01
Ta tên là Tú Hà, vốn là một nha hoàn bình thường trong Dương phủ.
Nhưng bốn tháng trước, một đêm trăng thanh gió mát, đại thiếu gia Dương Chi Cẩn lảo đảo từ bên ngoài trở về.
Hắn vốn là người nghiêm khắc giữ lễ, hôm đó không biết bị ma xui quỷ ám thế nào mà lại đè ta, người đang trải giường lên giường.
Đêm đó, ta cào lên mặt đại thiếu gia tám vết, đại thiếu gia đã làm ta bốn lần.
Sau một đêm kinh hồn bạt vía, đại thiếu gia có thêm một thông phòng, còn ta cũng không thể tiếp tục làm một nha hoàn bình thường nữa.
Ta trở thành nha hoàn thông phòng của đại thiếu gia.
Từ đó về sau, đại thiếu gia thấy ta liền đi đường vòng.
Đại thiếu gia không để ý đến ta, ta cũng được nhàn hạ, cầm tiền lệ của thông phòng, mỗi ngày ăn chơi không cần làm việc còn có người hầu hạ, thỉnh thoảng còn nhân lúc đại thiếu gia không có nhà, lẻn vào thư phòng của hắn để xem trộm thoại bản mà hắn giấu.
Điều khiến ta kinh ngạc là, một người nam nhân cổ hủ nghiêm túc như đại thiếu gia, vậy mà cũng lén xem thoại bản, hơn nữa cứ cách hai ngày hắn lại có thêm một quyển mới.
Nhưng hắn xem hay không xem không liên quan đến ta, dù sao ta cũng xem rất vui.
Ta cứ nghĩ, cuộc sống sẽ bình lặng trôi qua, chờ đến khi đại thiếu gia cưới vợ thì sẽ tìm một cớ đuổi ta đi bằng vài trăm lượng.
Nhưng không ngờ!
Ta có thai.
Trời ạ, tức chết ta mất.
02
Có thai rồi, thân phận của ta càng trở nên tế nhị.
Ta khổ sở khuyên phu nhân, nói đại thiếu gia chưa cưới vợ, nếu truyền ra ngoài hắn có một nha hoàn thông phòng đang mang thai, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn.
Huống hồ, hắn còn là một tài tử nổi tiếng trong triều.
Phu nhân rất hài lòng với thái độ của ta, lập tức thưởng cho ta năm trăm lượng để ta đến điền trang ở, hứa vài năm sau khi đại thiếu gia thành thân sẽ đón ta về.
Ta vội xua tay, tỏ vẻ rất hiểu chuyện: “Không cần đón nô tỳ về, nô tỳ tuyệt đối không thể làm ảnh hưởng đến hạnh phúc và tiền đồ của đại thiếu gia.”
Phu nhân càng cảm động, lại thưởng thêm cho ta một trăm lượng.
Ngay hôm đó ta đóng gói đồ đạc đến điền trang.
Cuộc sống ở điền trang còn tự do hơn ta tưởng, trước sau hai trăm mẫu đất, một màu xanh mướt, sau nhà còn có một con suối nhỏ, nước trong vắt có thể nhìn thấy rõ ràng
những chú cá bơi trong nước.
Đoạn ma ma chăm sóc ta vốn tưởng ta sẽ khóc lóc thảm thiết, không ngờ ta đến đây, lại có vẻ như khỉ về rừng, ngược lại bà ấy mới là người ngạc nhiên.
“Ngươi không lo, đại thiếu gia cả đời không đón ngươi về sao?”
Tốt nhất là cả đời đừng đón ta về, ta mới không muốn làm nha hoàn thông phòng!
Cuộc sống ở điền trang quá thoải mái nhưng những ngày tháng ăn uống vui chơi trèo cây bắt cá không được mấy ngày, đại thiếu gia đã đến.
Khi hắn đến, ta đang leo trên cây hái dâu tằm, vừa hái vừa ăn, ăn đến nỗi đầy mặt là nước dâu đen tím.
