Cho lui hạ nhân, sắc mặt không vui:
“Ngươi thật là lãng phí gương mặt trời cho này!
“Ba năm rồi, người có chút bản lĩnh thì đã bồng bế con rồi, còn ngươi thì chẳng những không câu dẫn được, lại còn biến thành thù địch nữa.”
Ta cúi đầu, lí nhí: “Chuyện này cũng không dễ như thế, dì thử đi sẽ biết.”
Dì trừng mắt: “Hỗn xược! Ta bao nhiêu tuổi rồi còn đi thử cái gì?!”
“Nhưng biểu huynh không thích con, con biết làm thế nào?”
Ta ngây ngô nói:
“Con nâng ngực đến trước mắt huynh ấy, huynh ấy nói chắn tầm nhìn.
“Con ngã vào lòng huynh ấy, huynh ấy bảo eo con không tốt, nên đi khám.
“Con nhìn huynh ấy đắm đuối, huynh ấy bảo nữ tử phải biết tự trọng.”
Ta lo lắng đến phát khóc.
“Dì à, huynh ấy khó đến thế, hay là đổi người đi, để con thử câu dẫn Thượng thư đại nhân?”
Dì đập bàn đứng dậy.
“To gan! Con dám chắc!
“Ta bảo con giúp ta tranh quyền, không phải để con đoạt quyền của ta!
Ta ôm mặt, “hức hức” khóc nức nở.
“Đừng khóc nữa!”
Dì quát lên, lấy từ dưới đệm ra mấy quyển sách, ném lên trước mặt ta.
Trang sách mở ra, là các hình ảnh xuân cung đồ khó coi.
Ta ngừng khóc, ngơ ngác nhìn những hình vẽ, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc: “Thân thể người lại có thể như vậy…”
Dì ôm trán, vẻ mặt chán nản.
“Mang mấy quyển sách này về mà nghiên cứu kỹ, nhất định phải thông suốt hết.
“Tối mai, ta sẽ sai người cho hắn ta uống thuốc, con chuẩn bị sẵn sàng rồi vào phòng hắn đi.
“Nếu ngày mai còn không thành công, ta sẽ đón nhị muội của con về đây!”
Ta trải qua hai ngày đầy mệt mỏi rã rời và đau nhức chân tay.
Tất cả đều do những quyển sách ấy gây ra.
Dì bảo ta phải thông suốt, ta cố hết sức mới nhớ được bảy mươi hai thế.
Có vài tư thế khó đến kỳ lạ, nếu không phải hình vẽ hai người không mảnh vải, ta thực sự nghi ngờ dì lấy nhầm sách luyện võ công.
Ta là người biết nghe lời.
Dù không hiểu nhưng ta vẫn kính trọng.
Hai ngày một đêm, ta học theo sách, hết gập chân lại xoay eo, trồng chuối, treo người…
Cả người đau nhức, khổ sở đến nỗi ta lén rơi mấy giọt nước mắt.
Cho đến đêm đó, theo lời dặn của dì, ta lén lút vào phòng của Châu Kim An, mới vừa bước qua bậu cửa, liền đau đến nhe răng nhếch miệng, suýt nữa kêu thành tiếng.
Người nằm trên giường nửa mở áo, nằm ngửa, lồng ngực như phập phồng mạnh.
Ta thử gọi khẽ: “Biểu huynh.”
Người nằm trên giường khẽ rên lên.
Đến gần nhìn, chỉ thấy huynh ấy nhắm chặt mắt, mặt đỏ bừng, ngực trắng lộ ra đầy mồ hôi lấm tấm, trông như đau khổ và bất lực.
Ta lắc đầu thở dài, có chút thương cảm.
Dì quả nhiên là người nhẫn tâm, không phải ruột thịt, ra tay thật không nương tình.
“Biểu huynh, xin lỗi huynh nhé, trách thì trách dì, ta cũng chịu thiệt nhiều lắm.”
Đứng lặng một lát, ta khẽ nhẩm trình tự sắp tới.
“Cởi áo, ngồi lên, hôn tai, hôn môi, chân chạm chân…”
Chiếc áo lụa mỏng màu hồng nhạt từ từ trượt xuống, lộ ra lớp yếm màu hồng phấn, đến khi cởi váy thì chần chừ.
Hôm nay trời lạnh, có chút lạnh thật.
Sức khỏe vẫn là quan trọng, kẻo bị cảm thì không tốt.
Ta thu tay khỏi váy.
Người nằm trên giường nhắm chặt mắt, khe khẽ rên.
“Biểu huynh, Nam Tường giúp huynh cởi áo rồi, huynh đổ mồ hôi nhiều như vậy, chắc là không lạnh đâu nhỉ?”
