Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

11:58 chiều – 07/11/2024

Ngẩng đầu lên, lại thấy không ít ánh mắt rơi vào ta, xen lẫn đủ loại khinh thường, chế giễu, châm biếm…

Ta mới chợt nhận ra mình cũng là một nhân vật trong vở kịch này.

Nghĩ đến ba năm qua hành vi của mình giống như trò hề, ta cũng thấy xấu hổ vô cùng.

Đến lúc tự do ngắm hoa, ta không đi theo Châu Kim An, cũng không quen ai khác, liền một mình thả bộ, bất giác đi đến bờ hồ.

Nguyễn Tố Tâm xuất hiện dưới gốc liễu, đứng yên nhìn ta.

Ta định hành lễ, nàng dịu dàng lên tiếng: “Ta mến Kim An.”

Ta sững người, không hiểu nàng bỗng dưng nói vậy là có ý gì.

Nàng mỉm cười tao nhã, tự nói tiếp: “Dù chưa tỏ lòng với huynh ấy, nhưng ta đoán huynh ấy cũng mến ta.

“Ta vẫn biết trong phủ huynh ấy có một vị tiểu thư “đâm đầu vào tường,” cũng không bận tâm gì nhiều, huynh ấy phẩm chất cao khiết, ta biết huynh sẽ không dễ bị loại người như ngươi làm xao nhãng.

“Nhưng hôm đó nhìn thấy ngươi, mới biết ngươi có nhan sắc thế này.

“Ta rồi cũng sẽ gả vào phủ Thượng Thư làm chính thất, có ngươi ở đó cuối cùng cũng là một mối họa. Không phải lo Kim An không chịu nổi sự cám dỗ của ngươi, mà là lo dì ngươi, người chẳng bao giờ được lên chính thất kia, nhất định sẽ nghĩ đủ cách nâng đỡ ngươi.

“Ta từ nhỏ đã học hành chăm chỉ, được nhiều danh sư chỉ dạy, học vấn, kỹ nghệ, lễ nghi ở kinh thành không ai bì nổi. Nếu gả qua đó, tuyệt đối không thể để ngươi và những người như ngươi làm mất mặt.”

Nàng từ đầu đến cuối, giọng điệu bình thản, nét mặt dịu dàng.

Lời nói thẳng thừng, hiển nhiên tự tin tột bậc, không hề sợ ta sẽ đem chuyện này đi kể.

Dù sao, nàng là quý nữ cao cao tại thượng, còn ta là trò cười bị khinh thường.

Ai sẽ tin ta mà không tin nàng?

“Nguyễn tiểu thư,” ta thở dài, “có lẽ ngươi không tin, thật ra ta đã không còn tâm tư gì với biểu huynh nữa rồi. Nếu ngươi có thể chờ thêm chút nữa, ta có khi sẽ rời đi, lúc đó ngươi và biểu huynh–”

Nguyễn Tố Tâm che miệng cười thành tiếng.

Nàng vừa cười vừa lắc đầu: “Ngươi ngốc, tưởng người khác cũng ngốc sao? Ngươi khổ công tính toán lâu như vậy, phủ Thượng Thư tốt như thế, ngươi sẽ từ bỏ dễ dàng?”

Ta bất đắc dĩ nhìn nàng: “Thật là…”

Nàng khó khăn lắm mới ngưng cười, lấy lại vẻ đoan trang đoan trang, dịu dàng nói:

“Trang tiểu thư, ta nghĩ ra một cách.

“Ngươi theo đuổi biểu huynh mà không được, vì ghen ghét nên làm ra hành động không đúng mực. Như thế, ngươi và Kim An sẽ không còn khả năng gì nữa, dì ngươi cũng mất đi chỗ dựa, ta có thể yên tâm mà gả qua.”

Ta sợ hãi hỏi: “Vậy ta đã làm gì không đúng mực?”

Nàng mỉm cười với ta, thân hình bất ngờ nghiêng về phía sau, ngã xuống hồ.

Ta hoảng hốt, lập tức đưa tay kéo nàng, hỗn loạn một hồi, hai người cùng ngã xuống hồ.

Không xa truyền đến tiếng kêu kinh hãi.

“Ùm” một tiếng, có người từ trên bờ nhảy xuống.

Là Châu Kim An.

Huynh ấy nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng bơi về phía Nguyễn Tố Tâm.

Ta nhìn huynh ấy ôm chặt lấy Nguyễn Tố Tâm đã gần như bất tỉnh, bơi lên bờ, nhận lấy chiếc áo khoác từ người khác, lập tức phủ lên, che đi bộ y phục ướt đẫm dính sát vào người nàng.

