy để đại phu xem cho chàng trước đã.”
Bề ngoài tỏ vẻ yêu thương Lạc Ngọc Chương lắm, nhưng trong mắt ta lại toàn là sự mỉa mai.
Ta đã trọng sinh vài năm, ân oán với Lạc Ngọc Chương lẽ ra đã kết thúc khi hắn chết vào đêm qua.
Không ngờ, kiếp này hắn chết rồi, kiếp trước hắn lại trọng sinh quay về đây.
Cũng tốt, kiếp trước hắn hại chết cả nhà ta, để hắn chết nhẹ nhàng như vậy, thật sự không đủ để hả giận.
Ta và Lạc Ngọc Chương đã đính ước từ nhỏ, gia đình ta chọn hắn là vì công lao của tổ tiên hắn có thể che chở, còn nhà hắn thì chọn gia đình ta vì sự giàu có.
Ta vốn không quan tâm việc hắn có một biểu muội tình cảm sâu nặng.
Lạc Ngọc Chương muốn nuôi mỹ nhân, bao nhiêu cũng được, chỉ cần hắn giữ gìn danh tiếng gia tộc, cho ta đủ thể diện của chính thê, và để gia đình ta dựa vào uy thế của Lạc gia trong việc làm ăn là đủ.
Dù sao, trong kinh thành, một công tử quyền quý ngu ngốc dễ lợi dụng như hắn, có thắp đèn lồng cũng khó tìm.
Nhưng Lạc Ngọc Chương lại si mê Tô Uyển, muốn nàng làm chính thê, nhưng lại không nỡ từ bỏ gia sản nhà ta.
Trước khi thành thân, hắn và Tô Uyển đã bày ra một âm mưu độc ác, cho sơn tặc bắt cóc ta, phá hủy danh tiết của ta.
Chờ đến khi ta không còn mặt mũi để làm chính thê, hắn sẽ giả vờ rộng lượng, cho phép ta mang theo của hồi môn khổng lồ để làm thiếp.
Ta tương kế tựu kế, biết được Tô Uyển tự nhận mình là ân nhân cứu mạng của Lạc Ngọc Chương từ thuở nhỏ, vì vậy ta đã dàn xếp trong loạn sơn tặc, để Tô Uyển bỏ lại Lạc Ngọc Chương mà tự mình chạy trốn.
Sau đó, ta đưa ra chứng cứ giả mạo, làm cho Lạc Ngọc Chương tin rằng người cứu mạng hắn thực sự là ta.
Lạc Ngọc Chương và Tô Uyển từ đó sinh ra mâu thuẫn, cuối cùng hắn đưa nàng vào ni cô am, rồi vui vẻ cưới ta làm thê tử.
Sau khi thành thân, ta đối với Lạc Ngọc Chương cũng không có bao nhiêu tình cảm. Hắn có thể đồng ý với kế hoạch tàn độc làm nhục danh tiết của nữ nhân, lại có thể vứt bỏ Tô Uyển – người mà hắn từng yêu sâu đậm như rác rưởi, đủ thấy hắn vô tình vô nghĩa lại vô đức.
Vì vậy, ta luôn đề phòng hắn.
Nhưng, minh thương dễ tránh, ngu xuẩn khó phòng!
Ba năm sau khi thành thân, Lạc Ngọc Chương lại nối lại tình xưa với Tô Uyển.
Nhìn thấy Tô Uyển chịu khổ trong ba năm thanh tu, Lạc Ngọc Chương quyết định làm anh hùng cứu mỹ nhân và trừng trị kẻ ác, giương cao ngọn cờ chính nghĩa.
Hắn muốn giết ta, chiếm đoạt của hồi môn, thâu tóm cửa hàng và đất đai của ta, sau đó cưới Tô Uyển làm chính thê, để đứa con trong bụng nàng có thân phận cao quý.
Lúc này, Lạc gia đã bị ta quản lý chặt chẽ.
Lạc Ngọc Chương, Tô Uyển và cả mẫu thân của Lạc Ngọc Chương thay nhau tính kế hại ta, nhưng đều bị ta đẩy lùi.
Lạc Ngọc Chương không làm gì được ta, bỗng phát điên, trước mặt mọi người lớn tiếng nói muốn tạo phản, thốt ra vô số lời ngỗ nghịch.
Hắn còn nói Chu gia ta luôn cho hắn tiền bạc, là đồng mưu với hắn trong việc tạo phản.
Hắn dự tính dùng tội tru di cửu tộc để cùng Chu gia đồng quy vu tận.
Chu gia ta phải cắt da cắt thịt, hiến dâng một nửa gia sản để cầu xin hoàng thượng tra xét kỹ lưỡng, bảo vệ tính mạng của cả gia tộc.
Tuy nhiên, Lạc Ngọc Chương đã quyết tâm muốn ta chết, vì hắn đã mắc bệnh hoa liễu và vốn chẳng sống được bao lâu.
Trước khi lớn tiếng đòi tạo phản, hắn cố tình sống chung với đám dân mắc bệnh dịch trong mấy ngày.
Khi cả nhà ta và Lạc Ngọc Chương bị giam giữ, hắn đã lây bệnh cho chúng ta.
Cuối cùng, cả Chu gia ta chết vì bệnh dịch, thi thể đều bị thiêu rụi, không còn lấy một mảnh xương.
Mang theo mối hận thấu trời, ta trọng sinh trở lại đêm tân hôn với Lạc Ngọc Chương.
Sau khi thử thăm dò, ta phát hiện ra chỉ có mình ta trọng sinh.
Vì vậy, từ lúc ấy ta đã bắt đầu bố trí kế hoạch.
Suốt bốn năm, đến hôm nay – ngày ta hoàn thành mọi kế hoạch báo thù và đầu độc chết Lạc Ngọc Chương, thì kiếp trước của hắn lại trọng sinh trở về.
Thật hay, oan có đầu, nợ có chủ, lần này ta sẽ để hắn chết một cách rõ ràng.
Ta nhìn Lạc Ngọc Chương vẫn còn mơ màng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.