1.
Sau khi chọn xong khu mộ phù hợp, lúc thanh toán, tôi đã gọi ngay cho Chu Cảnh Nghiễn.
“Khi nào thì tiền mới vào tài khoản? Tôi đang cần gấp.”
“Ly hôn khi nào thì tiền vào khi đó.” Chúng tôi kết hôn đã bảy năm, riêng hai chữ “ly hôn” này tôi đã nghe gần ba năm rồi.
“Tiền vào tài khoản rồi.” Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh nói: “Thì tôi sẽ ký vào đơn ly hôn.”
“Hừ.” Chu Cảnh Nghiễn vẫn lạnh lùng mỉa mai như trước. Cũng chẳng có gì lạ, bởi vì tôi sợ phải đón lễ một mình nên lần nào cũng làm vậy.
Chỉ là muốn gặp anh ta thôi mà, thật nực cười.
Tôi đợi ở chỗ bán mộ ba tiếng đồng hồ mà số dư trong tài khoản vẫn không hề thay đổi, cuối cùng đành phải dùng đến số tiền chữa bệnh của mình.
Hôm sau tôi lại ho ra máu, nửa ngày không cầm được, tôi biết nếu không xoay sở thêm tiền thì mạng sống của mình sẽ kết thúc sớm hơn dự định.
Muốn Chu Cảnh Nghiễn xuất hiện không khó, lần này tôi sẽ đánh thẳng vào điểm yếu của anh ta.
[Ting! Đã đến tầng ba mươi sáu.] Tôi xách túi bước ra khỏi thang máy thì đụng phải một người phụ nữ mặc váy bó sát.
“Chu phu nhân.” Cô ta cười khẩy, hoàn toàn không coi tôi ra gì.
Tôi vốn chẳng ưa gì những ả đàn bà mà Chu Cảnh Nghiễn bao nuôi, bèn lạnh lùng nói: “Hai lựa chọn, hoặc là bảo Chu Cảnh Nghiễn cút về gặp tôi, hoặc là ngày mai cô cút khỏi công ty. Đừng tưởng tôi nói đùa, dù sao thì ở công ty này tôi cũng có chút quyền hành.”
Sắc mặt người phụ nữ đối diện thay đổi, cô ta hung hăng nói với tôi: “Cô cứ đợi đấy, A Nghiễn nhất định sẽ không tha cho cô!”
A Nghiễn? Sao nghe quen thế nhỉ? Đây chẳng phải là cách tôi gọi Chu Cảnh Nghiễn trước đây sao? Vật đổi sao dời, đúng là buồn nôn.
Cơn đau nhói truyền đến, tôi nghiến răng quay người bỏ đi. Chu Cảnh Nghiễn xót tình nhân nhỏ của anh ta nên tối nay chắc chắn sẽ đến tìm tôi tính sổ.
Vừa đúng giờ uống trà chiều, anh ta mở cửa bước vào, giận dữ hất đổ chén Thiết Quan Âm vừa pha trước mặt tôi. Nước trà nóng bắn lên chân tôi, lập tức đỏ ửng một mảng.
“Mới mấy ngày không gặp mà giỏi lắm rồi, dám đến công ty gây sự với An Nhã.”
Tôi chậm rãi lấy khăn giấy lau vết nước trên chân, cười lạnh nói: “Cũng đâu phải lần đầu, anh làm gì mà căng vậy?”
Ánh mắt anh ta như muốn thiêu đốt tôi, lời nói tức giận cứa thẳng vào nỗi đau của tôi: “An Nhã ngoan ngoãn hiểu chuyện, cái tính khí thất thường như cô thì làm sao sánh bằng được, bảo sao bao nhiêu năm nay người bên cạnh cô cứ lần lượt rời bỏ cô.”
“Cứ thế này, có ngày cô chết cũng chẳng có ai đến nhặt xác!”
‘Chát!’ Tiếng bạt tai vang lên, lòng bàn tay tôi tê dại.
Anh ta nói không sai chút nào, tôi đúng là sắp chết rồi, nói không chừng thật sự chẳng có ai lo ma chay cho tôi. Nhưng cũng chẳng sao, mộ phần đã mua sẵn, lúc đó đưa tiền cho người ta chôn tôi vào là được.
“Yên tâm, nếu tôi có chết, nhất định sẽ hóa thành lệ quỷ, khiến anh không có ngày nào yên ổn.” Tôi cười đến vẻ mặt vô hại, nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn đến cực điểm.