Ta xoay người, bơi về phía bờ vắng.

Quê nhà ở phía Nam, ngay trước cửa có sông có cầu, từ nhỏ ta đã bơi lội giỏi.

Bộ váy gấm vân mây trên người thấm nước sẽ trong suốt, bám sát cơ thể, ta không dám chắc sẽ có ai nguyện ý cởi áo khoác cho ta.

Bò lên bờ, toàn thân ướt sũng, đường nét cơ thể lộ rõ, tựa như không mặc gì.

Đang mừng vì nơi này không có ai, ngẩng đầu lên, lại thấy bên dưới gốc cây bên phải có một nam nhân đứng nhìn.

9

Khuôn mặt người đàn ông trắng trẻo lạnh lùng, ngũ quan sắc nét rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm tựa hồ như giếng cổ, toàn thân được bao phủ trong một chiếc áo choàng xanh thêu hoa văn tinh xảo.

Rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng lại khiến người khác vô thức cảm thấy sợ hãi. Những cánh hoa trắng rơi lả tả trên vai, có vẻ như đã đứng ở đó rất lâu rồi.

Ta kinh ngạc đến há hốc miệng, hoảng hốt vòng tay ôm lấy cơ thể mình, có che được bên trên lại chẳng thể che được bên dưới.

Lúc này, từ xa truyền đến tiếng nói chuyện hỗn loạn và tiếng bước chân dồn dập. Đầu óc mơ hồ bỗng tỉnh táo lại, loạng choạng bước tới, ngã vào lòng người đàn ông, áo ướt sũng của ta làm ướt cả áo choàng của hắn.

“Tiểu thư có ý gì đây?”

Giọng nói lạnh lùng, không gợn sóng từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

Ta ngại ngùng đáp:

“Tiểu thư ta không muốn đâm đầu vào tường nữa, chỉ muốn đâm vào huynh thôi.”

Thà mang tiếng lẳng lơ còn hơn mang tiếng ghen ghét đẩy người xuống nước. Thà mất mặt trước một người còn hơn là mất mặt trước đám đông. Đầu óc không được lanh lợi, trong cơn bối rối chỉ có thể nghĩ ra cách này.

Hàng mi dài của người đàn ông khẽ chớp một cái. Không từ chối, cũng không hành động.

Đang lúc ta còn lo lắng, bỗng thấy trước mặt tối sầm, hơi thở của hắn bao phủ lấy ta, cơ thể ta được bao bọc trong áo choàng, che kín không còn kẽ hở.

Ngay lúc đó, một nhóm người từ phía sau hòn giả sơn đi vòng ra. Châu Kim An đi ở phía trước, trong tay cầm một chiếc áo choàng, vẻ mặt nôn nóng, lộ ra chút gì đó bối rối.

An Thế tử đi sát sau, nhìn quanh bốn phía. Nhìn thấy người đàn ông, trong chốc lát mọi người như bị điểm huyệt, đồng loạt đứng yên.

Đầu ta còn nhỏ nước, thò ra từ trong lòng người đàn ông, bốn mắt gặp nhau với Châu Kim An. Đôi môi y khẽ mấp máy, sắc mặt tái nhợt.

10

Nguyễn Tố Tâm sau khi bị Châu Kim An ôm vào lòng lúc ướt sũng, đã phá vỡ lễ giáo nam nữ, phủ Thượng Thư để thể hiện thành ý lập tức cử đại diện sang dạm hỏi. Hai nhà vốn cũng môn đăng hộ đối, hôn sự nhanh chóng được định đoạt, đủ ba thư sáu lễ, chỉ chờ ngày lành.

Còn ta, cuối cùng mang tiếng xấu xa, bị đuổi khỏi phủ Thượng Thư. Hôm đó sau khi Nguyễn Tố Tâm tỉnh lại, lời lẽ không rõ ràng, nói như thể bị đẩy xuống nước, vì quay lưng nên không nhìn rõ mặt.

Lúc đó chỉ có mình ta ở bên, dù cô ta không nhắc đến tên ta, mọi người lập tức suy đoán rằng là ta do mối rối ren giữa ta, nàng ta và Châu Kim An.

Nghe nói, nếu không nhờ Châu Kim An và thế tử An kiên quyết xin giữ, có lẽ người nhà Thái phó đã đưa ta ra quan phủ rồi.

