14
Sau khi Trịnh Hành Châu về biết tôi đã đi tìm Trịnh Cẩn Niên, anh ta quả nhiên nổi giận đùng đùng.
Tôi thì hoàn toàn không quan tâm: “Trịnh Hành Châu, anh đi tìm Giang Sơ Diểu, tôi đi tìm Trịnh Cẩn Niên, rất công bằng, anh có gì mà phải tức giận?”
Sắc mặt Trịnh Hành Châu khựng lại, bất ngờ trở nên bình tĩnh, nhìn tôi nói: “Nếu anh không đi tìm Giang Sơ Diểu nữa, em cũng sẽ không đi tìm Trịnh Cẩn Niên phải không? Có phải như vậy em sẽ chịu nhìn anh một cái?”
Thế này thì chán quá.
“Trịnh Hành Châu, dù trước đây người tôi yêu thương trong lòng không phải anh, nhưng tôi đã kiềm chế bản thân, chưa từng làm điều gì có lỗi với anh. Còn anh thì sao? Anh không nói ra nhưng trong lòng chê tôi là con gái của một quân nhân, thô lỗ vụng về, không biết đàn hát thư họa, thậm chí còn không muốn chạm vào tôi. Cuộc hôn nhân này, anh đã chiếm bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Đỗ của tôi, trong lòng anh rõ nhất, vậy mà anh vẫn nuôi Giang Sơ Diểu bên ngoài, chẳng để lại chút thể diện nào cho nhà họ Đỗ cả. Trịnh Hành Châu, sao anh dám nói như thể anh yêu tôi thật vậy?”
Tôi nhìn sắc mặt anh ta dần trở nên tái nhợt, từng chữ từng chữ nói: “Thật khiến người ta buồn nôn.”
Tôi đang định nhân cơ hội đề nghị ly hôn, đột nhiên có người đến báo Giang Sơ Diểu đã đến.
Trịnh Hành Châu đột ngột đứng dậy.
Ánh mắt tôi lướt qua anh ta.
Anh ta không quay đầu lại.
Bạn thấy đó, người vừa mới nói yêu tôi giây trước, giây sau đã vội vã chạy đến bên người khác.
Lời nói của đàn ông, thật chẳng thể tin được chút nào.
Nhưng trừ Trịnh Cẩn Niên.
15
Giang Sơ Diểu đến không chỉ làm tôi bất ngờ, mà còn cả bố mẹ Trịnh.
Ban đầu họ định cho người đuổi Giang Sơ Diểu ra ngoài, nhưng nghe cô ta khóc lóc nói mình đã có thai.
Thế là thái độ của bố mẹ Trịnh lập tức trở nên ân cần thân thiết.
Trịnh Hành Châu càng vui mừng pha lẫn xấu hổ đỡ Giang Sơ Diểu dậy, mắt đầy tình cảm sâu đậm: “Sao em không nói với anh?”
Nói xong anh ta ôm chặt Giang Sơ Diểu vào lòng, thở dài nhẹ nhàng: “Khổ cho em rồi.”
Tôi ngồi một bên mỉm cười nhìn.
Sắc mặt bố Trịnh trở nên do dự.
“Tư Nguyên, con thấy chuyện này…”
Thực ra tôi đều hiểu.
Trong hai người con trai, một người không kết hôn, một người cưới tôi mà vẫn chưa có con.
Họ mong ngóng tin này đến mỏi mòn.
Mẹ Trịnh nắm tay tôi: “Tư Nguyên à, mẹ biết con tốt, nhưng dù sao đây cũng là huyết mạch của nhà họ Trịnh, để Hành Châu cưới cô ta về, ở tại khu vườn Lan Trúc xa xôi, không để cô ta làm phiền con được không?”
Thật lòng mà nói, bố mẹ Trịnh chưa từng đối xử tệ với tôi, họ ôn hòa nho nhã, lễ nghi chu đáo.
Nhưng tôi vẫn gạt tay bà ra, nói: “Trịnh Hành Châu, nếu muốn đưa cô ta vào nhà, thì hãy ly hôn với tôi.”
Sắc mặt Trịnh Hành Châu biến đổi liên tục: “Em cứ thích…”
Anh ta đột ngột dừng lại.
Tôi mỉm cười nhìn anh ta.
Tôi biết anh ta sẽ không nói gì cả.
Anh ta rất thích giữ thể diện, làm sao chịu để người khác biết vợ mình yêu thương người khác?
Hơn nữa, người đó lại là anh trai mà anh ta luôn muốn đuổi kịp.
Vì vậy, mắt Trịnh Hành Châu bùng cháy: “Đỗ Tư Nguyên, em đã nghĩ kỹ chưa.”
Anh ta ôm Giang Sơ Diểu trong lòng, bảo tôi suy nghĩ kỹ.
