16.
Bị người chặn lại ở lối cầu thang, tôi một chút cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Lý Tuyết Mai sắc mặt tái nhợt, giống như chịu phải bị đả kích rất lớn: “DU TỊNH ĐỒNG, cô có phải cảm thấy rất đắc ý phải không?”.
Tôi thoát khỏi cô ta, nói: “Tôi đều đã từ bỏ rồi, sao cô còn chưa gả cho Chu Thành? Thật sự là vô dụng!”.
Sắc mặt của Lý Tuyết Mai càng khó coi hơn.
Trong lòng tôi một trận sảng khoái.
Lúc trước cô ta đến ghê tởm tôi, hiện tại để tôi nắm được cơ hội, không động thủ với cô ta đều do tôi tu dưỡng tốt.
“Lúc trước là tôi và A Thành có lỗi với cô, tôi cùng cô xin lỗi.”
Lý Tuyết Mai rơi nước mắt nói, đều lâu như vậy rồi, một chút tiếng bộ đều không có.
Có chuyện xảy ra liền giả vờ đáng thương, thật là nhàm chán.
Tôi quay lại nhìn Chu Thành: “Quản người của anh tốt vào!”.
Sau đó liền thản nhiên đẩy người trước mặt đang chặn đường ra một bên, rồi rời khỏi bệnh viện.
Nếu như biết đây là lần cuối cùng gặp mặt mẹ Chu, tôi chắc chắn sẽ lưu lại phòng bệnh.
Mặc dù thân phận khá xấu hổ, nhưng tôi vẫn tới nhà họ Chu.
Sau khi nhìn thấy tôi đến, Chu Thành liền muốn khóc.
“Mẹ bảo anh không cần làm phiền em.”
Tôi ừ một tiếng: “Mẹ cuối cùng thì con cũng tới rồi.”
“Tịnh Đồng, thực sự xin lỗi.”
“Hiện tại nói những điều này thì có ích gì? Nhìn về phía trước đi!”.
Chu Thành rít một hơi thuốc, nói: “Anh muốn thú nhận với em, anh thực ra đã từng nghĩ đem Lý Tuyết Mai nuôi ở bên cạnh.”
Nam nữ trưởng thành, hơn nữa còn từng yêu nhau, bọn họ từng là một cặp, làm sao có khả năng có được một tình bạn trong sáng chứ?”.
Nghe được lời thú nhận của Chu Thành, tôi chỉ cảm thấy may mắn, may thay ngay từ đầu tôi đã chọn ly hôn.
Nếu không tôi có bao nhiêu thảm chứ.
Thanh xuân tuổi trẻ liền phải đi bắt gian khắp nơi, hoặc là im lặng nhắm mắt cho qua, nhẫn nhịn việc chồng ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm. Dù trường hợp nào đi nữa, tôi cũng đều không thể chấp nhận được.
“Chu Thành, anh chính là một kẻ cặn bã!”.
“Tịnh Đồng, lại cho anh thêm một cơ hội nữa, anh và Lý Tuyết Mai sẽ cắt đứt triệt để!”.
“Tôi cùng anh không giống nhau, tôi trước giờ không ăn hồi đầu thảo.”
Sau khi sắp xếp xong hậu sự cho mẹ Chu, tôi khởi hành trở về thủ đô.
Không có cùng ai nói, bản thân tự bắt xe lửa.
Tàu lửa kêu lên, từ từ hướng về phía trước.
Đối với nơi này đã không còn vướng víu, nếu không có chuyện cần thiết, đời này tôi đều không muốn quay trở lại.
17.
Bốn năm đại học trôi qua một cách nhanh chóng.
Sau khi tốt nghiệp, tôi chọn học cao học, chuyên ngành toán học.
Dù sao thì tôi có rất nhiều tiền, không cần thiết phải làm việc kiếm sống.
Những năm gần đây, nền kinh tế phát triển nhanh chóng, công ty của Chu Thành đã tăng trưởng gấp nhiều lần.
Có lẽ anh ta thật sự rất bận, cũng có lẽ anh ta đã quên tôi rồi, những năm này anh ta đều không hề xuất hiện trước mặt tôi dù chỉ một lần.
Nhưng có người thường xuyên gửi tiền định kỳ cho tôi, số tiền tăng từ 2000 tệ mỗi tháng lên đến 2 vạn một tháng.
Có điều tôi không có đụng vào nó.
Bởi vì người trong nhà sẽ ghen tỵ.
Quen biết Cảnh Chiêm là một điều không lường trước được, anh ấy là anh trai của bạn cùng phòng của tôi.
Người lớn lên anh tuấn tiêu sái, là một chàng phi công.
Anh ấy lừa tôi đi chơi, mời tôi ăn tối vài lần, tôi liền hiểu được tâm tư của anh ấy.
Không hề giấu giếm, tôi nói thẳng là tôi đã từng ly hôn.
Anh ấy nói thật trùng hợp, hiện tại chúng tôi đều độc thân.
Dưới sự trợ giúp của bạn cùng phòng, chúng tôi liền thành đôi.
Cảnh Chiêm là một người tính tình hấp tấp, ngày hôm đó liền muốn cầu hôn tôi, từ đó cứ mỗi tháng anh ấy lại đề cập đến việc kết hôn một lần.
