04.
Lúc Kha Liên Ngọc tới ta đã tỉnh dậy từ lâu, đến tướng phủ nhận tổ quy tông không thể trắng trợn mang theo đao, cho nên sáng sớm ta chỉ có thể luyện võ bằng tay không.
Sau khi nàng mang chăn và hộp thức ăn rỗng đi không bao lâu thì Kha phu nhân đến.
Kha phu nhân nhíu mày nhìn ta, nói: “Liên Ngọc sợ ngươi chịu khổ, năn nỉ ta hồi lâu, nếu không thì theo gia pháp ít nhất ngươi ba ngày không được ra!”
Đại khái là muốn ta nhớ kỹ chỗ tốt của Kha Liên Ngọc, nhưng bà ấy lại xem nhẹ thái độ của mình sẽ làm cho người ta thất vọng đau khổ.
Nếu không phải ta biết Kha Liên Ngọc là một cô nương tốt, vả lại cũng không thật sự là một thôn nữ hương dã, giờ phút này tất nhiên đã nghiến răng nghiến lợi hận cái “móng heo đê tiện” này không chỉ c//ướp đi thân phận của ta, ngay cả mẫu thân ta cũng bị c//ướp đi.
Mà Kha Liên Ngọc băng tuyết thông minh làm sao không nghĩ tới chuyện này? Nàng vội thay Kha phu nhân cứu vãn: “Từ trước đến nay quy củ mà mẫu thân coi trọng nhất chưa bao giờ có ngoại lệ, nếu không có mẫu thân từ ái thật sự lo lắng cho muội muội, con có thể nói cái gì?”
Hoặc là chính vì có một nữ nhi biết ăn nói không chọc giận người khác nên Kha phu nhân mới tạo thành cái miệng không quan tâm ngươi chet ta sống này.
Ta cười: “Cảm ơn tỷ tỷ, mẫu thân.”
“Từ xưa đến nay lớn nhỏ tôn ti khác biệt, ai dạy ngươi cảm tạ người khác tổn hại vai vế như vậy?”
Giọng nói của bà đè thấp, như muốn thể hiện uy quyền của mình với ta. Nực cười, nếu ta có thể bị uy quyền áp chế, từ mười năm trước đã bị sư phụ bỏ lại ở vách núi rồi!
Mắt thấy ta không chút lo lắng, thậm chí còn vui vẻ chùi bùn đất trong kẽ tay, Kha phu nhân giận tím mặt: “Trưởng bối nói chuyện với ngươi mà ngươi dám không đáp lại à!”
Bà có ơn sinh dưỡng ta, mặc dù không có lòng yêu thương dành cho ta, nhưng mà có Kha Liên Ngọc, một cô con gái hoàn hảo có giá trị thế tục như châu như ngọc ở phía trước, bà nhìn ta không thuận mắt cũng là bình thường.
Thành thật mà nói ta được sư phụ như vậy nuôi lớn, trong x//ương c//ốt cũng có chút khác với chuẩn mực, Kha phu nhân thấy ta là cảm thấy chán ghét, có lẽ là do khí chất không hợp.
Nghĩ vậy, ta cúi đầu: “Con gái biết sai rồi.”
Vẫn là Kha Liên Ngọc cứu vãn, nàng nhẹ giọng nhỏ nhẹ khuyên mẫu thân không nên tức giận, nếu không phải mấy năm nay bị tráo đổi, muội muội cũng không đến mức như vậy, nàng cũng không biết những quy củ vụn vặt này, chẳng qua là bởi vì thân thiết với tỷ tỷ nên lúc này mới nói với tỷ tỷ trước.
Cuối cùng lại nói: “Vả lại Tố Tố bây giờ như vậy, vốn dĩ cũng có phần liên quan đến Liên Ngọc, nếu mẫu thân khăng khăng trách phạt, thì Liên Ngọc là căn nguyên, nguyện cùng Tố Tố chịu tội.”
Nàng nói xong liền liên tục nhẹ nhàng dời đến bên cạnh ta.
Kha phu nhân vốn giận không kìm được, nhìn thấy Kha Liên Ngọc như vậy lại càng cảm thấy mình bị chống đối, bà trầm giọng: “Con nói là mẫu thân làm sai?”
Nàng khẽ lắc đầu: “Mẫu thân đương nhiên không có lỗi, chỉ là sốt ruột trông mong con gái mà thôi.”
“Tố Tố chưa từng đọc sách, không hiểu đạo lý trong đó, Liên Ngọc lại hiểu, chính vì hiểu rõ nên mới cảm thấy có lỗi với Tố Tố.”
Dù sao cũng là con gái ngoan nuôi dưới gối mười sáu năm, lại cho mình bậc thang đi xuống. Kha phu nhân lúc này mới nói: “Thôi, xưa nay con vẫn luôn hiểu chuyện.”
Lại trừng mắt nhìn ta: “Còn không cảm tạ tỷ tỷ ngươi! Nếu như ngươi có thể học được nửa phần của tỷ tỷ ngươi, ta đã thắp hương tạ ơn tổ tiên rồi”
Chờ Kha phu nhân vội vã rời đi, ta nhìn Kha Liên Ngọc nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tỷ không nên nói cùng ta chịu phạt.”
Kha Liên Ngọc nghiêng đầu nhìn ta: “Tại sao?”
“Tỷ nghĩ xem, nếu hai chúng ta đều bị nhốt lại, đến lúc đó ăn cái gì?”
Nghe vậy nàng bật cười, trong đôi mắt ôn nhu nhã nhặn hiện lên một tia giảo hoạt: “Mẫu thân sẽ không làm vậy, ngày mai là tiệc ngắm hoa của Trưởng công chúa, chúng ta đều bị nhốt lại rồi, bà sẽ không thể biến ra một nữ nhi khác cùng đi dự tiệc.”
Hay lắm, cô nương này.
Vốn cho rằng Kha Liên Ngọc là một tiểu thư khuê tú ôn nhu, thế lại không nghĩ tới nàng còn có chút tính toán nho nhỏ.
Ta có chút trợn mắt há hốc mồm.
Sau đó ôm lấy tay nàng lắc lư: “Woa!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhông đợi ta khen nàng, Kha Liên Ngọc đưa tay lên môi trước: “Suỵt!”
Sau đó nàng nói với ta về những việc cần chú ý trong tiệc ngắm hoa, hơn nữa còn hăng hái bừng bừng chọn trang phục cho ta.
Ta thấy dáng vẻ nàng bận trước bận sau, đoán được là trong lòng nàng vẫn có chút áy náy bứt rứt với ta, nếu như nàng giúp ta có thể làm cho trong lòng nàng thoải mái một chút, ta đây cũng không cần cố ý từ chối ý tốt của nàng.
Chẳng qua… Kha Liên Ngọc cố hết sức ôm lấy thanh đao ta đặt trong tơ lụa lăng la, thanh đao kia quá nặng, hơn nữa có hơn một nửa nằm trên mặt đất, mờ mịt hỏi ta đây là cái gì.
Ta nhìn Kha Liên Ngọc, lại nhìn thanh đao kia, chần chờ nói: “Đao giet heo?”
Trác Lộc đao cổ xưa đen thui vừa lớn vừa cong, có loại mỹ cảm điên cuồng khi người sống thời thượng cổ tế tự c//ắt m//áu.
Kha Liên Ngọc hiển nhiên có chút hoài nghi: “Đao giet heo cần dùng đao nặng như vậy ư?”
Ta tiến lên dùng một tay nhẹ nhàng cầm lấy Trác Lộc Đao, cười với Kha Liên Ngọc: “Tỷ tỷ quên rồi sao? Ta đã làm việc rất nhiều năm, sức lực rất lớn.”
“Hơn nữa là do tỷ tỷ quá gầy.”
Nói đến đây ta chân thành khuyên nhủ: “Nghe nói tỷ tỷ không thích ăn thịt, như vậy làm sao có thể được chứ? Không ăn thịt không có sức đâu!”
Lực chú ý của Kha Liên Ngọc bị dời đi, cười nói: “Dạ dày ta yếu, không thể ăn được thức ăn mặn.”
“Đó là do tỷ ăn chay quá lâu! Nên mới không ăn được.”
Chuyện này ta có quyền lên tiếng, ta lẳng lặng giấu thanh đao đi chỗ khác, sau đó dặn dò Kha Liên Ngọc: “Nghe muội, ban đầu tỷ ăn chút đồ ăn thanh đạm trước rồi mới chậm rãi thêm thịt thêm dầu, chờ thân thể thích ứng, sẽ biết giò heo ngon thế nào!”
Lại dứt khoát nói: “Thật thơm!”
Thấy ta tự tin như vậy, Kha Liên Ngọc cười bao dung: “Được.”
Dưới ánh mắt không đồng ý của thị nữ, nàng dặn dò: “Cứ làm theo lời đại tiểu thư nói.”
Thị nữ Tiểu Thời không tình nguyện: “Vâng, thưa tiểu thư.”
Chờ thị nữ đi rồi Kha Liên Ngọc lại quên mất khúc nhạc đệm vừa rồi, lấy ra một chiếc váy khua tay múa chân mặc lên người ta, miệng nói: “Cái váy này mặc dù màu sắc có chút sặc sỡ, nhưng chính vì sặc sỡ mới thể hiện được sự tươi trẻ của thanh xuân.”
Lại tỉ mỉ phối cho ta một bộ trang sức.
Đứng trước gương đồng nhìn nữ tử xinh đẹp thần thái phấn chấn trước mặt, ta có chút không dám nhận.
Sống mười sáu năm, lần đầu tiên ta biết thì ra màu trắng của trân châu và màu trắng của núi tuyết là hai màu khác nhau.
Vẫn là Kha Liên Ngọc đi vòng quanh ta một vòng vuốt cằm: “Tố Tố thật đẹp.”
Ta theo ánh mắt của nàng mới phát hiện cái váy này có chút dài, vừa vặn có thể che khuất đôi chân to bị thế gia đại tộc coi là thô kệch của ta, thiết kế bên hông cũng làm cho vòng eo của ta thoạt nhìn càng tinh tế.
Nàng chu đáo giải quyết mối họa ngầm thay ta, không nói một lời. Mỗi hành động của nàng đều nhớ tới khó khăn của ta, ta cũng không vạch trần ý tốt này.
Chỉ là nghĩ tới tuy rằng Tiêu Vương gì đó thoạt nhìn có vẻ sẽ đ//ánh thê tử, không xứng đáng để gả đi, nhưng tỷ tỷ hình như thật sự thích hắn, nếu Tiêu Vương còn có thể cứu được, ta vẫn sẽ để cho nàng gả qua đó.
Cùng lắm thì nếu Tiêu Vương dám bắt nạt người khác, ta sẽ thừa dịp gió đêm thổi mạnh đánh hắn một trận. Chẳng qua bây giờ nói vẫn còn hơi sớm.
Đúng lúc ngày mai hội thưởng hoa Tiêu Vương cũng sẽ đi, đến lúc đó ta cẩn thận thay nàng kiểm định.
Nếu thật sự không thể gả, ta đây sẽ gả qua Tiêu Vương phủ vui vẻ thủ tiết chẳng phải là tuyệt diệu sao.
Ta vui vẻ tính toán.
Kha Liên Ngọc thấy tâm trạng ta đột nhiên tốt lên, có chút không rõ nguyên do, nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến việc nàng tiếp tục phối quần áo cho ta.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.