Đại thiếu gia ngẩng đầu nhìn mặt ta đầy nước dâu tằm, ta cúi đầu nhìn ngực hắn đang chảy máu ròng ròng.
“Này, đại thiếu gia.” Ta vẫy tay chào hắn.
Đại thiếu gia giật giật khóe miệng, ầm một tiếng ngã xuống đất.
Ta gọi Đoạn ma ma đến, hai người phí sức chín trâu hai hổ mới kéo được đại thiếu gia về nhà, ta thề, chuyện này là chuyện mệt nhọc thứ hai mà ta làm kể từ khi xuyên không thành nha hoàn.
Chuyện mệt nhọc nhất là đêm bị đại thiếu gia làm bốn lần.
Đại thiếu gia bị thương ở vai và ngực, hắn còn không cho chúng ta mời đại phu, vì vậy ta đành tự mình ra tay.
Phải nói trước đây tuy ta là bác sĩ nhưng việc tự tay nhổ tên là lần đầu tiên làm.
May mắn thay, đại thiếu gia thân thể cường tráng, sốt cao hai ngày thì tỉnh lại.
Hắn hỏi ta, là ai đã chữa thương cho hắn, lại là ai đã thay quần áo cho hắn.
“Ngài hỏi người chữa thương, là nô tỳ…”
“Vậy thay quần áo thì sao?”
“Thay quần áo, cũng là nô tỳ!” Ta cầm lấy đống thảo dược đã bị ta đập nát bét, giật tung chăn của hắn lên, định thay thuốc cho hắn.
Ta phát hiện ra da mặt đại thiếu gia khá mỏng.
Vậy mà đêm đó sao lại hung dữ như vậy?
Nghĩ đến đêm đó ta lại tức, thay thuốc không nhịn được mà hơi mạnh tay, đại thiếu gia đau đến nỗi trán toát mồ hôi lạnh.
“Tú Hà, lúc ngươi thay quần áo cho ta, có thấy trên người ta có một lá thư không?”
“Đặt dưới gối của ngài rồi.”
Đại thiếu gia vội vàng lấy thư ra, lật đi lật lại xác nhận không bị hỏng mới thở phào nhẹ nhõm, ta liếc mắt nhìn, lá thư đó có một phong bì màu hồng nhạt, nét chữ rất xinh đẹp, nhìn là biết chữ của nữ tử.
Không ngờ, đại thiếu gia vẫn là một kẻ đa tình.
“Tú Hà.” đại thiếu gia đột nhiên gọi ta: “Về phủ với ta đi, ngươi đã là người của ta, ta tuyệt đối không thể để ngươi ở đây chịu khổ.”
03
Ta chân thành từ chối đại thiếu gia.
Cũng vừa khóc vừa kể lể phân tích cho hắn nghe những lợi hại khi đón ta về phủ, cuối cùng tóm tắt lại lập trường và quan điểm của mình:
“Nếu ngài thực sự không yên tâm về nô tỳ và đứa bé trong bụng nô tỳ, ngài có thể trích ra một trăm lượng tiền sinh hoạt mỗi tháng. Nô tỳ sống tốt, ngài và vị phu nhân tương lai cũng sẽ hạnh phúc mỹ mãn.”
Ta ân cần cài khuy áo cho đại thiếu gia và nghiêm túc vỗ nhẹ vào mu bàn tay hắn:
“Hai bên đều tốt, đôi bên cùng có lợi, đại thiếu gia!”
Đại thiếu gia nhìn chằm chằm vào mặt ta một lúc lâu, không nói một lời.
Ta muốn đoán xem hắn đang nghĩ gì nhưng đành chịu vì ta không biết gì về con người này… ngoài việc biết hắn có thân thể khá tốt.
“Cái kia, nếu ngài thấy một trăm lượng quá nhiều, vậy tám mươi lượng cũng được.”