Đến hiện tại, chúng tôi đã kết hôn được ba năm rồi.
Ngày dự sinh đến gần, tôi bắt đầu cả đêm khó ngủ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCảnh Chiêm nghỉ phép ở nhà, tôi không ngủ được anh ấy cũng thức đêm cùng tôi.
Sờ vào bụng tôi, anh ấy đột nhiên nói: “Bảo bảo không ngoan, ảnh hưởng đến việc ngủ của em, đợi nó ra đời anh sẽ phụ trách đánh nó.”
Tôi nắm lấy tai anh ấy, nói: “Anh định đánh ai?”
Cảnh Chiêm lập tức liền cầu xin, ôm lấy tôi rồi hôn: “Trách anh bản thân nhịn không được.”
Thật sự là mặt quá dày, tôi bị dỗ dành đỏ cả mặt.
Theo kế hoạch ban đầu, đợi khi tôi tốt nghiệp cao học, chúng tôi mới tính đến chuyện có con.
Chỉ là tiểu biệt thắng tân hôn* (gặp gỡ sau ít ngày còn mãnh liệt hơn cả đêm tân hôn.), không cẩn thận liền vô tình trúng chiêu.
Cảnh Chiêm không ngừng hôn lên lông mày của tôi, nói: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”
Ở bên cạnh anh ấy, tôi có được sự ưu ái độc nhất vô nhị.
Ôm lấy cổ anh ấy, tôi chủ động hôn lên môi anh…
Cảnh Chiêm dương dương đắc ý nói: “Bảo bối, có phải em rất yêu anh~”
“Biến.”
“Anh cũng yêu em.”
18.
Tôi vốn tưởng rằng suốt đời này sẽ không gặp lại Chu Thành nữa, lại không ngờ đến anh ta đã đến thủ đô.
Tan học, tôi bị anh ta chặn lại trước cửa lớp.
“Tịnh Đồng, anh đem công ty chuyển đến thủ đô rồi.”
“Đây là chuyện của anh, không liên quan gì đến tôi.”
Chu Thành tự mình nói: “Kể từ khi em rời đi, anh mỗi ngày đều rất nhớ em, nhưng anh không dám đi tìm em, sợ em không tha thứ cho anh.”
Tôi khịt mũi một tiếng: “Anh xem ra vẫn có tự mình hiểu rõ.”
Chu Thành cười ra tiếng: “Em vẫn thành thật như trước kia.”
Tôi không muốn lãng phí thời gian với anh ta, hôm nay là ngày Cảnh Chiêm trở về nhà, chúng tôi đã hẹn là cùng nhau ra ngoài hẹn hò.
“Tôi còn có việc khác phải làm, đi trước nhé!”.
Chu Thành muốn nắm lấy tay tôi, tôi nghiêng người tránh ra, mấy năm nay đi theo Cảnh Chiêm, khả năng tự về cũng không hề vô ích.
Sắc mặt Chu Thành rõ ràng trở nên bất an.
Như nhớ ra điều gì, anh ta vội vàng đưa túi đựng tài liệu cho tôi: “Anh mua mấy căn biệt thự, xem em có thích không.”
Tôi sờ không ra manh mối hỏi: “Anh đây là đang muốn làm gì?”
“Trước đây là anh có lỗi với em, anh muốn nhận lỗi với em.”
“Tiền anh đưa cho tôi đã đủ rồi.”
Chu Thành nhìn vào mắt tôi: “Anh đã xem nhật ký, Tịnh Đồng, hóa ra em thích anh.”
Cuốn nhật ký mà anh ta nói tôi đã không còn nhớ nữa, nó chẳng qua là những suy nghĩ ngắn ngủi của tuổi trẻ.
“Tịnh Đồng, chúng ta ở bên nhau lần nữa nhé!”.
Chu Thành lấy ra một chiếc hộp nhung đựng một chiếc nhẫn kim cương lớn lấp lánh.
“Cầu hôn vợ của tôi, quý ông này là muốn làm tiểu tam à?”.
Cảnh Chiến ôm con trai đi tới, trên người toát ra mùi dấm nồng nặc.
Anh ấy ôm eo tôi nói: “Vợ ơi, con đói rồi”.
Chu Thành nhìn chúng tôi, vẻ sốc viết đầy lên mặt.
Xem ra mấy năm nay anh ta thực sự không để ý đến tôi, nếu không thì sao anh ta lại không biết tôi đã kết hôn?
Rốt cuộc, ngay cả bố và mẹ kế của tôi cũng đã từng đến thủ đô để gây rối một lần.
“Tịnh Đồng, anh ta là ai?”.
Vẻ mặt Chu Thành rất khẩn trương.
Tôi mỉm cười khoác tay Cảnh Chiêm: “Đây là chồng của tôi, Cảnh Chiêm.”
Tôi kéo bàn tay nhỏ bé của con trai mình, nói: “Gọi chú Chu nào.”
Lúc đứa bé khóc lớn, Chu Thành hoảng loạn bỏ chạy, bỏ lại chiếc túi đựng tài liệu lẫn chiếc nhẫn kim cương.
Cảnh Chiêm nắm lấy tay tôi, mười ngón tay cùng đan vào nhau.
“Đi với anh.”
“Làm gì?”
“Mua biệt thự! Mua nhẫn kim cương!”
Hết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.