Khi nói đến hôn sự, nhà Thái phó chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất là không cho phép ta ở lại trong phủ. Để giữ thể diện hai nhà, ngày hôm sau Thượng Thư đại nhân đã đuổi ta ra khỏi phủ.

Hôm đó ta trong cơn hoảng hốt ôm lấy người đàn ông kia, không ai nói cho ta biết hắn là ai, chỉ biết là thân phận cao quý, đến quốc công An khi đứng trước mặt hắn còn kính cẩn sợ hãi.

Người ta nói rằng, kẻ có thân phận cao quý như vậy, không phạt ta vì tội mạo phạm đã là may mắn lắm rồi, huống chi là lễ giáo nam nữ.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Khi ta rời đi, dì mặt sưng đỏ, mắng ta không biết phấn đấu. Bà vì phản đối chuyện đuổi ta khỏi phủ mà bị Thượng Thư đại nhân tát hai cái.

Ta cúi đầu, hổ thẹn chịu bà mắng nhiếc. Không đủ tài giỏi, rơi vào tình cảnh này, chẳng trách ai được. Dì mắng đến cuối cùng lại rơm rớm nước mắt, lấy ra tờ ngân phiếu hai trăm lượng, dặn ta tìm một chỗ ở trong thành trước, nói rằng tân nương sắp nhập phủ, đợi bà ổn định tình hình rồi mới tính cách đưa ta trở về.

Ta ngập ngừng muốn nói mình dự định trở về phương Nam. Nhưng nhìn vẻ mặt lo âu cau có của bà, cuối cùng cũng không nói ra.

Ta nghĩ ngợi, kể cho bà nghe câu nói hôm đó của Nguyễn Tố Tâm bên bờ hồ. Dì đỏ mắt, như nhớ lại chuyện xưa, hừ lạnh:

“Những tiểu thư nhà quyền quý kia, vẻ ngoài trông sạch sẽ cao quý, nhưng bên trong ai cũng đầy tâm cơ. Năm xưa ta có thể vượt qua được sự chèn ép của đại phu nhân, những đau khổ phải chịu không phải thứ mà con có thể tưởng tượng, đến hôm nay vẫn còn đứng ở đây, chẳng qua là vì mệnh dài hơn một chút mà thôi.”

“Nam Tường, con cũng đừng oán trách dì ép buộc con bao năm qua, ta không nơi nương tựa, sống đến bây giờ chẳng dễ dàng gì. Châu Kim An là người tốt hiếm có, ta cũng không phải hại con đâu.”

Ta nhìn bà, lòng đầy xót xa. Một mình bà, mạnh mẽ đến nửa cuộc đời, thực ra cũng thật cô đơn đáng thương.

Dù gì hiện tại kinh thành đã vào đông, băng tuyết đầy trời, ta quyết định chờ đến mùa xuân sang năm, đợi dì yên tâm, rồi mới lên đường cũng không muộn.

11

Khi mang túi tay nải bước đến góc phố, ta liền trông thấy Châu Kim An.

Huynh ấy dáng người cao ráo, đứng lặng trước xe ngựa, im lặng nhìn ta.

Ta tiến lên, khẽ cúi người hành lễ.

“Biểu ca, khi trước Nam Tường Đã phạm phải nhiều lỗi lầm, nay ta xin được bồi tội. Hôm nay từ biệt, hy vọng về sau mọi điều an lành.”

Huynh ấy nói khẽ: “Lên xe.”

Ta ngây người.

Huynh ấyđưa ta đến một viện nhỏ xinh đẹp.

“Nơi này là đâu?” Ta nhìn quanh.

Huynh ấy hạ mắt đáp: “Trước tiên muội cứ ở đây, sau này ta sẽ đưa muội trở về phủ.”

Ta nghi hoặc nhìn huynh ấy.

Huynh đột nhiên ngước mắt, trong mắt nổi lên chút cảm xúc không rõ ràng.

“Hôm đó ta không cứu muội trước, là vì ta biết muội bơi rất giỏi.”

Ngày đó ta từng cố ý ngã xuống hồ trước mặt huynh ấy, huynh cứu ta nhưng bị chuột rút, cuối cùng ta lại phải kéo huynh lên bờ.

Ta gật đầu: “Huynh có lòng mến mộ Nguyễn tiểu thư, bất kể thế nào, cứu nàng ấy là điều nên làm.”

Huynh mím môi, im lặng không nói.

Ta chần chừ một lúc, rồi vẫn mở lời: “Ta không có đẩy nàng ấy.”

