24
Cuối cùng, tiệc ngắm sen nhàm chán này…
Đã bị Tiêu Cẩn Phong chấm dứt.
Tiêu Cẩn Phong dẫn theo một đám quan viên triều đình đang mơ màng trên mây về đón phu nhân của họ về nhà.
Phu nhân Định quốc hầu vừa giao ta cho Tiêu Cẩn Phong vừa cười cảm thán: “Tình cảm của Nhiếp chính vương và Vương phi thật tốt.”
Ta còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy Tiêu Cẩn Phong thuận theo lời nói:
“Là bản vương không thể rời xa Vương phi, chỉ cần Vương phi rời xa bản vương quá ba canh giờ, bản vương sẽ tức ngực khó thở đau đầu.”
“Cho nên lần sau đừng gọi nàng đến những buổi tiệc nhàm chán như thế này nữa.”
Ta kích động nhìn Tiêu Cẩn Phong.
Hắn hiểu ta, hu hu hu.
Khoảnh khắc rèm xe ngựa buông xuống, Tiêu Cẩn Phong kéo ta vào lòng.
Mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt hung hăng vây lấy ta.
Cằm Tiêu Cẩn Phong gác lên hõm cổ ta, giọng lười biếng mang theo hơi ấm phả vào tai: “Nghe nói công chúa chế giễu nàng trước mặt mọi người, còn nói bản vương không làm thơ cho nàng?”
“Sao ngươi biết? Ngươi cũng có một tổ chức tình báo bí ẩn à?”
Ta quay đầu nhìn hắn.
Không ngờ lại quá gần, ngược lại bị hắn chiếm tiện nghi.
Tiêu Cẩn Phong hôn một cái lên môi ta, tâm trạng rất tốt nói: “Lúc công chúa khóc lóc chạy vào ngự thư phòng, ta đang phạt Bệ hạ chép sách luận.”
Ồ, lợi hại.
Sau đó ta trơ mắt nhìn Tiêu Cẩn Phong lấy ra một tờ giấy lắc lắc trước mắt ta:
“Thơ bản vương làm, tặng nàng, người khác có thì nàng cũng phải có.”
Ta đè lại khóe mắt đang run rẩy lật mở tờ giấy đó ra.
Chữ viết rồng bay phượng múa đập vào mắt:
“Độc tọa song tiền nguyệt ảnh cao.”
“Hồng chúc bất ngữ ngộ kim triêu.”
“Uyên ương giao kính linh hoa yểm.”
“Cầm sắt tại ngự liễu ti tảo.”
Ta cất tờ giấy đó đi, chân thành khen ngợi: “Thơ hay! Ta sẽ cất giữ cẩn thận, cảm ơn.”
Tiêu Cẩn Phong lại gần ta, hạ thấp giọng: “Vương phi có biết bài thơ này có ý gì không?”
“Chính là… chính là ý trên mặt chữ thôi.”
“Đêm nay trăng đẹp, Vương phi có muốn ngắm trăng không?”
Nếu cho ta một cơ hội lựa chọn lại…
Ta sẽ nói…
Không muốn không muốn không muốn không muốn!
Chứ không phải đứng bên cửa sổ ngắm ánh trăng lắc lư cả một đêm.
Đến nỗi nhìn thấy vài cái mặt trăng!
25
Ta cầu Bồ Tát mười ngày.
Cuối cùng cũng cầu được cho Tiêu Cẩn Phong một công vụ cần phải đi công tác.
Phiên vương tạo phản ở phương Nam chỉ đích danh muốn đàm phán với Nhiếp chính vương.
Tiêu Cẩn Phong không lặp lại mà mắng tên phiên vương đó đủ một canh giờ.
Ta giả vờ không nỡ, an ủi hắn: “Có lẽ đây chính là số phận của một Nhiếp chính vương, năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, ngươi cứ yên tâm đi đi.”
Trên thực tế, bóng lưng Tiêu Cẩn Phong vừa biến mất ở cuối con phố dài trước cửa Nhiếp chính vương phủ.
Ta đã nhanh chóng dẫn theo Tiểu Đào chạy thẳng đến nhà các tỷ muội.
Suýt nữa thì quên mất cách chơi bài lá.
Nửa tháng trôi qua, các tỷ muội của ta đột nhiên cùng mắc bệnh nặng.
Nói là phải đến chùa ngoại ô kinh thành ở một thời gian.
Tiền nợ ta thì đợi họ về sẽ trả, nếu không về được thì không trả.
Ta ân cần mua những loại hoa quả và giỏ hoa đắt nhất.
Định đi thăm họ.
Không ngờ, vừa ra khỏi kinh thành đã bị hai người bịt mặt bắt cóc.
Chúng không có võ đức, thuốc mê chúng dùng chính là loại thuốc mà tiệm thuốc của nhà ta bán chuyên dùng cho động vật.
Mười hai canh giờ sau, thuốc hết tác dụng.
Ta mở mắt ra, thấy đối diện ngồi một tên đại hán mặt sẹo và một tên đại hán độc nhãn.
Hai người vừa xoay con dao trong tay vừa đánh giá ta.
Ta nhổ miếng vải rách nhét trong miệng ra: “Các ngươi là ai? Lần sau bắt cóc ta có thể đổi sang loại vải tốt hơn được không? Ít nhất cũng phải dùng một miếng gấm Tứ Xuyên, ta bị dị ứng với vải vóc rẻ tiền!”
“Chúng ta muốn cho ngươi đẹp mặt!”
Nói thế là sao, ta còn chưa đủ đẹp sao?
