01.
Ta là đích nữ thất lạc nhiều năm của Kha tướng quân, nghe nói là bởi vì nhiều năm trước Kha phu nhân sinh nở ở nơi sơn dã, bên cạnh vừa vặn có một nông phụ nghèo khổ góa bụa.
Nông phụ thấy cả người Kha phu nhân ăn mặc đẹp đẽ, vì vậy nổi lên ý xấu, dùng con gái của mình đổi lấy thiên kim tiểu thư…cũng chính là ta.
Mãi cho đến mười sáu năm sau, ma ma thiếp thân của Kha phu nhân nhìn thấy ta trên đường, phát hiện ta giống hệt tiểu thư nhà bà ấy lúc chưa xuất giá, chuyện xấu này mới bị vạch trần.
Mà người nông phụ kia đã chet từ nhiều năm trước, chỉ để lại ta, một nữ tử yếu đuối mảnh khảnh tự mình kiếm sống.
Kha tướng quân không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện huyết mạch của mình lưu lạc ở bên ngoài, Kha phu nhân cũng không nỡ bỏ thiên kim giả của mình, vì vậy hai phu thê làm chủ để cho ta cùng vị “tỷ tỷ” kia cùng nhau sống ở tướng phủ.
Chẳng qua ta là đích trưởng nữ Kha Tố.
Nàng là nghĩa nữ Kha Liên Ngọc.
Ngày đầu tiên làm quen với Kha Liên Ngọc, ta nhìn dáng người yếu ớt như liễu bay trong gió cùng với vòng eo không bằng nắm tay của nàng mà trầm mặc, mắt thấy Kha Liên Ngọc hai mắt đẫm lệ nước mắt giàn dụa, ta nuốt một ngụm nước miếng cười gượng: “Tỷ tỷ, ta cũng không cảm thấy khổ.”
Trộm đổi thiên kim tướng phủ làm sao có thể dễ dàng như vậy.
Thời gian ra đời của Kha Liên Ngọc và ta chênh lệch không quá mấy canh giờ, một nông phụ mới vừa sinh con xong làm sao có thể tráo đổi đứa bé?
Từ đầu tới cuối căn bản không có nông phụ gì cả, chẳng qua là ngày Kha phu nhân sinh ta ra vừa vặn lúc sư phụ đi qua thấy cốt cách của ta thì vô cùng kinh ngạc, xuất thân cũng không tầm thường, vì vậy đã dùng một bé gái không rõ cha mẹ sắp chet đuối trong thanh lâu thay thế ta.
Mười sáu năm nay, lúc Kha Liên Ngọc chơi trống bỏi, ta đang luyện đao. Lúc Kha Liên Ngọc học thêu hoa, ta đang luyện đao. Khi Kha Liên Ngọc và Tiêu Vương thầm nảy sinh tình cảm, cuối cùng ta cũng xuất sư và được xuống núi.
Chỉ là không khéo mới vừa đi lên đường cái đã bị phát hiện thân phận thật sự rồi bị xách trở về tướng phủ.
Kha Liên Ngọc cảm thấy thẹn với ta, vì thế mặc dù ái mộ Tiêu Vương khó bỏ, nhưng vẫn nghe theo ý kiến của cha mẹ mà nhường mối hôn sự tốt này cho ta.
Chẳng qua …
“Tố Tố, muội có thể nói cho ta biết, mẹ ta là người như thế nào không?”
Kha Liên Ngọc được dạy dỗ rất khá, mặc dù có chút ốm yếu, nhưng lại là một cô nương tốt và có lòng biết ơn.
Nếu như không phải ta đồng ý để cho nàng ở lại cộng thêm “người mẹ nông phụ” của nàng đã chet, nàng tuyệt đối không muốn ở lại tướng phủ.
Nhưng mà ta nào biết nông phụ mà sư phụ bịa ra trông như thế nào? Chỉ có thể vắt óc, nói cho nàng biết nông phụ tuy rằng nghèo nhưng đối xử với ta rất tốt.
“Nhưng cuối cùng mẹ ta vẫn sinh lòng tham, vì ta mà làm hại Tố Tố.”
Kha Liên Ngọc nói, ánh mắt dừng ở chân ta: “Bây giờ chân muội lớn như vậy, ở kinh thành sẽ bị đám khuê tú kia… xa lánh.”
Cũng bởi vì đôi chân to này của ta, Kha Liên Ngọc làm việc nghĩa không chút chùn bước mà nhường hôn ước cho ta.
Có vị hôn phu Tiêu Vương này, cho dù ta không bó chân cũng không ai dám chê cười ta.
Dù sao có ai mà không biết đương kim Hoàng thượng mang bệnh, Tiêu Vương rất có thể sẽ là Thiên tử kế tiếp chứ? Nàng nhường lại cho ta, chính là nhường lại phượng vị trong tương lai.
Thật sự là một cô nương tốt thấu tình đạt lý, ta cảm khái như vậy, vì thế kéo tay nàng qua: “Không sao, tỷ tỷ của ta là đệ nhất tài nữ kinh thành, ta có tỷ là được rồi, đám tỷ muội xem thường ta vì chuyện bó chân, ta không thèm nhận nữa.”
Nghe ta nói như vậy, Kha Liên Ngọc vẫn cau mày.
Đợi đến sau khi nàng rời đi, nha hoàn bên người Kha Liên Ngọc còn la hét bất bình thay cho tiểu thư nhà mình, thậm chí nói: “Mặc dù vị tiểu thư kia là tiểu thư thân sinh của phu nhân thì thế nào? Nàng đến từ nơi thôn dã, ngày hôm trước còn uống trà súc miệng, hoàn toàn không biết chút lễ nghi nào, ta thấy nàng căn bản không thể so sánh được với …”
“Tiểu Thời!” Xưa nay Khương Liên Ngọc luôn ôn nhu khoan dung, nhưng bỗng nhiên giận dữ khiến nha hoàn Tiểu Thời không nhịn được tự giác im lặng.
Lại nghe thấy tiểu thư nhà mình nói: “Nếu không phải mẹ ta tham lam, bây giờ người uống trà súc miệng vào bụng chính là ta… không, ta thậm chí còn không có cơ hội vào tướng phủ uống trà.”
“Ta và mẹ ta đều thấy hổ thẹn với Tố Tố, làm chậm trễ tương lai của nàng, cả đời này cũng không trả hết.”
Dứt lời, khuôn mặt nàng trắng bệch bắt nha hoàn lớn lên cùng nhau đi vào trong sân quỳ.
Mà ta ở cách đó rất xa, gió truyền đoạn đối thoại của hai chủ tớ bọn họ tới tai ta.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTuy rằng ta biết trong vở kịch thiên kim thật giả này, Kha Liên Ngọc không có lỗi với ta một chút nào, hơn nữa bởi vì nàng trở thành viên ngọc báu được yêu thương của tướng phủ, ta mới có thể mặc sức dạo chơi chốn núi rừng, cũng không ngờ rằng một tiểu thư mềm mại một khi từ trên trời rơi xuống đất lại cứng cỏi và tỉnh táo như vậy.
Thậm chí ngày hôm sau Kha Liên Ngọc còn đưa cho ta một ít khăn tay do mình thức đêm thêu để bồi tội, dưới mắt nàng còn có quầng thâm nhạt, chỉ là bôi son phấn nên không dễ thấy.
Nàng cũng không biết ta nghe được lời của nha hoàn kia nói, tất cả những thứ này chẳng qua chỉ xuất phát từ áy náy của mình mà thôi.
Vì thế ta càng thêm thích Kha Liên Ngọc.
Bởi vì ta lớn lên ở nơi sơn dã, lại mới được tìm về, cho nên rất nhiều quy củ ở tướng phủ đối với ta mà nói đều giống như thùng rỗng kêu to.
Khi ta nghe được Kha Liên Ngọc cả ngày phải gò bó ở tướng phủ rất muốn đi ra ngoài xem dân chúng, lập tức tìm nón che cho nàng, sau đó ta thay một bộ nam trang giả làm hộ vệ, hào hứng dẫn Kha Liên Ngọc chuẩn bị ra ngoài.
Chẳng qua Kha Liên Ngọc bó chân nên không thể đi lâu, vì thế ta nghĩ một hồi rồi dắt một con ngựa ra cho nàng ngồi ở phía trên.
“Tố Tố, sao muội có thể cưỡi ngựa được vậy?”
Ta nói bừa: “Ta từng chăn bò.”
Kha Liên Ngọc muốn nói lại thôi, giống như sợ nhắc tới chuyện đau lòng của ta, ngay từ đầu ta vẫn không nhận ra, hào hứng mua các loại đồ ăn vặt mỗi loại hai phần.
Vẫn chờ để đưa Kha Liên Ngọc đến quán trà, ta đỡ nàng xuống ngựa còn hào hứng nhập vai: “Tiểu thư cẩn thận dưới chân một chút.”
Hồn nhiên đến mức không biết Kha Liên Ngọc nghe ta gọi nàng là tiểu thư trong lòng nghĩ như thế nào.
Sau khi ngồi xuống, Kha Liên Ngọc tháo nón che xuống lộ ra một đôi mắt ửng đỏ, ta mới nhận ra, sau đó Kha Liên Ngọc cầm lấy tay ta không ngừng khóc nức nở, nói không biết mấy năm nay ta đã phải chịu bao nhiêu khổ sở.
Ta sau khi bị tiếng khóc của nàng nhiễu loạn tâm trí nên không rảnh rỗi quan tâm tiếng bước chân bên ngoài, chỉ dỗ dành nàng: “Đều đã qua rồi, tỷ tỷ không cần đau lòng.”
Nhưng Kha Liên Ngọc vẫn không nhịn được mà rơi lệ, nàng gần như muốn quỳ xuống trước mặt ta.
Đúng lúc này cửa nhã gian trà lâu đột nhiên bị đá văng, ta bảo vệ Kha Liên Ngọc trong lòng lạnh lùng nhìn người tới: “Cút ra ngoài!”
Tiêu Vương đến bắt gian thấy người trong lòng mình khóc nức nở trong lòng một nam tử xa lạ giống như bị ép buộc, giận không kìm được ra lệnh cho hộ vệ của hắn bắt ta lại.
Vốn dĩ Kha Liên Ngọc bởi vì bị đạp cửa mà sợ hãi nhắm mắt lại, giờ phút này nghe thấy tiếng, hai mắt đẫm lệ nhìn qua, vội vàng gọi: “Vương gia dừng tay!”
Tiêu Vương ánh mắt đỏ bừng: “Nàng gọi ta là Vương gia? Kha Liên Ngọc, nàng thật sự giỏi lắm!”
Chỉ có điều mắt hắn chỉ đỏ bừng trong chốc lát, thấy ta một cước đạp bay một hộ vệ thì lập tức sửng sốt: “Ngươi!”
Mắt thấy Tiêu Vương muốn tự mình tới bắt ta, Kha Liên Ngọc không rõ vì sao đứng dậy bảo vệ ta đang mặc nam trang ở phía sau: “Vương gia cần gì gây khó dễ cho nàng!”
Mặt Tiêu Vương hiện lên mấy chữ bị tức chet: “Nàng! Nàng vì hắn nên muốn từ hôn với ta!”
Kha Liên Ngọc cắn môi: “Từ khi nào mà thần nữ có hôn ước với Vương gia vậy? Người là dòng dõi thiên hoàng quý tộc, Vương phi của người đương nhiên phải là Đích nữ tướng phủ, chứ không phải là thần nữ.”
Hai người ông nói gà bà nói vịt rất lâu, một người cho rằng Kha Liên Ngọc thay lòng đổi dạ, một người sợ Tiêu Vương nổi giận tổn thương người, ta chần chừ một lúc lâu không biết mở miệng như thế nào.
Vừa vặn thoáng nhìn một hộ vệ hôn mê rồi tỉnh lại lại nhào về phía ta, ta dứt khoát lưu loát đá bay gã đi.
Lúc này Kha Liên Ngọc mới như vừa tỉnh mộng nhìn ta: “Tố Tố, muội có bị thương hay không?”
Nghe thấy cái tên Tố Tố này, Tiêu Vương tựa hồ mới có chút tỉnh táo lại, hắn nhìn cổ của ta, một lúc sau mới hỏi: “Nàng ta là Kha Tố, con gái của Kha tướng quân lưu lạc bên ngoài?”
Không đợi Kha Liên Ngọc nói chuyện, ta đã gật đầu: “Không sai.”
Giọng nói trong trẻo chỉ thuộc về nữ tử đã làm rõ hết những chỗ không hợp lẽ thường của Tiêu Vương, hắn âm thầm bật cười, bảo sao Kha Liên Ngọc hiểu lễ nghĩa nhất lại có thể quấn lấy gian phu.
“Tố Tố, sao sức lực của muội lại lớn như vậy?”
Ánh mắt Kha Liên Ngọc dừng trên chân ta, ta cười cười: “À… trước kia muội từng giet heo.”
Ta- người từng giet heo nhìn Tiêu Vương cười như không cười: “Còn ngươi là ai?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.