8.
“Không ly hôn cũng được.”
Mắt Chu Thành sáng lên, mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm tôi.
“Em muốn cái gì anh cũng đều cho em.”
Tôi sẽ không nói thêm điều ngu ngốc nào nữa để yêu cầu Lý Tuyết Mai rời đi, làm như vậy chỉ lãng phí thời gian.
“Tôi cũng sẽ đi tìm một người đàn ông. Anh và Lý Tuyết Mai chung sống như thế nào, tôi cùng anh ta cũng sẽ làm như vậy, hai chúng ta cùng rõ ràng.”
“Em dám!”.
Chu Thành không kiềm chế được cảm xúc, hai tay dùng lực để lên vai tôi nói:
“Nếu đã gả cho anh, cả đời này em chỉ có thể là người của anh!”.
Tôi ngữ khí bình tĩnh nói: “Anh cưới tôi rồi, cũng không có cùng người khác bảo trì khoảng cách!”.
“Tuyết Mai cùng người khác không giống nhau!”.
Trong lòng tôi truyền đến cơn đau âm ỉ: “Anh cũng biết cô ta khác biệt, vậy mà anh còn giữ cô ta ở bên cạnh mình, là muốn ép tôi phát điên à?”.
“Em mãi mãi là bà Chu, không ai có thể lay chuyển được vị trí của em!”.
“Bốp!!!”
Tôi tát một phát vào mặt Chu Thành.
Anh ta chạm chạm vào má mình, ánh mắt trở nên nguy hiểm.
Quai hàm đột nhiên bị giữ chặt, mùi hương nam tính phả vào mặt.
“Đừng nhắc đến việc ly hôn nữa, nếu không anh cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Chu Thành giống như một con chó điên, ở trên mặt tôi cắn mấy cái, sau đó rơi xuống mấy cái hôn, như thể muốn lấy lòng tôi.
Bên ngoài phòng bệnh, có tiếng thứ gì đó rơi xuống đất.
Thân thể Chu Thành cứng đờ.
Tôi chế giễu nhìn anh ta: “Là Lý Tuyết Mai, anh không qua dỗ cô ta sao?”.
“Anh đi xem một chút, lập tức sẽ quay lại.”
Chu Thành buông tôi ra: “Em đừng suy nghĩ nhiều, tôi và cô ấy đã không còn khả năng.”
“Vậy thì anh đừng đi.”
“Anh chỉ đi xem một cái thôi.”
Nếu không có kỳ vọng thì sẽ không có thất vọng.
“Cút đi!”.
Chu Thành một đi liền không có quay lại.
9.
Sức khỏe của tôi hồi phục khá tốt, bởi vì không bị thương ở chỗ yếu hại, tôi xuất viện sớm hơn Chu Thành một ngày.
Tôi không có về nhà họ Chu, mà ở bên ngoài thuê một căn phòng.
Nhờ phúc của Chu Thành, mấy năm nay tôi tiết kiệm được khá nhiều tiền. Dù có ly hôn thì vẫn có thể có một cuộc sống thoải mái.
Mẹ chồng tôi đến gặp tôi hai lần, tôi vẫn kiên quyết muốn ly hôn.
Bà ấy ôm tôi khóc, nói tôi từ nhỏ đã phải chịu ủy khuất, nếu như đoạn hôn nhân này khiến tôi không hạnh phúc, thì bà ấy sẽ tôn trọng quyết định của tôi.
Mặc dù không định làm con dâu của nhà họ Chu nữa, nhưng trong lòng tôi, mẹ chồng không khác gì mẹ ruột của tôi cả.
Cũng chính vì lý do này, tôi không có đến công ty của Chu Thành để gây sự, cũng không tìm Lý Tuyết Mai gây phiền phức.
Việc Lý Tuyết Mai tìm tới cửa tôi cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nói cô ta đối với Chu Thành không có ý đồ, có đánh chết tôi cũng không tin.
Chu Thành không có ở đây, cô ta liền như biến thành người khác, không còn vẻ yếu đuối nhu nhược nữa, nhìn có vài phần cay nghiệt.