Đợi một lúc, huynh ấy không trả lời, rõ ràng là không phản đối.
Ta lóng ngóng cởi, lỡ tay thắt thành nút chết.
Ta ngẩn người nhìn một lúc lâu, rồi nói khẽ: “Ồ, cái nút này là kiểu gì nhỉ…”
Trong căn phòng yên tĩnh, bỗng vang lên một tiếng cười khẽ.
Ta lập tức dựng tóc gáy, run giọng: “Ai đó?”
Không ai đáp lại.
Ta rụt rè nhìn quanh, mọi thứ đều bình thường.
Thở phào, ta vỗ nhẹ vào mặt Châu Kim An, huynh ấy vẫn rên rỉ khe khẽ.
“Chắc hẳn là hai ngày qua ta quá chăm chỉ nên sinh ra ảo giác rồi.”
Không cởi áo được, đành bỏ qua, tiến sang bước tiếp theo.
Ta nhón chân nhức mỏi, miệng không ngừng rên “ối dời ơi,” cố ngồi lên eo của Châu Kim An.
E ấp cúi xuống định hôn tai, vừa cúi nửa người.
“Á…!”
Eo đau như bị kim chích, chẳng thể cúi nổi.
Ta cau mày nghĩ ngợi.
Hôn tai, bỏ qua.
Hôn môi, bỏ qua.
“Biểu huynh, coi như ta đã hôn hết rồi, chúng ta tiến thẳng đến bước cuối luôn nhé.”
Ta vén váy, định thử một tư thế.
Chợt đờ người ra—
Lúc này đầu óc rối bời, như có vô số tiểu nhân đang đánh nhau, lát thì thế này, lát thì thế kia.
Mà không thể nhớ nổi một tư thế trọn vẹn.
May mắn là ta có mang theo quyển sách, lúc vào ta để ở gần cửa, phòng khi cần đến.
Ta gỡ chân khỏi người Châu Kim An, lết từng bước ra cửa, dưới ánh trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ, điên cuồng giở sách.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChăm chỉ đến vậy, ta thấy bản thân thật không dễ dàng, nếu là nam nhân, chắc hẳn cũng đậu được tiến sĩ.
“Cái này không được, chân không nhấc nổi.
“Cái này không được, eo chịu không nổi.
“Cái này… bẩn mắt quá!”
Ta nửa người trần, ngồi xổm sau cửa, lật từng trang sách, chọn tư thế mà đầy phiền não.
Một cảm giác kỳ lạ từ sống lưng chầm chậm bò lên.
Cứ như có người đứng sau lưng, cũng cúi đầu nhìn theo.
Ta thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng hổi bên tai.
Ta quay đầu lại.
Bức tường trống không.
Ta ném sách, vô thức chạy về giường, nắm lấy Châu Kim An, run rẩy nói: “Biểu huynh, dậy đi, trong phòng huynh hình như có thứ gì đó lạ lắm!”
Châu Kim An bị ta lay mạnh, từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt huynh ấy đỏ ngầu, nhìn ta chăm chú.
Ánh mắt lạnh nhạt thường ngày bỗng trở nên thâm trầm, như chứa đựng một con thú dữ hung tợn, không còn vẻ lạnh lùng vốn có.
Ánh mắt huynh ấy chầm chậm di chuyển xuống, từ mắt, đến môi, đến vai, đến mảng da trắng muốt.
Ánh mắt dần trở nên rực nóng, vừa nhẫn nhịn vừa cuồng loạn, như con thú sắp sửa trỗi dậy, muốn nuốt chửng ta ngay lập tức.
Ta sợ hãi buông ra, nhưng bị bàn tay nóng hổi nắm chặt.
Lập tức trời đất xoay chuyển, ta bị đè xuống.
Dáng vẻ lạ lẫm của Châu Kim An khiến ta sợ hãi tột cùng.
“Biểu huynh, huynh có thể… tránh ra một chút không?”
Huynh ấy nhìn chằm chằm vào ta, khẽ thở dốc:
“Sao nàng cứ phải đến trong mộng…”
Hơi thở nóng rực áp xuống, huynh ấy hung hăng hôn ta.
Động tác của huynh ấy quá thô bạo, không quan tâm đến ta, khiến ta đau khắp người, không khỏi vùng vẫy hết sức.
“Biểu huynh, a… huynh dừng lại đi… ta đau…”
Ta chưa từng biết sức mạnh của nam nhân lại lớn như vậy, dù dốc hết sức cũng chẳng thể động đậy.
Viền váy “roạt” một tiếng bị xé rách, đôi chân trắng lộ ra.