Cãi vã, chửi bới nhau bao nhiêu năm, đến hôm nay tôi bỗng thấy thật vô nghĩa, có lẽ bởi vì tôi sắp chết rồi.
Tôi ném bản thỏa thuận đã in sẵn vào mặt anh ta: “Bớt giả vờ giả vịt đi, mau ký tên rồi đến Cục dân chính ly hôn.”
“Còn nữa, nếu tôi có chết thật, anh đừng có xuất hiện ở đám tang của tôi. Tôi sợ đường xuống suối vàng cũng bị vấy bẩn.”
Chu Cảnh Nghiễn bị tôi tát một cái, lửa giận càng bốc lên cao, nhưng khi nhìn thấy tờ đơn ly hôn, nét mặt anh ta cuối cùng cũng có chút thay đổi.
“Lại giở trò gì mới đây?” Anh ta đập tờ đơn ly hôn lên bàn, sợ tôi giở trò bịp bợm.
Tôi khinh thường liếc xéo anh ta: “Không biết chữ à? Toàn bộ cổ phần của tôi đều trả lại cho anh hết rồi, tôi ra đi tay trắng đấy.”
Có lẽ vì tôi quá dễ dàng thỏa hiệp, chẳng đòi hỏi gì nên anh ta càng thêm nghi ngờ.
Số cổ phần trong tay là anh ta chuyển nhượng cho tôi trước khi kết hôn. Nói rằng tôi không có người thân, đây là của hồi môn anh ta chuẩn bị cho tôi, còn những tài sản khác đều là sính lễ của anh ta.
Giờ muốn ly hôn, tôi cũng sắp chết rồi, sính lễ hồi môn với tôi mà nói chẳng khác nào gông cùm xiềng xích.
Đã chịu nhiều đau khổ như vậy, lúc chết cũng nên thanh thản một chút.
Chu Cảnh Nghiễn cầm bút không chút do dự ký tên: “Số tiền cô muốn, lát nữa tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cô, sau đó chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, mong cô làm được.”
Tôi chợt nhớ ra, số tiền đó là tiền tôi mua mộ phần trước đây, giờ thì đã thành tiền chữa bệnh của tôi rồi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Được thôi, ân đoạn nghĩa tuyệt.” Tôi cố gắng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, giả vờ như mình còn sốt sắng muốn chia tay hơn anh ta.
Ký xong tên, tôi đặt bút xuống, chậm rãi nói: “Ngày mai gặp nhau ở cổng Cục dân chính, đừng để tôi phải đợi anh.”
Có lẽ vì hôm nay tôi quá khác thường nên anh ta cứ nhìn tôi đầy cảnh giác: “Câu này, đáng lẽ tôi phải là người nói với cô mới đúng.”
Thấy anh ta đi ra đến cửa, tôi cười khẩy một tiếng rồi đóng sập cửa lại, thật hy vọng cánh cửa đập chết anh ta.
“Chu Cảnh Nghiễn, đồ ngốc.” Tôi nhỏ giọng mắng.
2.
Sáng hôm sau, tôi không đợi được Chu Cảnh Nghiễn mà lại đợi được tài xế của anh ta. Người tài xế đưa cho tôi một chiếc hộp gấm, cung kính nói:
“Phu nhân, cậu chủ hôm nay có việc bận không thể đến được, cậu ấy nhờ tôi chuyển cái này cho người.”
Tôi mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn, đây là nhẫn cưới của tôi và Chu Cảnh Nghiễn.
Tôi và Chu Cảnh Nghiễn ly thân vào năm thứ năm sau khi kết hôn. Tôi vừa dọn ra khỏi biệt thự thì An Nhã đã dọn vào. Chưa đầy một tháng sau, tin An Nhã mang thai đã truyền đến tai tôi.
Sau đó, Chu Cảnh Nghiễn có đến tìm tôi một lần, nhẹ nhàng nói với tôi vài câu.
Tôi không nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ anh ta nói: “Ôn Tuệ, anh muốn cho An Nhã một danh phận, chúng ta hãy chia tay trong êm đẹp.”
Lúc đó tôi đã cắn chặt môi, mùi máu tanh nồng trong miệng, cố gắng kìm nén nước mắt rồi cho anh ta một cái tát.
Trong lòng tôi thầm hỏi: ‘Chu Cảnh Nghiễn, anh muốn cho cô ta một danh phận, vậy anh có còn nhớ không? Năm 20 tuổi, anh đã nói sẽ cho tôi một mái ấm hạnh phúc.’