“Nghe nói căn phòng này của cô là đi thuê, mấy ngày trước Chu Thành mua cho tôi một căn phòng, sao không thuận tiện mua cho cô một căn nhỉ?”.
Lý Tuyết Mai bày ra thái độ rất cao ngạo, sự tự tin này đều là Chu Thành cho cô ta, tôi có thể trách ai đây?
“Cô đến đây chỉ để nói mấy lời vô nghĩa này thôi à?”.
Vẻ mặt của Lý Tuyết Mai thoáng rạn nứt: “DU TỊNH ĐỒNG, kết hôn hai năm cô đều không thể chiếm được trái tim của A Thành, cô có phải là nên biết điều rời đi rồi không?”.
“Cô lấy thân phận gì để nói mấy lời này?”
“Tôi chính là người trong lòng của A Thành!”.
Tôi mỉm cười xòe tay ra: “Vậy thì sao, anh ta không phải vẫn là không nguyện ý cưới cô à? Nhìn bộ dạng diễu võ dương oai của cô mà xem, có phải hay không trong lòng rất lo lắng không yên?”.
Lý Tuyết Mai bị tôi chọc trúng tim đen, thẹn quá hóa giận muốn đánh tôi.
Kéo đầu tóc là quá thấp kém.
Nhưng tôi vẫn kéo, ai bảo cô ta để tóc xõa xuống.
Tôi cao hơn Lý Tuyết Mai nửa cái đầu, cô ta không có biện pháp tránh thoát, liền dùng lực đánh mạnh vào bụng dưới của tôi.
Câu hỏi liên quan
Dù rất đau nhưng tôi không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.
Thế nên tôi đã đáp lại cô ta bằng vài cái tát.
Đợi đến khi Chu Thành đến, mặt Lý Tuyết Mai đã sưng tấy lên.
Cô ta kéo tay áo Chu Thành nói: “Em có lòng tốt khuyên cô ấy trở về nhà, vậy mà cô ấy lại đánh vào mặt em, em sau này sao còn có thể ra ngoài gặp người được nữa?”.
Sắc mặt Chu Thành tái mét: “DU TỊNH ĐỒNG, xin lỗi đi!”.
Tôi cười một cách vô hại: “Cô ta không cần mặt mũi, tôi thuận tay liền giúp cô ta, sao phải xin lỗi?”.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Em thật sự là vô cớ gây rối!”.
“So với mối quan hệ bừa bãi của đôi cẩu nam nữ mấy người, tôi đây đã là một tấm gương về đạo đức rồi.”
Bụng tôi đau không chịu được, sợ Chu Thành lại bới lông tìm vết, trước khi bọn họ phản ứng liền đóng sầm cửa lại.
10.
“DU TỊNH ĐỒNG, em mở cửa cho tôi!”
Chu Thành gõ cửa ầm ĩ, tôi cũng không phải người ăn chay, mở cửa sổ hét lớn xuống lầu.
“Mọi người đến xem xem, tên nam nhân chó má này đem tình nhân đến cửa đánh vợ này!”.
Lầu trên lầu dưới đều truyền đến tiếng bước chân, tiếng đập cửa của Chu Thành cũng dừng lại.
“DU TỊNH ĐỒNG, em điên rồi!”.
“Đúng vậy, tôi bị đôi cẩu nam nữ các người ép điên rồi, anh tốt nhất đừng đến tìm tôi dây dưa!”.
Tôi một bên vừa kiểm tra miệng vết thương, một bên vừa đối với bên ngoài la hét.
Vô dục tắc cương*, hiện tại tôi đã hiểu được ý của nó nghĩa là gì. (*Không có dục vọng ham muốn thì ắt sẽ kiên cường mạnh mẽ.”
Bên ngoài truyền đến tiếng chỉ trỏ, còn có cả tiếng khóc của Lý Tuyết Mai.
Tôi vẫn không mở cửa.
Họ không cần mặt mũi, nhưng tôi vẫn cần.
Đợi mọi người giải tán, tôi liền đi thuê căn nhà khác hoặc là ở khách sạn.
Lúc này khó mà tìm được vài căn hộ gia đình với giá mười nghìn tệ, trong tay tôi có bốn mươi nghìn tệ, nói thế nào cũng sẽ không để bản thân phải sống khó khăn.