Huynh ngắt lời ta: “Việc này nàng không cần giải thích, Tố Tâm chỉ là nhất thời sợ hãi nên nhầm lẫn.”

“Huynh tin ta?” Ta trong lòng có chút kinh ngạc.

Huynh thản nhiên nói:

“Chúng ta đã chung sống ba năm, nàng tuy… hành vi đôi khi có chút không đúng mực, nhưng tính tình thuần khiết, đơn giản, không phải là người giỏi mưu mô như vậy.”

Ta đột nhiên mắt đỏ hoe, mỉm cười nói: “Biểu ca nói vậy, trong lòng ta càng thêm áy náy.”

Trong viện yên tĩnh vang lên tiếng lá cây xào xạc, ánh hoàng hôn mùa đông chiếu rọi, kéo dài bóng hình, ngay cả giọng nói của Châu Kim An dường như cũng trở nên hư ảo.

“Hiện tại, phủ Thượng thư có chút hiểu lầm về muội, đợi Tố Tâm thành hôn xong, ta sẽ nói rõ ràng với nàng ấy, không lâu sau, muội có thể trở về.”

Ta do dự hỏi: “Trở về… để làm gì?”

Huynh ấy nhìn ta chằm chằm, một hồi lâu mới nói:

“Ta sẽ nạp muội làm thiếp.”

Ta kinh ngạc trợn mắt, thật khó tin Châu Kim An lại nói ra lời như vậy.

“Tại… tại sao, đột nhiên…”

ánh mắt huynh ấy thâm trầm: “Hôm đó muội đứng trước toàn dân thiên hạ có hành động thân mật với nam nhân, ở kinh thành sợ là khó tìm nhà tốt, muội rơi vào tình cảnh này, ta cũng có phần trách nhiệm, ta nạp muội, là cách giải quyết tốt nhất.

“Về sau, tuy muội với Tố Tâm có danh phận khác biệt, nhưng những gì muội có, đều không thua kém nàng ấy chút nào.”

Trong lòng ta như sóng lớn trào dâng, nhất thời không biết phải nói gì.

Lúc này thần sắc huynh ấy bình thản, dường như còn thấp thoáng chút dịu dàng, làm ta cảm thấy có chút lạ lẫm.

Trầm mặc một lúc lâu, ta mới nói:

“Biểu ca, cảm tạ huynh đã suy nghĩ cho ta nhiều điều, nhưng nay huynh đã có Nguyễn tiểu thư, ta… không thích nàng ấy lắm, những chuyện hoang đường trước đây, huynh cũng bỏ qua đi. Phủ Thượng thư, ta không có ý định trở về. Cái viện này, ta cũng không muốn ở lại.”

Huynh ấy kinh ngạc nhìn ta, môi khẽ mở rồi lại khép, dường như không tin được ta lại từ chối.

“Muội một nữ nhân, không ở đây, có thể đi đâu?”

“Nam Tường! Ta biết nàng và mẫu thân đều mong vị trí chính thất, nhưng nay ta và Tố Tâm đã có hôn ước, không thể thay đổi. Ta đã hứa với muội l, tuyệt đối không phân biệt đối xử. Tố Tâm cũng là người đức hạnh, muội dù là thiếp, chắc chắn sẽ không chịu uất ức như những nữ nhân khác trong hậu viện.

“Muội tính tình đơn giản, không hiểu sự đời khó khăn, không có phủ Thượng thư che chở, sau này sẽ chịu nhiều vất vả.

“Nam Tường, chúng ta dù sao cũng có tình nghĩa thuở nhỏ, ta sẽ không hại muội, muội tuyệt đối đừng cứng đầu.”

Huynh ấy xưa nay ít lời, hiếm khi nói nhiều như vậy.

Lúc này nói xong, trên mặt còn phảng phất chút xúc động.

Ta xấu hổ mỉm cười:

“Ta hiểu tấm lòng chăm sóc của biểu ca dành cho ta, chỉ là, lòng Nam Tường cũng đã thay đổi, không muốn lại sa vào vòng luẩn quẩn, thiên hạ rộng lớn, tự nhiên sẽ có nơi cho ta dừng chân, ta không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần được sống tự do là đủ.”

Sau đó, ta khẽ cúi mình, hành lễ.

“Biểu ca, từ biệt tại đây.”

“Nam Tường!” Huynh ấy trầm giọng gọi.

Ta quay đầu lại, huynh ấy đứng thẳng dưới mái hiên, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta.

Ta vẫy tay chào từ biệt.

Như thể đang vẫy tay tạm biệt một đoạn ký ức đã qua.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận