1
Tin tức tôi và tiểu thiếu gia Lâm gia sắp đính hôn nhanh chóng lan truyền khắp Bắc Kinh.
Việc này gây ra một chấn động lớn.
Ngay cả bạn bè cũng gửi tin nhắn hỏi thăm:
[Wow, lần này cậu thật sự muốn kết hôn sao?]
Tôi miễn cưỡng đáp lại:
[Ừ, có lẽ vậy. Ý của ông nội nên mình không dám từ chối.]
Vừa gửi xong tin nhắn, tôi cảm thấy có người đang lén nhìn màn hình của mình.
Tôi che màn hình điện thoại, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Thấy Tưởng Triệt đang chống cằm, nhíu mày hỏi:
“Cô sắp kết hôn rồi à?”
Hắn hoàn toàn không giống như vừa mới kết thúc ba lần chiến đấu, thậm chí ánh mắt còn sáng rực nhìn tôi.
Tôi mệt mỏi không muốn nói chuyện, chỉ lướt qua cho xong:
“À đúng, đúng, đúng, tôi sắp kết hôn rồi.”
“Vậy còn tôi? Tôi phải làm sao?”
Tưởng Triệt không buông tha, giọng điệu còn có chút lo lắng.
Tôi hiểu rồi.
Chắc chắn hắn sợ không có tiền tiêu khi rời xa tôi.
Như những con chim nhỏ vậy, đều như thế cả.
Tôi ngáp một cái, an ủi Tưởng Triệt:
“Yên tâm, tôi không phải là người vô tình. Dù sao thì anh cũng theo tôi lâu như vậy, khi anh rời đi, tôi sẽ cho anh một khoản tiền công, đủ để anh sống những năm tháng còn lại không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền.”
Người đứng sau không còn động tĩnh.
Tôi nghĩ điều kiện của tôi chắc chắn có thể làm Tưởng Triệt hài lòng.
Nhưng tôi không biết, Tưởng Triệt đang nhìn chằm chằm vào gáy tôi đang ngủ say, ngẩn người nghĩ ngợi điều gì.
Hắn đột ngột ngồi dậy trong đêm tối, cáu kỉnh vò đầu bứt tai.
Cuối cùng, hắn quay người đứng dậy.
2
Thực ra, Tưởng Triệt từng là kẻ thù không đội trời chung của tôi.
Vị trí giàu nhất vẫn luôn là cuộc cạnh tranh ngầm giữa Trần gia của chúng tôi và Tưởng gia.
Vì thế, từ nhỏ cha tôi đã luôn nhắc nhở, truyền vào đầu tôi suy nghĩ rằng Tưởng gia không có người tốt.
Cha tôi đấu với cha của Tưởng Triệt, còn Tưởng Triệt thì đấu với tôi.
Nếu không có gì thay đổi, con tôi sau này cũng sẽ tiếp tục đấu với con của Tưởng Triệt.
Nhưng Tưởng gia đột nhiên gặp biến cố.
Kể từ khi cha của Tưởng Triệt qua đời, nội bộ nhà họ Tưởng lục đục nghiêm trọng, các quyết định sai lầm liên tiếp khiến tập đoàn Tưởng thị buộc phải tuyên bố phá sản.
Ngày Tưởng Triệt phá sản, tôi đang chơi golf.
Một người bạn đột nhiên bảo rằng sẽ tặng tôi một món quà lớn.
Cô ấy bí ẩn nhắn tin:
[Nhứ Vãn, tối nay 20:00, khách sạn Khang Kinh, nhất định phải giữ cẩn thận chiếc thẻ phòng này.]
[Mình chuẩn bị cho cậu một bất ngờ, nhất định không được đến muộn nhé!]
Tôi nghĩ, trên đời này còn có món quà nào tuyệt hơn việc Tưởng gia phá sản sao?
Nhưng ngay khoảnh khắc mở cửa phòng khách sạn tối hôm đó, tôi mới hiểu rằng món quà ấy thực sự tồn tại.
Tưởng Triệt bị người ta hạ thuốc, tay chân bị trói lại.
Dáng vẻ lạnh lùng cấm dục thường ngày đã biến mất.
Trán hắn đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ ửng khác thường, hơi thở dồn dập, cố gắng chống chọi với cơn nóng bỏng trong người.
Không ngờ Tưởng Triệt lại có một khía cạnh gợi cảm đến vậy.
Tôi nổi hứng muốn chơi đùa.
Ngay lập tức tôi giật tung áo sơ mi của hắn, đặt chân lên đó và từ từ trượt xuống.
Khi tôi hơi dùng lực, Tưởng Triệt rên khẽ, dáng vẻ như đang tận hưởng sự hành hạ của tôi.
Tôi khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống hắn.
“Thấy thoải mái không?”
Tôi bắt đầu dùng chân vẽ những vòng tròn nhỏ trên cơ bụng săn chắc của hắn.
Tưởng Triệt bị tôi kích thích đến đỏ mắt, cuối cùng từ giữa hai cánh môi thốt ra hai chữ:
“…Thoải mái.”
“Muốn thoải mái hơn không?”
Tôi khẽ ngoắc ngón tay về phía hắn, sau đó túm lấy cà vạt của hắn.
Tưởng Triệt quỳ trước mặt tôi, bị buộc phải ngẩng đầu lên, yết hầu di chuyển lên xuống:
“Trần Nhứ Vãn, cầu xin cô, giúp tôi đi.”
“…Tôi muốn thoải mái hơn.”
Không thể phủ nhận, cảnh tượng này khiến tôi vô cùng hài lòng.
Tôi đã ăn sạch Tưởng Triệt, và không quên ném tiền vào mặt hắn khi tôi đang mặc lại quần áo, tàn nhẫn sỉ nhục một phen.
“Tưởng Triệt, trước kia anh đâu phải rất kiêu ngạo sao?”
“Sự tự chủ mà anh luôn tự hào đâu rồi? Sao vừa rồi lại thở dốc đến vậy?”
Tưởng Triệt cúi gằm mặt, không nói gì. Sau cơn bão vừa qua, lòng tự trọng của hắn rõ ràng đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Tôi nhân cơ hội này để tăng thêm mức độ sỉ nhục:
“Tôi biết nhà anh phá sản rồi, dạo này chắc là cuộc sống khó khăn lắm nhỉ.”
“Hay là tôi trả anh lương ba nghìn một tháng, bao ăn bao ở, điều kiện là anh làm ‘chim hoàng yến’ cho tôi, phục vụ tôi chu đáo, thế nào?”
Tưởng đại thiếu gia ngày xưa làm sao chịu nổi nỗi nhục này?
Tôi cứ nghĩ Tưởng Triệt sẽ hoàn toàn suy sụp, bị tôi đẩy xuống tận đáy vực.
Nhưng không, hắn đồng ý ngay lập tức.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThậm chí còn đề nghị ký hợp đồng với tôi, sợ tôi đổi ý.
3
Ai có thể ngờ Tưởng Triệt lại có thể nhẫn nhịn vì mức lương ba nghìn như vậy chứ?
Với nguyên tắc của một người bao nuôi tốt, trong suốt năm qua, tôi cũng đã tăng lương cho hắn hai lần.
Không biết có phải vì lý do này không mà mỗi lần, Tưởng Triệt đều càng nỗ lực hơn, còn mang những chiêu trò không biết học từ đâu ra và dùng gấp bội lên người tôi.
“Nhứ Nhứ, cô thích cái này không?”
“Nhứ Nhứ, nâng cao lên.”
“Nhứ Nhứ, muốn hôn chỗ này.”
“……”
Thực tế chứng minh, đồng tiền đi đôi chất lượng.
Tưởng Triệt có thể nhẫn nhục, quả thật là một “chim hoàng yến” rất tận tụy.
Hắn thậm chí còn dịu dàng đến mức khiến tôi sinh ra ảo giác: Tưởng Triệt, có phải thích tôi không?
Cho đến một lần, tôi phát hiện Tưởng Triệt lén lút chui vào phòng làm việc của tôi, không biết đang lén lút làm gì.
Lúc đó, tôi bỗng chốc tỉnh táo.
— Kẻ thù không đội trời chung có thể nảy sinh tình cảm sao?
Rõ ràng chúng tôi là hai bên mâu thuẫn về lợi ích, là đối thủ truyền kiếp.
Dù có thể chung giường chung gối, tuyệt đối không thể trao nhau sự chân thành.
Tưởng Triệt lấy danh nghĩa “chim hoàng yến” để trói mình bên cạnh tôi, chắc chắn là để tìm cơ hội đánh bại Trần gia, sau đó đưa Tưởng gia vực dậy.
Từ đó, tôi nghiêm cấm Tưởng Triệt ra vào phòng làm việc của tôi.
Hắn hỏi tôi tại sao.
Tôi giả vờ xấu hổ cúi đầu xuống, nhưng trong mắt lại hoàn toàn tỉnh táo, đáp:
“Còn không phải tại lần trước, suýt nữa em bị gãy lưng sao.”
Tưởng Triệt ngây ngô nở một nụ cười, tin là thật.
4
Không biết đã ngủ được bao lâu.
Tôi trở mình, phát hiện bên cạnh không có người.
Mở mắt ra, Tưởng Triệt đã không còn ở đó.
Ký ức về lần trước Tưởng Triệt lén vào phòng làm việc của tôi bỗng ùa về —
Hắn lại đang dò thám bí mật thương mại của nhà tôi sao?
Tâm trạng tôi ngày càng lạnh lẽo, đầu óc cũng thêm phần tỉnh táo.
Tôi nhẹ nhàng bước xuống giường, lục soát khắp căn nhà để tìm dấu vết của Tưởng Triệt.
Lần này, tôi nhất định phải bắt quả tang hắn tại trận!
Tôi chạy thẳng đến két sắt.
Nhưng Tưởng Triệt không có ở đó.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi chuyển hướng sang phòng làm việc.
Phòng làm việc cũng hoàn toàn yên tĩnh, không có dấu vết nào cho thấy có người đã vào.
Thật kỳ lạ.
Tưởng Triệt không ở những chỗ này, vậy hắn có thể ở đâu?
Từ ban công truyền đến tiếng thì thầm, dường như có ai đó đang nói chuyện.
Bước chân tôi nhanh hơn, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lẽo:
Tưởng Triệt, lần này anh cuối cùng cũng bị tôi bắt được rồi!
5
Trên ban công, Tưởng Triệt cởi trần để lộ ra phần thân trên rắn chắc, bồn chồn đi qua đi lại.
Hắn tỏ ra không kiên nhẫn, dường như đang tranh luận điều gì đó với người ở đầu dây bên kia.
“Cậu cần tôi dạy à? Đây mới chỉ là bước đầu tiên của tôi thôi. Tôi có cách làm riêng của mình, đừng làm rối kế hoạch của tôi.”
“Tôi đã tìm hiểu rồi, người thuộc cung hoàng đạo như cô ấy là vậy, đừng nói thế nữa.”
Nghe đến đây, tôi lạnh lùng cười. Thằng cha này rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, thậm chí còn âm thầm điều tra tôi?
Ở phía bên kia, Tưởng Triệt sốt ruột nói:
“Tôi không thể chờ được nữa.”
“Ngày mai hãy lập tức tuyên bố rằng Tưởng thị không phá sản.”
“Nếu không kịp, tôi đành tương kế tựu kế thôi.”
Tôi: “???”
Cái gì?! Tưởng thị không phá sản?!
Tưởng Triệt ẩn náu bên cạnh tôi, tôi biết ngay là hắn có vấn đề lớn mà!
Lúc này, giọng nói của Tưởng Triệt hạ thấp nhưng đầy tức giận:
“Tôi đã vất vả lắm mới trở thành ‘chim hoàng yến’ của Trần Nhứ Vãn, không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.”
“Tiểu tam thì sao? Đừng coi thường những người làm công việc này. Tôi nói cho cậu biết, tôi đây là chuyên gia làm tiểu tam đó!”
Tôi lại thêm một phen bàng hoàng. Tưởng Triệt không chỉ muốn đánh cắp bí mật thương mại của nhà tôi, mà còn có ý định phá hoại hôn nhân của tôi sao?
Không đúng.
Hắn chắc chắn muốn làm tiểu tam của tôi, rồi tung tin này ra như một quả bom scandal. Lúc đó, không chỉ tôi sẽ mất hết danh dự, mà cả danh tiếng của nhà họ Trần cũng sẽ bị hủy hoại.
Trên đời này sao lại có một con “chim hoàng yến” thâm sâu mưu kế như vậy?
Tôi tức đến mức nghiến răng.
“Xoạt——”
Không cẩn thận, chiếc váy ngủ của tôi mắc vào chậu cây ở cửa, phát ra một tiếng động nhẹ.
Tim tôi bỗng đập nhanh.
Tôi đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Bên kia, Tưởng Triệt cũng đã chú ý đến tiếng động.
Hắn nhanh chóng cúp máy, cảnh giác nhìn về phía tôi đang trốn, giọng nói lạnh lùng:
“Ai đang núp đó nghe lén?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.