… Sao anh ta dám vậy chứ.
Tôi thở dài: “Nhanh lên đi.”
Trong mắt Trịnh Hành Châu nhuốm vẻ lạnh lùng: “Được.”
16
Khi Trịnh Hành Châu đưa giấy ly hôn cho tôi, anh ta hỏi: “Đỗ Tư Nguyên, có phải trong lòng em chưa bao giờ có anh?”
Tôi nhìn anh ta cười, không nói gì.
Tự anh nghĩ đi, nghĩ kỹ đi.
Ngón tay anh ta nắm giấy ly hôn trắng bệch.
Tôi từng ngón từng ngón gỡ tay anh ta ra, lấy giấy ly hôn qua, gật đầu với anh ta: “Cảm ơn.”
Trịnh Hành Châu không nói gì, lấy ly rượu bên cạnh đưa cho tôi: “Uống ly rượu chia tay nhé.”
Tôi liếc nhìn anh ta, anh ta ngừng lại, rồi cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Tôi cũng uống cạn: “Từ đây chia tay.”
Khi đặt ly rượu xuống, tay trượt, vô ý làm rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh với tiếng kêu giòn giã.
Trịnh Hành Châu hơi giật mình.
Tôi chắp tay chào, đứng dậy rời đi.
Ngoái lại thấy Trịnh Hành Châu quỳ xuống đất nhặt những mảnh vỡ của ly rượu.
Đầu ngón tay đầy máu.
Khi đi ngang qua khu vườn của Trịnh Cẩn Niên, anh đang đứng ở cổng.
Anh tóc đen áo trắng, vẫy tay nhẹ nhàng với tôi: “Đi đi, đi tìm cuộc sống của em.”
Tôi mỉm cười gật đầu.
Đi tìm cuộc sống của mình.
Khi tôi chưa hoàn toàn yêu anh.
17
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhi về nhà, nghe tin tôi đã ly hôn, bố tôi trước tiên đuổi theo đánh tôi.
Sau đó nghe về những gì Trịnh Hành Châu đã làm, ông không đuổi tôi nữa.
Ông cầm dao đi đến nhà họ Trịnh.
“Bố, bình tĩnh đi bố!
Con gái bố không thiệt thòi đâu, con đã cắm sừng Trịnh Hành Châu rồi!”
Bố tôi dừng bước, giơ ngón cái với tôi: “Làm tốt lắm!”
Tôi còn định nói gì đó, đầu đột nhiên quay cuồng, mắt tối sầm lại, rồi ngất đi.
Trong lòng tôi nghĩ, chết rồi.
Một số hình ảnh bắt đầu hiện lên không ngừng trong đầu.
18
Tôi quả nhiên không nên ngăn bố.
Nên để ông đi chém chết tên chó Trịnh Hành Châu đó.
Chết tiệt, sao thuốc quên lại có thuốc giải chứ!
Hóa ra anh ta đã bỏ thuốc giải vào ly rượu tôi uống trước khi đi!
Anh ta chỉ muốn tôi hối hận, hối hận vì đã ly hôn với anh ta!
Nếu tôi không lấy vào nhà họ Trịnh, với tính cách ít ra ngoài của Trịnh Cẩn Niên, tôi sẽ hoàn toàn không có cơ hội gặp anh.
Và tôi lại là vợ cũ của Trịnh Hành Châu, chắc chắn không thể lấy Trịnh Cẩn Niên được.
Anh ta tính toán chính xác rằng nếu tôi nhớ lại quá khứ, chắc chắn sẽ hối hận.
Anh ta tính toán rất đúng.
Tôi đã hối hận.
19
Những câu chuyện nghe được từ Đào Chi chỉ là phác thảo, giờ đã có thêm chi tiết, trở nên phong phú và cụ thể hơn, như những sợi tơ đan xen Trịnh Cẩn Niên vào mọi thời điểm quan trọng trong cuộc đời tôi.
Vì vậy tôi nhớ lại năm đó anh bế tôi lúc 8 tuổi xuống núi, hơi ấm trong vòng tay anh thật ấm áp và an tâm, tôi nghe anh vui vẻ kể về sự dũng mãnh vô song của cha tôi trên chiến trường, lặp đi lặp lại rằng cha tôi chắc chắn sẽ chiến thắng trở về.
Mẹ tôi mất sớm, không có anh chị em, cha thường xuyên đi
Mẹ tôi mất sớm, tôi không có anh chị em, cha thường xuyên đi chinh chiến, bà nội già yếu. Khi có những đứa trẻ cùng tuổi bắt nạt tôi, Trịnh Cẩn Niên hiếm khi bỏ qua nguyên tắc của mình, dùng quyền uy của người lớn để trả thù giúp tôi.