Có lẽ là cảm thấy xấu hổ nên Chu Thành đem Lý Tuyết Mai rời đi.
Đứng bên cửa sổ, vừa hay nhìn thấy được anh ta đỡ người vào ghế phụ xe, sau đó còn chu đáo đóng cửa lại thay cho Lý Tuyết Mai.
Thực sự thích một người, vậy thì làm sao dễ dàng buông xuống được chứ?
Nhưng tôi biết đau dài không bằng đau ngắn, tôi bắt buộc phải đánh bay ra ngoài.
Nếu không, cuộc sống gà bay chó sủa như này, sẽ biến thành cuộc sống hàng ngày của tôi.
Tôi mới hai mươi hai tuổi, sao phải sống thảm hại như vậy chứ?
Tôi không muốn!
11.
Chu Thành vẫn không đồng ý ly hôn, chúng tôi liền cứ như vậy dây dưa.
Nằm ở khách sạn mấy ngày, tôi quyết định đi học lại, sau đó tham gia thi tuyển sinh.
Sau khi đi báo danh, liền gặp được một bạn học cũ.
Cậu ấy ngượng ngùng cười nói: “Tôi đã học lại bốn năm rồi, năm nay nếu thi không đậu, tôi chỉ có thể đi nhà máy làm công thôi.”
Tôi có chút bừng tỉnh, thì ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi.
“Nghe nói cậu đã kết hôn rồi, sao còn phải học lại?”
“Ồ, ly hôn rồi.”
Bạn học cũ vẻ mặt phức tạp nói: “Bọn họ nói cậu gả cho một ông già, ly hôn cũng tốt, vẫn nên tìm người trẻ một chút, nếu không sẽ khó có tiếng nói chung.”
“Cậu nói rất đúng!”.
Tôi vô cùng tán đồng.
“DU TỊNH ĐỒNG, em đang làm gì vậy?”.
Nhìn thấy Chu Thành, tôi liền không cười nổi.
Cùng bạn học cũ chào hỏi sau đó chào tạm biệt.
“DU TỊNH ĐỒNG, em làm thật đấy à?”.
Trong mắt Chu Thành có một cơn bão, tôi phải mất một lúc mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta.
“Anh đuổi Lý Tuyết Mai đi chưa?”
Chu Thành bất đắc dĩ ôm trán: “Em có thể rộng lượng một chút không, không cần lúc nào cũng gây khó dễ cho cô ấy, cô ấy chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.”
Tôi gật đầu: “Vậy thì anh cũng nên rộng lượng chút, tôi với người khác cũng chỉ là bạn bè bình thường.”
“DU TỊNH ĐỒNG!”
“Không cam tâm tình nguyện? Vậy thì ly hôn đi!”.
Chu Thành mềm giọng nói: “Mẹ rất lo lắng cho em, em cùng anh về nhà đi.”
“Ngoại trừ ly hôn, nếu không chúng ta đừng có gặp mặt nhau làm gì!”.
“Đừng gây rắc rối nữa, sau này ngoại trừ công việc anh sẽ không gặp mặt Lý Tuyết Mai nữa.”
Tôi đã không còn muốn cùng anh ta nhiều lời nữa, anh ta căn bản không hiểu tôi đang để ý đến điều gì.
Không! Anh ta hiểu.
Chỉ là tôi cùng Lý Tuyết Mai không có biện pháp để so sánh, anh ta cố ý giả vờ hồ đồ.
“Chu Thành, ta mệt mỏi, anh buông tha tôi đi có được hay không.”
Giọng điệu của tôi rất bình tĩnh, tâm trạng cũng rất bình tĩnh, đã không còn muốn bùng nổ như trước nữa.
“Anh không hiểu em vì sao lại để ý đến sự tồn tại của Tuyết Mai như vậy.”
“Anh không hiểu là việc của anh, giữa chúng ta không có tình cảm, dễ hợp dễ tan đi!”.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi cũng không còn nghĩ đến việc dùng người đàn ông khác để trả thù Chu Thành nữa.
Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.