Tôi cất chiếc hộp đi, nhìn người tài xế: “Tôi không còn là phu nhân của các người nữa. À, bảo anh ta lo chuyện của anh ta với An Nhã cho nhanh đi, tôi không có thời gian chờ đâu.”
Thời gian của tôi sắp hết rồi, thật sự không chờ được nữa.
Chu Cảnh Nghiễn đang ở bệnh viện với An Nhã, nhắn tin cho tôi nói phải nửa tháng nữa mới có thời gian. Tôi cười lạnh không trả lời, xoay người lên xe về thành phố Châu.
Ở Giang Thành chẳng còn ai mà tôi lưu luyến nữa, người tôi yêu từng ở thành phố Châu.
Tôi bắt xe đến trại trẻ mồ côi, đó là nơi tôi từng sống khi còn nhỏ. Đứng trước cổng, hô hấp của tôi trở nên dễ dàng hơn hẳn: “Cuối cùng cũng trở về rồi.”
Tôi là trẻ mồ côi, từ khi có nhận thức đã sống ở trại trẻ này. Cho nên Chu Cảnh Nghiễn nói đúng, tôi chết rồi cũng sẽ không có ai nhặt xác.
Bởi vì tôi không có ba mẹ, càng không có người thân.
Tôi đẩy cánh cổng sắt han gỉ bước vào, hương hoa hòe thoang thoảng lập tức ùa vào mặt. Tôi ngẩng đầu nhìn cây đại thụ kia, nó còn phát triển tốt hơn so với mấy năm trước.
Cậu thiếu niên năm nào, thường hay trèo qua cái cây này để vào tìm tôi.
Một giọng nói quen thuộc và thân thiết kéo tôi về thực tại: “Ôn Tuệ?”
Tôi quay đầu lại, mắt nóng lên suýt khóc: “Viện trưởng, đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, con bé này.” Viện trưởng nhìn thấy tôi thì vô cùng xúc động. Tôi nhớ hồi nhỏ bà ấy đối xử với tôi tốt nhất, biết tôi nhỏ con dễ bị bắt nạt nên thường lén để dành cho tôi cái bánh bao: “Mấy hôm trước còn nhắc đến cháu với Tống Tống đấy.”
Tống Tống tên đầy đủ là Tống Tình, là bạn thân nhất của tôi hồi đó. Sau này, chúng tôi vì yêu cùng một người mà trở mặt thành thù, bây giờ nghĩ lại, thật sự nực cười.
“Cháu nghĩ đã lâu không về nên ghé qua thăm, dạo này mọi người khỏe không ạ?” Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, hy vọng nỗi buồn trong mắt không bị bà ấy nhìn thấy.
“Khỏe, mọi thứ đều tốt.” Viện trưởng nhìn tôi chăm chú, đưa tay xoa đầu tôi, xót xa nói: “Sao cháu gầy đi nhiều thế này, còn cậu kia đâu?”
Tôi biết bà ấy đang nói đến Chu Cảnh Nghiễn, dù sao năm đó viện trưởng cũng đến dự đám cưới của chúng tôi. Trong hôn lễ, tôi và anh ta vô cùng ân ái, nhận được vô vàn lời chúc phúc.
Chu Cảnh Nghiễn của ngày xưa là chàng trai rực rỡ nhất. Anh ta lén lút gia đình chạy đến trại trẻ mồ côi tìm tôi, đứng trên cây đại thụ kia vươn tay về phía tôi, cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “Tuệ Tuệ, anh đưa em đi ngắm hoàng hôn.”
Tôi quay đầu lại, ánh mắt đăm đăm nhìn về hướng đó, chớp chớp mắt rồi nói: “Gần đây anh ấy bận quá nên không đi cùng cháu được.”
Viện trưởng tin là thật, dặn dò tôi phải chăm sóc bản thân thật tốt, phải biết thương lấy mình. Tôi lại thấy mũi cay cay, vội vàng kiếm cớ rời đi. Trước khi bước ra khỏi cánh cổng ấy, tôi không nhịn được mà dừng chân ngoái đầu nhìn lại, dường như nhìn thấy dưới gốc cây đại thụ kia, cô bé buộc tóc đuôi ngựa đang nhíu mày: “A Nghiễn, anh lại đến muộn, em đợi anh lâu lắm rồi.”
Tầm nhìn có chút mờ mịt, tôi xoay người mỉm cười.
“Chu Cảnh Nghiễn, lần này em không đợi anh nữa.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.