Tôi không thích đi học, nên Trịnh Cẩn Niên tự mình dạy tôi nhận chữ. Những ngày đẹp trời, anh đưa tôi ra ngoại ô thả diều, cưỡi ngựa. Bầu trời xanh ngắt, gió nhẹ nhàng, chàng trai trước mặt tôi, thần thái bay bổng, đẹp đến chói mắt.
Đây là một tình yêu vĩ đại mà bí mật, kéo dài từ khi tôi còn ngây thơ chưa biết gì.
Tình yêu ấy bén rễ trong máu thịt tôi, tạm ngủ yên một thời gian, rồi lại trỗi dậy mãnh liệt hơn.
Tôi nhớ lại anh nói, hãy đi tìm cuộc sống của riêng em.
Nhưng tôi muốn cuộc sống của mình có anh.
Tôi cho rằng, nếu không kiềm chế được thì hãy buông thả.
Vì vậy đêm đó tôi viết thư cho Trịnh Cẩn Niên – Nguyên Nguyên hỏi thăm sức khỏe anh.
Giống như những năm trước.
20
Trịnh Cẩn Niên không trả lời thư tôi.
Cũng giống như những năm trước.
21
Chuyện tôi ly hôn với Trịnh Hành Châu chỉ mới một tháng, đã truyền khắp kinh thành.
Có lẽ một số người muốn xem trò cười, nên gửi cho tôi rất nhiều thiếp mời.
Tôi chọn một nhà, đồng ý đến.
Những năm qua cha tôi lập được nhiều chiến công hiển hách, tôi rất tò mò xem ai mà không biết điều, dám coi tôi là trò cười.
Không ngờ mẹ Trịnh lại dẫn theo cả Giang Sơ Diểu cùng đến.
Mọi người có những biểu cảm rất phong phú.
Tôi thì không quá để ý.
Người bên cạnh thì thầm với tôi: “Cô ta là thân phận gì chứ? Một người thiếp mà cũng dám trơ trẽn đến đây.”
Tôi không trả lời.
Với tình cảm của Trịnh Hành Châu dành cho Giang Sơ Diểu, nói không chừng tháng sau cô ta đã trở thành chính thất rồi.
Nhưng không ngờ, tôi không đi tìm phiền phức với Giang Sơ Diểu, cô ta lại đến tìm phiền phức với tôi.
Khi tôi rời bàn định về phủ, Giang Sơ Diểu chặn tôi lại, thì thầm: “Đỗ Tư Nguyên, không ngờ cô thật sự có vài phần thủ đoạn. Hành Châu trong lòng có cô tôi không ngạc nhiên, nhưng cô lại có thể khiến Trịnh Cẩn Niên ra mặt vì cô, không cho phép Hành Châu cưới tôi làm vợ.”
Giọng cô ta mang đầy ác ý thuần túy: “Xem ra Trịnh Cẩn Niên của nhà họ Trịnh, cũng không trong sáng như người ta nói nhỉ.”
Thực ra tôi vốn không muốn để ý đến cô ta.
Nhưng cô ta nhắc đến Trịnh Cẩn Niên.
Tôi không do dự, tát cô ta một cái khiến cô ta sững sờ: “Giang Sơ Diểu, cô có thể vào được nhà họ Trịnh là vì tôi không thèm Trịnh Hành Châu, cô dám nói thêm một chữ về Trịnh Cẩn Niên nữa, cô có tin là cô sẽ chết không?”
Giang Sơ Diểu nhìn tôi đầy căm hận: “Đỗ Tư Nguyên, vốn dĩ tôi đến trước! Chính cô đã cướp đi vị trí phu nhân họ Trịnh của tôi!”
Tôi nhìn cô ta kỳ lạ: “Nhưng đâu phải tôi hại cô rơi xuống vực đâu, sao cô lại phát điên với tôi?
Cô và Trịnh Hành Châu, từ đầu đến cuối, đều là các người có lỗi với tôi, cô nhớ cho kỹ đi, đừng có làm bộ đáng thương như nạn nhân trước mặt tôi, nhìn mà tôi muốn đánh người quá.”
Tôi quay người rời đi, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là sóng gió dữ dội.
Trong suốt một năm tôi lấy vào nhà họ Trịnh, Trịnh Cẩn Niên vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, không bao giờ hỏi han chuyện trong phủ, anh tách biệt mình trong căn phòng nhỏ đó, không muốn thế nhân thương hại, cũng không còn thương hại thế nhân nữa.
Nhưng anh lại vì tôi mà không cho phép Trịnh Hành Châu cưới Giang Sơ Diểu làm vợ?
Trịnh Cẩn Niên, trong lòng anh có phải cũng có một chút vị trí dành cho em không?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.