Đại thiếu gia vẫn không nói gì.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Năm mươi lượng, không thể ít hơn!” Ta bắt đầu bẻ ngón tay tính cho hắn tiền nuôi con: “Ăn uống, học tư thục…”
Ta rất biết tính toán.
Đại thiếu gia không nhìn ta nữa, giọng hắn hơi khàn khàn, ngữ khí có chút bất lực:
“Tú Hà, ta mệt rồi, muốn ngủ một lát.”
Cũng không nói đồng ý hay không đồng ý.
Kể từ sau khi ta và đại thiếu gia tính sổ sách, hắn không nhắc đến chuyện đón ta về phủ, cũng không nói đến chuyện cấp tiền sinh hoạt cho ta.
Quan trọng hơn, hắn định dưỡng thương ở điền trang cho đến khi lành hẳn.
“Thương thế của ngài nặng lắm, muốn dưỡng cho khỏi hẳn phải mất ít nhất một tháng, ngài có muốn nhịn một chút, để Đoạn ma ma đưa ngài về phủ trước không?”
Đại thiếu gia mặt mày đắng chát nhìn ta: “Tú Hà cực kỳ không thích ta sao?”
Nói rồi, hắn chống tay định ngồi dậy: “Vậy… vậy ta đi!”
Hắn nói đi nhưng lại là bộ dạng cơ thể suy yếu, chống nhiều lần không thành, còn làm rách cả vết thương.
Chỉ vài động tác đơn giản, mặt hắn đã tái nhợt, lảo đảo sắp ngã.
Ta sững người, đại thiếu gia hôm nay và đại thiếu gia hôm qua có chút khác biệt.
Sao lại ủy mị thế này?
Nhưng mà, y phục của hắn nửa hở nửa khép, cộng thêm bộ dạng đáng thương kia của hắn, thật sự khiến người ta không thể từ chối.
“Không có không có, nô tỳ không ghét ngài.”
Ta khuyên nhủ đủ một khắc đồng hồ, bày tỏ lòng trung thành của mình, đại thiếu gia mới miễn cưỡng nằm xuống.
“Ngài nghỉ ngơi cho khỏe, nô tỳ đi nấu cho ngài bát canh gà.”
Đại thiếu gia yếu ớt nhìn ta, gật đầu: “Vậy… làm phiền Tú Hà rồi.”
Ta tràn đầy dục vọng bảo vệ.
Nấu xong canh gà, gọi đại thiếu gia dậy ăn, hắn lại không ngồi dậy được, Đoạn ma ma nghĩ ra một chủ ý:
“Tú Hà, ngươi ngồi sau ôm lấy đại thiếu gia, nô tỳ sẽ đút canh gà cho đại thiếu gia uống.”
Ta ôm hắn?
Không ổn lắm nhỉ?
Ta nhìn đại thiếu gia, đại thiếu gia nhìn ta…
“Ngại ngùng cái gì.” Đoạn ma ma nói bên tai ta: “Đại thiếu gia là phu quân của ngươi, giống như phu thê vậy, phu thê nào lại còn ngại nhau. Huống hồ, đại thiếu gia dưỡng khỏe rồi, người được hưởng phúc chẳng phải là ngươi sao!”
Hai chữ hưởng phúc này, bà ấy cố ý nhấn mạnh, kèm theo biểu cảm đặc biệt của nữ tử trung niên khi buôn chuyện.
Vừa bỉ ổi vừa phấn khích.
Ta giật giật khóe miệng: “Ma ma, lời thì thầm của người có hơi lớn tiếng quá rồi.”
Đừng nói đại thiếu gia nghe thấy, ngay cả người nghe trộm ngoài tường cũng có thể nghe rõ từng chữ.
Cuối cùng, ta vẫn bị ép không còn cách nào khác, ngồi sau ôm đại thiếu gia, đại thiếu gia dựa vào lòng ta…
Hắn rất cao, dù là đứng hay ngồi đều cao hơn ta rất nhiều.