Trong lòng ta bỗng ngập tràn cảm giác bất lực và hoảng sợ, không tự chủ được mà rơi hai hàng lệ.
Lúc này, ngoài sân bỗng nhiên náo động, rồi vang lên tiếng hô lớn:
“Cháy rồi! Mau cứu hỏa!”
Châu Kim An có vẻ ngỡ ngàng.
Ta dồn hết sức đẩy mạnh, huynh ấy ngả ra sau, ngất đi.
Ta chẳng kịp nghĩ gì, vội vã nhặt lấy quần áo khoác lên, chạy như bay ra khỏi cửa.
…
Trong màn đêm, phủ Thượng thư rộng lớn sáng rực ánh lửa, người người xôn xao.
Ngay bên ngoài tường, dưới ánh trăng lạnh, vài người đứng lặng.
Người đứng giữa thân hình cao ráo, chắp tay sau lưng, nói vài câu, rồi được mọi người vây quanh mà rời đi. Hai người còn lại nhún chân bay vút, ẩn mình vào một cây lớn vươn vào trong phủ.
Trên những cành lá rậm rạp văng vẳng tiếng thì thầm:
“Chủ tử chắc hẳn lần này rất hài lòng với Thám hoa.”
“Hài lòng lại lệnh đốt nhà người ta?”
“Nhưng vừa rồi ta thấy chủ tử hình như mỉm cười.”
“…”
“Ngươi mù rồi.”
6
Buổi sáng sớm, vừa thấy cửa phòng của dì mở, ta đã quỳ sụp xuống, lao tới.
“Dì ơi, không phải là Nam Tường vô dụng, mà là trời không cho ta cơ hội! Đêm qua đang định hoàn thành việc, ai ngờ phủ lại xảy ra hỏa hoạn! Thật sự là có cháy, không tin dì cứ gọi người hầu tới hỏi!”
Dì với đôi mắt thâm quầng, gương mặt không chút biểu cảm, chỉ nhàn nhạt nói:
“Ta cả đêm tổ chức cứu hỏa rồi kiểm kê lại tài sản, rã rời cả người, cháy ta lại không biết chắc?”
“À, dì là chủ quản, đương nhiên là biết rõ rồi.” Ta lập tức tỏ vẻ lo lắng, chân thành nói, “Dì chắc là mệt mỏi lắm rồi, hai mắt đen và sưng, trông cứ như là già đi cả mười tuổi.”
Trong mắt dì thoáng vẻ kinh hoàng, bà sờ lên mặt mình, rồi lớn tiếng hỏi:
“Thật à? Mắt ta trông đáng sợ đến vậy sao? Nhìn già lắm à?”
Ta đờ đẫn gật đầu.
Dì giơ ngón tay chọc vào trán ta:
“Mau! Đi tiệm Tú Chân mua cho ta lọ Ngọc Cao đắt nhất!”
Ta tỏ vẻ không đồng tình: “Ngọc Cao của Tú Chân chẳng có tác dụng gì đâu, dì chớ để bị lừa. Đây là tuổi tác tự nhiên, chuyện bình thường mà.”
Dì mắt trợn trừng, hét lên:
“Ngay bây giờ! Lập tức!”
Ta bị tiếng thét giận dữ của dì đuổi ra ngoài.
Đi một mình trên phố, lòng ta vừa buồn vừa tủi.
Không quyến rũ được Châu Kim An, còn như bị thất sủng trước mặt dì. Đường về sau ta phải đi thế nào đây!
Ánh mắt liếc qua, thấy bên đường có quầy bán giỏ tre.
Hoa văn, kiểu dáng đều đẹp vô cùng, khiến ta không rời mắt nổi.
Chủ quầy là một cô bé chừng mười ba, mười bốn tuổi, hai tay đang khéo léo đan giỏ tre.
Lòng ta chợt động, bước tới hỏi:
“Muội muội, đan giỏ tre có khó học không?”
Cô bé trả lời: “Người tay chân linh hoạt thì không khó lắm.”
Ta nhớ đến nút thắt cứng ngắc trên thắt lưng của Châu huynh tối qua, chần chừ hỏi: “Nếu tay không linh hoạt thì sao?”
Cô bé nghiêng đầu: “Vậy thì chỉ có cách lấy cần cù bù thông minh thôi.”
Mắt ta sáng lên: “Ôi, muội muội tốt quá! Ta rất chăm chỉ mà!”
Phải rồi, ta phải tự tìm đường lui cho mình thôi! Ta vốn không màng vinh hoa phú quý, nếu học được nghề này, cùng lắm là về quê bán giỏ tre!
Ta học xong rồi, lại dạy nhị muội, tam muội cùng đan giỏ, lo gì không sống nổi?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.