“Đúng rồi đại ca, công chúa có nói phải làm sao cho cô ta đẹp mặt không?” Độc nhãn nhỏ giọng hỏi mặt sẹo.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChỉ là giọng hơi to, ta nghe thấy.
Mặt sẹo lộ vẻ hoang mang: “Hình như không có.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Độc nhãn cũng hoang mang.
Ta hắng giọng: “Ê! Hay là các ngươi nói cho ta biết công chúa cho các ngươi bao nhiêu tiền, ta trả gấp đôi, các ngươi thả ta đi.”
Hai người đó quay người lại thì thầm một hồi lâu, đưa ra một cái giá mà chúng cho rằng ta không trả nổi:
“Gấp sáu lần! Nếu không thì miễn bàn!”
Các ngươi có thể nghi ngờ ta không có học thức.
Nhưng không thể nghi ngờ ta không có tiền.
“Gấp mười lần đi, đừng khách sáo với ta.”
26
Tiêu Cẩn Phong xách theo hoàng đế.
Hoàng đế xách theo công chúa.
Ba người đến thì ta và Tiểu Đào đang ăn lẩu thịt.
Mùi thịt thơm phức bay ra từ khe cửa.
Ta nghe thấy một tiếng “Chết tiệt” kinh thiên động địa.
Hoàng đế kinh hoàng hét lên: “Hoàng tẩu không phải đã bị nấu chín rồi chứ!”
“Nếu Vương phi chết, bản vương cũng không sống nữa.”
Giọng nói này ta quen, là của Tiêu Cẩn Phong.
Tên nhóc này còn chơi trò tuẫn tình nữa à?
Hoàng đế sốt ruột, đá văng cửa ra, sau đó quay đầu mắng công chúa:
“Trẫm đã nói rồi, bảo ngươi đừng chọc Nhiếp chính vương, càng đừng chọc Vương phi của hắn! Đừng chọc đừng chọc! Ngươi chọc giận hắn thì ai giúp trẫm phê tấu chương! Ai giúp trẫm xử lý quốc sự! Trẫm còn tiêu dao khoái hoạt thế nào được! À không phải, ý trẫm là, trẫm còn học hỏi Nhiếp chính vương thế nào được!”
Công chúa khóc thút thít: “Ta… ta chỉ muốn cho nàng ta một bài học thôi.”
“Có muốn vào ăn lẩu cùng không?” Ta thò đầu ra từ sau nồi lẩu, chào hỏi bọn họ.
Tiêu Cẩn Phong mắt đỏ hoe ăn mất miếng thịt ta vừa mới nhúng chín.
Giọng hơi nghẹn ngào, có lẽ là bị bỏng: “Nàng không chết thật là tốt quá, thịt này ngon.”
“Nhiếp chính vương rất muốn ta chết sao?” Ta cười trừng Tiêu Cẩn Phong.
“Bản vương muốn nàng luôn bình an, mãi mãi ở bên cạnh ta.”
Nồi sôi rồi, không khí có chút nóng.
Hoàng đế xách công chúa lên, nhanh chân chạy đi: “Nếu hoàng tẩu đã không sao thì trẫm sẽ dẫn đứa muội muội không hiểu chuyện này đi trước một bước, trẫm nhất định sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này, các ngươi cứ tiếp tục tình tứ, à không phải, các ngươi cứ tiếp tục ăn.”
Thực ra có thể bỏ chữ “Các” đi.
Bởi vì số thịt còn lại đều bị Tiêu Cẩn Phong ăn hết.
Hắn nói hắn chạy trên đường suốt một ngày một đêm, nếu không ăn gì sẽ chết đói mất.
Được rồi, ta tạm thời không muốn làm quả phụ.
27. Kết
Ta nghe Tiểu Đào kể lại kết cục của công chúa.
Hoàng đế thực sự đã nghiêm túc xử lý công chúa.
Hắn đày công chúa đến Đông Châu, đi trồng đậu que.
Bởi vì Tiêu Cẩn Phong nói với hắn.
Ta thích ăn đậu que Đông Châu.
Tiểu Đào còn tặng ta kết cục của Thẩm Tu Hoằng .
Thẩm Tu Hoằng vốn là đi tìm Tiêu Cẩn Phong để lý luận về công chúa.
Nếu công chúa không còn ở kinh thành thì hắn với tư cách là phò mã sẽ trở thành kẻ cô đơn không nơi nương tựa.
Kết quả là lý luận mãi, Thẩm Tu Hoằng nói Tiêu Cẩn Phong là chó liếm của ta.
Tiêu Cẩn Phong bình tĩnh đáp lại hắn:
“Đúng vậy, cuối cùng ngươi cũng phát hiện ra rồi sao?”
“Có những kẻ ngay cả chó cũng không bằng, chỉ biết ở đây sủa bậy.”
“Ngươi cũng đi trồng đậu que đi.”
Vì vậy, Thẩm Tu Hoằng cũng bị đóng gói đưa đến Đông Châu.
Gia nhập vào sự nghiệp trồng đậu que.
Ba năm rồi lại ba năm, tiệc đậu que của phủ Nhiếp chính vương nổi tiếng khắp kinh thành.
Ta thực sự, không muốn ăn đậu que nữa.
Ta sắp mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn do vật thể màu xanh hình dài rồi.
Nghe nói Tây Sa đã nghiên cứu ra một loại dưa, vỏ mỏng nhiều nước.
Mùa hè nếu có thể uống một cốc nước dưa hấu đá…
“Tiêu Cẩn Phong, hay là ngươi nói với hoàng đế, đày công chúa và phò mã đến Tây Sa đi, ta muốn ăn dưa Tây Sa.”
“Được, còn muốn ăn gì nữa không? Để bọn họ trồng luôn một thể.”
Hết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.