Cho nên, một vật khổng lồ như vậy yếu ớt dựa vào lòng ta, rất có một loại cảm giác kích thích kỳ lạ, bất kể là đối với ta hay đối với Đoạn ma ma .
Đoạn ma ma càng phấn khích hơn làm đổ canh gà ra vạt áo đại thiếu gia mấy lần.
Uống hết một bát canh gà, quần áo đại thiếu gia đã không thể mặc được nữa.
Đoạn ma ma áy náy nói: “Quần áo bẩn rồi, làm phiền Tú Hà giúp đại thiếu gia thay bộ khác.”
Lúc bà ấy nói, biểu cảm càng bỉ ổi hơn.
May mà đại thiếu gia không nhìn thấy.
Lúc thay quần áo, đại thiếu gia cũng không nói gì nhưng mặt, tai và ngực hắn đều chuyển sang màu hồng nhạt, ta chép miệng, lẩm bẩm:
“Đại thiếu gia không cần ngại, đêm đó ngài rất phóng khoáng.”
Quỷ mới biết đêm đó hắn đã uống thuốc gì, hung dữ không giống hắn chút nào.
“Khụ khụ…” Đại thiếu gia vội quay đầu đi, mặt đỏ hơn, giọng nói cũng trầm hơn: “Đêm đó, không thắp đèn.”
Giọng điệu của hắn, sao ta lại nghe ra chút tiếc nuối?
Chắc chắn là ta hiểu lầm rồi, dù sao đại thiếu gia cũng là người thanh cao, chưa từng gần gũi nữ sắc, ta làm việc ở viện của hắn hơn một năm rồi, hắn cũng chẳng nói với ta mấy câu.
Phải nói, đại thiếu gia này thực ra cũng khá tốt.
Hắn rất khoan dung với hạ nhân, bắt gặp ta hai lần vụng trộm ăn đồ ăn vặt của hắn, vụng trộm xem sách của hắn, hắn cũng không trách mắng ta.
Đại thiếu gia vẫn là một quân tử, có mấy tháng ta muốn kiếm thêm tiền, lén viết truyện, viết được mười mấy trang, lúc làm việc làm rơi vào phòng ngủ của hắn, lúc ta đi tìm thì hắn thậm chí còn không lật ra xem, cứ thế trả lại cho ta.
“Tú Hà, buổi tối ngủ, ngươi có nghe thấy sau nhà có thứ gì đang nghiến răng không?”
Đại thiếu gia hỏi ta.
Lúc hắn nói lời này, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng.
“Không nghe thấy, ở đây không có sói cũng không có động vật hoang dã nào khác.” Ta nói.
Đại thiếu gia khẽ động mắt, lại nói: “Tú Hà, vết thương của ta… ngươi nhất định đừng nói ra ngoài, ta sợ sẽ có người tìm đến, truy sát ta.”
Ta muốn khuyên hắn, nguy hiểm như vậy thì không bằng đi sớm một chút.
“Nếu có người truy sát, bây giờ ta chỉ có một mình, tay không tấc sắt lại không có người bảo vệ.” Đại thiếu gia nhìn ta, thở dài: “Tú Hà?”
“Hả?” Ta nhìn hắn, không hiểu lắm.
“Không có người bảo vệ ta.” Hắn lặp lại: “Than ôi, một kẻ phế vật như ta, chết ở bên ngoài không làm phiền người khác mới là thích hợp nhất nhỉ?”
“Nếu ngài không chê, nô tỳ bảo vệ ngài?” Hắn đã tự cam chịu như vậy, xuất phát từ nhân đạo, ta phải khách sáo một chút.
“Vậy thì phải đa tạ Tú Hà rồi.” Đại thiếu gia không khách sáo chút nào, lập tức dịch vào bên trong giường một chút, nhường chỗ bên ngoài cho ta: “Chúng ta nghỉ sớm thôi.”
Ta luôn cảm thấy, có chỗ nào đó không đúng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.